Ma Y Độc Phi

Chương 184: Suýt nữa vụt mất



Edit: susublue

Hình như nam tử nhận ra ánh mắt của Bạch Vũ Mộng nên cũng bình tĩnh nhìn nàng một cái, nhưng Bạch Vũ Mộng lại thấy được sự tức giận sau vẻ bình tĩnh đó, là nàng nhìn lầm sao?

Bạch Vũ Mộng đẩy nam tử ra, bình tĩnh mở miệng: "Cám ơn!"

Có vẻ khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của nam tử hơi cau lại, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo và vô tình, nhìn Bạch Vũ Mộng, không nói gì cả chỉ lắc mình rời đi.

Bạch Vũ Mộng đứng tại chỗ, trái tim siết chặt lại, ánh mắt lạnh lùng vô tình như vậy, sẽ không, sẽ không phải là hắn chứ, cho tới bây giờ khi hắn nhìn nàng, trong mắt chỉ có vẻ dịu dàng yêu chiều.

Bạch Vũ Mộng rơi vào trong suy nghĩ của mình, giống như bất chấp mọi nguy hiểm chung quanh, luôn cau mày nghĩ chuyện của mình.

Đến khi nam tử đã sớm rời đi quay trở lại ôm lấy nàng rời khỏi cái chỗ hỗn loạn đó, dienxdafnlleequysdoon bên tai truyền đến tiếng gió vun vút thì Bạch Vũ Mộng mới tỉnh táo lại.

"Ngươi là ai, vì sao ngươi lại phải giúp ta?" Bạch Vũ Mộng dè dặt cẩn trọng mở miệng, cho dù trong lòng đã sớm chuẩn bị xong nhưng vẫn sợ kết quả cuối cùng sẽ khiến mình thất vọng.

Nam tử không trả lời Bạch Vũ Mộng mà chỉ lo thi triển khinh công, nhưng cũng rất cẩn thận bảo vệ Bạch Vũ Mộng, không để cho gió lạnh sắc bén làm nàng bị thương.

Bạch Vũ Mộng hơi run lên, rõ ràng đáp án đã rất rõ ràng nhưng vì sao hắn vẫn không thừa nhận, chẳng lẽ thật sự khó khăn như vậy sao?

"Ngươi là Tthần, đúng không?" Bạch Vũ Mộng dè dặt cẩn trọng mở miệng, trong giọng nói có chút run rẩy khó nén, giọng điệu run rẩy đó khiến cơ thể nam tử ôm Bạch Vũ Mộng hơi cứng đờ.

Nhưng hắn vẫn không nói gì, khi đến một chỗ trống trải hắn mới ngừng lại, buông Bạch Vũ Mộng ra liền chuẩn bị xoay người rời đi.

Bạch Vũ Mộng cấp tốc kéo lấy tay áo của hắn, trong mắt có chút ao ước: "Ngươi nói cho ta biết rốt cục ngươi có phải hay là không..."

Không đợi Bạch Vũ Mộng nói xong, nam tử cũng nói một câu đầu tiên từ nãy đến giờ: "Không phải!" Giọng nói lạnh lùng vô tình, còn có chút khàn khàn, đúng vậy, không phải là hắn...

Giọng của hắn rất êm tai, mỗi khi gọi nàng đều làm cho nàng cảm thấy thoải mái, không phải giọng khàn khàn như vậy, trừ phi... Bạch Vũ Mộng lảo đảo lui hai bước.

Nam tử vẫn không có phản ứng gì, không nhìn ra phản ứng gì của khuôn mặt dưới lớp mặt nạ, hắn cứ đứng đó tùy ý nhìn bộ dáng Bạch Vũ Mộng không thể chấp nhận, ít nhất Bạch Vũ Mộng cho rằng, đó là tùy ý...

"Thật xin lỗi, là ta nhận sai người!" Bạch Vũ Mộng hít một hơi thật sâu, bình phục lại tâm trạng, bình tĩnh mở miệng nói với nam tử.

Nam tử nhìn nàng một cái, không nói gì thêm mà chỉ xoay người rời đi, sau khi hắn rời khỏi thì Bạch Vũ Mộng chịu không nổi nữa, ngồi xổm xuống ôm lấy người, đau lòng khóc lên.

--- --- susublue ~ Diendanlequydon-------

Mọi hi vọng đều tan biến thành tuyệt vọng, thì ra thật sự khó chịu như vậy, rõ ràng chờ mong trong vô hạn, nhưng khi cái người kia lạnh giọng nói "Không phải" thì toàn bộ thế giới của nàng đều sập đổ.

Bụng có chút đau, Bạch Vũ Mộng hít sâu một hơi, tuy rằng dùng chân khí bảo vệ đứa bé, nhưng vừa rồi mạo hiểm như vậy, hiện tại lại quá xúc động, sợ là có ảnh hưởng không tốt với đứa bé.

Bạch Vũ Mộng nỗ lực muốn bình phục lại tâm trạng của bản thân, nhưng bụng lại càng lúc càng đau, Bạch Vũ Mộng đau khổ cau mày, con à, con nhất định phải kiên cường, mẫu thân không thể mất con, không thể...

Bạch Vũ Mộng gắng gượng đứng dậy, người kia đã đưa nàng tới đâu vậy, nàng trở về bằng cách nào đây, hơn nữa hiện tại bụng đau như vậy, bên người lại không có ai, Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Nàng cắn chặt môi, nắm chặt hai tay, không được, nàng không thể bỏ cuộc, nếu không sợ là đứa nhỏ này sẽ không có duyên với mình, dù thế nào thì nàng cũng đều không thể mất nó được.

Nhưng bây giờ thân thể nàng suy yếu, vốn không thể thi triển khinh công, chỉ sợ là ngay cả trở về cũng có chút khó khăn, hiện tại chỉ có thể xem thử xung quanh có nhà nào không, như vậy có thể xin ở nhờ một đêm.

Đang nghĩ tới điều này thì bụng lại co rút đau đớn, trên trán đã Bạch Vũ Mộng đầy hôi, đau đến mức nhịn không được khom người lại.

Ngay khi Bạch Vũ Mộng cho rằng nếu hôm nay mình chết ở đây thì có thể gặp được Lam Hạo Thần thì nam tử kia lại xuất hiện, nhíu mày nhìn Bạch Vũ Mộng đau khổ ngồi trên mặt đất, trong mắt có chút gì đó, Bạch Vũ Mộng không còn hơi sức để suy nghĩ nữa.

Nam tử ôm lấy Bạch Vũ Mộng, cấp tốc lao về phía trước, Bạch Vũ Mộng suy yếu trợn mắt nhìn thoáng qua, lại là mùi hương nhàn nhạt đó, làm cho người ta rất an tâm, nàng cũng không biết mình bị làm sao mà có thể không phòng bị ngủ trong ngực một nam nhân xa lạ.

Đợi đến khi tỉnh lại thì nhìn thấy một bức rèm màu tím nhạt trên đỉnh đầu, Bạch Vũ Mộng mê man chớp mắt rồi lập tức phản ứng lại, tối hôm đó...

Vội vàng vươn tay vuốt bụng, cảm giác được mạch đập thì mới nhẹ nhàng thở ra, may mắn, may mắn không có chuyện gì, nếu không nàng không sẽ tha thứ cho bản thân.

Liếc mắt nhìn thì hơi kinh ngạc khi thấy nam tử kia đang đứng ở bên giường, Bạch Vũ Mộng sửng sốt một hồi, mới nói: "Lại là ngươi giúp ta, ta không biết phải cảm tạ ngươi thế nào."

Nam tử mím chặt môi, ngay khi Bạch Vũ Mộng cho rằng hắn sẽ không mở miệng thì hắn lại nói một câu: "Ta không cần ngươi báo đáp, nếu như ngươi thật sự muốn báo đáp thì hãy thương tiếc mạng mình một chút, đừng có lúc nào cũng bắt ta phải ra tay cứu ngươi."

Bạch Vũ Mộng sửng sốt, mê man mở to mắt nhìn nam tử trước mắt: "Ta muốn biết vì sao, vì sao ngươi lại giúp ta, chúng ta không biết nhau mà không phải sao?"

Nam tử nhàn nhạt liếc sang nơi khác, ánh mắt không hề có tiêu cự, không trả lời câu hỏi của Bạch Vũ Mộng khiến nàng thấy không thú vị bĩu môi.

"Hài tử của ta, không sao chứ?" Bạch Vũ Mộng thử hỏi, tuyệt đối không nên để lại di chứng gì thì mới tốt.

Rốt cục nam tử cũng nhìn nàng một cái, trong mắt hình như còn có chút tức giận: "Bây giờ mới biết nghĩ đến đứa bé sao, vì ngươi không có trách nhiệm nên thiếu chút nữa đã mất đứa bé này rồi."

Giọng nói của nam tử có chút run rẩy, nhưng mà Bạch Vũ Mộng lại bị ý lạnh trong lời nói của hắn làm phân tâm nên cũng không chú ý tới.

"Ngươi nói cái gì!" Bạch Vũ Mộng rất khiếp sợ, nhưng kết cục cũng trong dự đoán, Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng thở ra, may mắn, không có việc gì, không có việc gì.

Dừng một lúc sau, Bạch Vũ Mộng mới bớt hối hận, nhìn thoáng qua căn phòng xa lạ, mở miệng hỏi: "Đây là đâu, ta ở trong này bao lâu rồi?"

"Nơi này là biệt viện của ta, ngươi đã hôn mê một ngày một đêm." Nam tử cũng không muốn nhiều lời, dien;dafn*lle3&quys&do0n khàn khàn giọng nói xong câu đó rồi lại im lặng.

"Cái gì, đã một ngày một đêm, như vậy sẽ không tốt, đám Tình Nhi nhất định sẽ lo lắng muốn chết!" Bạch Vũ Mộng muốn đứng lên khỏi giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.