Ma Y Độc Phi

Chương 118: Ta thích nàng



Edit: susublue

Bạch Vũ Mộng cười nhạo một tiếng, cũng không nói gì thêm, đặt tảng đá trên tay mình xuống trước mặt sư phụ, ý bảo hắn mở tảng đá này ra.

Sư phụ nhìn nàng một cái, liền cúi đầu cẩn thận cắt tảng đá trong tay. Một lớp, hai lớp, thêm mấy lớp đá sau, vẫn như cũ không có gì cả, mọi người đều cười một tiếng, thì ra là không có gì bên trong hết.

Bạch Vũ Mộng cười nhìn sư phụ, ông vẫn không bị những âm thanh chung quanh quấy rầy, cứ từ từ phá bỏ từng lớp đá ra đến khi mọi người đều không còn kiên nhẫn nữa thì tảng đá trong tay hắn cũng tỏa ra chút ánh sáng màu tím.

Chờ khi hòn ngọc được đưa ra trước mặt mọi người thì bọn họ đều kinh sợ, tuy rằng ngọc thạch rất nhỏ, nhưng vừa nhìn màu sắc thì đã biết là giá trị không thấp.

Ngũ trưởng lão vội vàng đi tới, phải biết rằng hắn không thích gì khác chỉ thích đổ thạch mỗi ngày, đá lần này đa số đều là hắn cung cấp, giờ phút này nhìn thấy viên ngọc hoàn mỹ như thế cũng rất vui mừng.

Cầm viên ngọc thạch lên cẩn thận quan sát, một lúc sau, đôi mày nhíu chặt mới đột nhiên giãn ra, cười ha hả, mắt nhìn Bạch Vũ Mộng giống như nhìn thấy con mồi vậy.

Ngũ trưởng lão cười mệt rồi lại hớn hở nhìn Bạch Vũ Mộng: "Nha đầu, thật sự không tệ, đây chính là ngọc phỉ thúy tím hiếm gặp, có giá trị cực cao, không ngờ lại là ngươi tìm được."

Bạch Vũ Mộng cũng thấy vô tội, lúc đầu nàng chỉ thấy nó đẹp, hơn nữa màu sắc cũng không tệ, cảm thấy là đồ tốt nên mới lấy tảng đá này, không ngờ lại có giá trị cao như vậy.

Ngũ trưởng lão vẫn đắm chìm trong sự vui sướng không thể kiềm chế được, dien&danle3[quý<do0n Bạch Vũ Mộng cũng nhàn nhạt nhìn thoáng qua Duẫn Hoành Triết, ý bảo hắn có thể tuyên bố kết quả.

Kết quả này không ai dám hoài nghi, ai cũng biết Ngũ trưởng lão đam mê đổ thạch, có nghiên cứu về ngọc thạch nên lời của hắn nói tất nhiên có thể tin.

Đại trưởng lão ngoan độc nhìn Bạch Vũ Mộng, xem ra ông không thể không sử xuất chút thủ đoạn, nha đầu này không thể giữ lại, nếu không sẽ là một tai họa lớn.

Bạch Vũ Mộng cũng chú ý tới ánh mắt của Lâm Mộc, nhàn nhạt cười, cũng không nói gì thêm, nhấc chân đi về phía đám người Lam Hạo Thần.

Lâm Uyển Uyển nhìn bóng lưng của nàng, cắn răng, sao tiện nhân này lại may mắn như vậy còn nàng lại nhận mọi sự nhục nhã, nàng nhất định phải làm cho nàng ta chết không được tử tế.

Bạch Vũ Mộng không quan tâm ánh mắt ăn thịt người ở phía sau, cười đi về phía Lam Hạo Thần: "Thần, có phải ta rất lợi hại không!"

"Ừ!" Lam Hạo Thần yêu chiều cười, vươn tay ôm Bạch Vũ Mộng đặt nàng ngồi trên đùi mình, cúi đầu cười khích lệ nói.

Cảnh tượng này rơi vào mắt người khác lại thành đang suy tư, không còn ai dám đến quấy rầy hai người này.

Trận đấu hôm nay cũng chỉ có như vậy, ngọc thạch đó vốn là các trưởng lão sẽ lấy đi, nhưng bởi vì Bạch Vũ Mộng thắng cho nên nàng được giữ viên ngọc đó.

Bạch Vũ Mộng cầm viên ngọc thưởng thức, trong mắt có ẩn ý khó hiểu, xem ra có một số việc càng lúc càng thú vị rồi.

Không ai chú ý tới trong đám náo nhiệt có hai bóng người nhanh chân rời đi, đương nhiên ngoại trừ Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng cười, rồi làm như không có việc gì.

Đi đến ven dòng suối nhỏ, bốn phía đều im ắng, một chút âm thanh cũng không có, đột nhiên vang lên giọng nói đầy tức giận: "Mạc Hàn Trần, ngươi buông ra, rốt cục ngươi muốn làm gì?"

Trên mặt Mạc Hàn Trần đầy băng sương, hắn chịu không nổi nữa, vừa rồi lúc trận đấu diễn ra, Trúc Đạp Vũ luôn cười cười nói nói với nam nhân bên cạnh nàng, thật sự chướng mắt.

"Ngươi và nam nhân kia có quan hệ thế nào, không biết bảo trì khoảng cách sao?" Mạc Hàn Trần lạnh mặt, giọng điệu lạnh lẽo.

"Ta và hắn có quan hệ gì liên quan gì đến ngươi, Mạc Hàn Trần, ngươi đừng có không biết tốt xấu, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm." Trúc Đạp Vũ liều lĩnh hét lên.

Mạc Hàn Trần có chút không dám tin, lảo đảo lui về phía sau một bước: "Không liên quan đến ta sao... Nhưng vì sao ta lại khó chịu như vậy?" Mạc Hàn Trần thì thào tự nói, ánh mắt bi thương.

Mắt Trúc Đạp Vũ lóe sáng, trong lòng có chút đau, lại hạ quyết tâm, đau dài không bằng đau ngắn, ngay cả nàng cũng không nỡ nhưng họ vốn là  bằng hữu không phải sao?

Phải không? Vừa nghĩ đến đây, có lẽ ngay cả chính nàng cũng không dám tin, nhưng hiện tại, nàng không thể không độc ác, nàng không muốn sau này sẽ tiếc nuối cả đời.

"Nếu ngươi bị bệnh thì đi tìm đại phu đi, nam nhân đó đối xử với ta rất tốt, làm cho người khác có cảm giác rất thoải mái, hơn nữa, chúng ta nói chuyện rất hợp, ta đã chuẩn bị thành thân với hắn." Trúc Đạp Vũ nói xong, hai tay nắm chặt lại, sợ mình nhịn không được sẽ khóc.

"Thành thân, mới quen có vài ngày mà ngươi nói muốn thành thân, ngươi có biết hắn là ai hay không, ngươi đã điều tra bối cảnh của hắn chưa, ngươi không biết gì hết, Trúc Đạp Vũ, rốt cục ngươi có suy nghĩ hay không, cứ như vậy mà thành thân sao?" Mạc Hàn Trần không tin nhìn nàng.

"Quyết định của ta, không cần thiết ngươi can thiệp, về phần hắn, sau khi chúng ta kết hôn sẽ chậm rãi thích ứng, không cần ngươi lo lắng, còn việc gì không, nếu không còn việc gì thì ta đi trước đây." Trúc Đạp Vũ lạnh lùng nói xong thì nhấc chân bỏ đi.

Nàng đã từng không biết gì cả, nàng cho rằng, nàng sẽ chọn một nam nhân ở Nam Cương yêu mình sau đó thành thân với hắn, hắn sẽ trở thành hoàng phu của nàng, nhưng sau này, nàng phát hiện, mọi thứ đều thay đổi, từ khi nàng quen nam nhân tên là Mạc Hàn Trần, hắn luôn cà lơ phất phơ nhưng lại âm thầm giúp đỡ nàng.

Nhưng hắn có cuộc sống riêng của bản thân, nàng không nên quấy rầy hắn, sau khi nàng hiểu rõ tình cảm của mình, nàng muốn nói rõ ràng với hắn, nhưng nàng lại lùi bước, nàng thấy hắn và Mộ Túy Tình ở chung hợp như vậy, đây là lần đầu tiên nàng không tin vào bản thân mình.

Vũ nhi đã từng nói, có một số việc bản thân mình nên tranh thủ, nhưng Mộ Túy Tình cũng là bằng hữu của nàng, nàng cũng không muốn cả hai cùng bị tổn thương, diẽn*dannlle3;quydo0n cho dù hắn nói chỉ là bằng hữu với Mộ Túy Tình, nhưng không có gì chính xác hoàn toàn?

Bây giờ nàng nghĩ lại, thầm muốn có cuộc sống tốt, dây dưa không rõ với hắn, chỉ biết có bản thân mình rồi lại mang đến đau khổ cho người khác, cần gì phải như vậy chứ?

Chôn sâu đoạn tình cảm này xuống tận đáy lòng, có lẽ thời gian lâu dài, cũng sẽ phai nhạt, hoặc nàng có thể gặp được người tốt hơn.

Có ai đó nói qua, thời gian ăn mòn trí nhớ, thời gian thấm thoát trôi qua, có phải sẽ chỉ là cảnh còn người mất hay không?

Mạc Hàn Trần kéo tay Trúc Đạp Vũ lại, hắn có dự cảm, nếu buông tay thì giữa bọn họ sẽ không còn khả năng nữa.

"Mạc Hàn Trần, rốt cục ngươi muốn làm gì, nếu bị vị hôn phu của ta thấy thì phải giải thích thế nào đây?" Trúc Đạp Vũ bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, lạnh lùng mở miệng.

"Vũ nhi, nàng đừng đi được không, ta thừa nhận bản thân là người nhu nhược, rõ ràng ta thích nàng nhưng lại không dám nói ra, nàng có thể cho ta một cơ hội hay không?" Mạc Hàn Trần dè dặt cẩn thận mở miệng.

Cơ thể Trúc Đạp Vũ run lên, khiếp sợ nhìn nam tử bi thương trước mắt, há miệng thở dốc nhưng không thể mở miệng nói được chữ nào, trong lòng rất rối bời, hắn thích nàng? Hắn nói hắn thích nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.