Ma Y Độc Phi

Chương 27: Vào tháp



Đã đến ngày diễn ra đại hội võ lâm, mọi người từ khắp nơi đã đến đông đủ. Hôm nay, tất cả đều tề tụ ở Mặc Liễu sơn trang.

Mọi người đều nghị luận ồn ào, không biết Thượng Quan trang chủ gọi bọn họ tới đây là muốn bày ra chuyện gì nữa. Đúng ra là không có chuyện gì. Luận võ buổi chiều mới diễn ra!

Ngay khi mọi người nghi hoặc, Thượng Quan Diệu Nhiên xuất hiện, hắn hướng người bên cạnh gật đầu, tiếp theo liền nghiêm túc, giống như có gì muốn nói.

"Moị người, mục đích lần này mọi người đến đây là để giành được vị trí minh chủ võ lâm, nhưng năm nay, cửa ải đặt ra lần này so với năm ngoái sẽ khó hơn."

Nói xong, phía dưới cũng nghị luận ồn ào, có người bất bình, có người oán trách. Thượng Quan Diệu Nhiên chỉ là lẳng lặng nhìn bọn họ, đến khi bọn họ an tĩnh lại.

"Ta biết trong lòng các vị đều bất mãn, nhưng chỉ có người có thực lực mới có thể làm minh chủ võ lâm, cho nên, một cửa này sẽ trực tiếp tìm ra minh chủ võ lâm."

Dừng một chút, nói thêm: "Một cửa này rất nguy hiểm, là cược sinh tử, nếu có ai muốn rời khỏi, hiện tại có thể rời đi, ta sẽ không truy cứu."

Nói xong lập tức có rất nhiều người dao động, nhưng cũng không có ai bỏ đi. Nếu rời khỏi không phải là nhát gan sao, sẽ bị người trong võ lâm khinh thường.

Thượng Quan Diệu Nhiên vừa lòng cười cười, mang theo mọi người đến một nơi.

Nhìn thấy tòa tháp cao không thấy đỉnh, mọi người rất nghi hoặc, bất quá cũng đoán được chút gì.

"Tòa tháp này có chín tầng, mỗi một tầng đều có cơ quan khác nhau, càng lên cao càng nguy hiểm. Nếu hiện tại muốn rời đi còn kịp, ta hỏi lại một lần nữa, còn có người nào muốn rời khỏi đây hay không?"

Nhất thời liền có mấy nguời rời đi, cho dù vị trí võ lâm minh chủ rất hấp dẫn, bất quá bảo trọng tính mạng mới quan trọng nhất, nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, còn muốn võ lâm minh chủ làm cái gì!

Không thể không nói, ngững người này yếu đuối, nhưng bọn họ cũng thông minh. Biết rõ không thể thành công, chỉ có thể làm bản thân bị thương.

Con người vĩnh viễn đều tham lam, vì vị trí này, có thể không tiếc cái gì, thậm chí là mạng! Cho nên cũng chỉ có vài người rời đi mà thôi, đại bộ phận đều ở lại.

"Ta muốn nhắc nhở mọi người một lần nữa, thời gian chỉ có ba ngày, hi vọng moị người có thể nắm bắt thời gian. Ta không xem qua trình, chỉ nhìn kết quả."

Ý tại lời nói, các ngươi ở bên trong đánh nhau thế nào cũng được, chỉ cần cuối cùng có thể đi lên lầu 9, là thắng.

Mọi người đều rất háo hức, Thượng Quan Diệu Nhiên cuối cùng liếc mắt một cái, liền phân phó người mở cửa, tất cả như ong vỡ tổ vọt vào.

Chỉ có Bạch Vũ Mộng ở phía sau chậm rãi tiêu sái. Chờ bọn họ giết lẫn nhau giảm bớt phiền toái cho nàng.

Lam Hạo Thần bước nhanh tới, vươn tay lôi kéo Bạch Vũ Mộng. Bạch Vũ Mộng tránh thoát nhưng vẫn không tránh được. Lam Hạo Thần một câu đều không nói, chỉ lôi kéo Bạch Vũ Mộng đi vào.

Bạch Vũ Mộng mím môi, cũng tùy ý để Lam Hạo Thần lôi kéo, cùng hắn sóng vai vào trong tháp.

Đợi tất cả mọi người đi vào, cửa tự động đóng lại. Điều này đã nói lên, vào bên trong, nếu không sống, chỉ có chết!

Kỳ thực cũng không tàn nhẫn như vậy, chỉ cần biết lượng sức mà rời  khỏi, tất nhiên sẽ không có việc gì, nhưng mọi người đều bị tham lam lấn áp lý trí, làm sao có thể rời đi.

Tiến vào tháp, một màn chém giết diễn ra, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, nhanh như vậy đã chết rất nhiều người, muốn mở đường đều rất khó khăn.

Lần này tiến vào tháp còn có Hận Nhuế, Lãnh cùng Ám. Phía sau Lam Hạo Thần cũng có một ít người đi theo, lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại.

Chỉ là, Bạch Vũ Mộng bắt đầu lo lắng, nếu cuối cùng Lam Hạo Thần cùng nàng đối đầu thì làm sao, nàng không nắm chắc có thể chiến thắng Lam Hạo Thần.

Kỳ thực, nàng không hề hiểu Lam Hạo Thần, chỉ cần là Bạch Vũ Mộng muốn, cho dù là mạng của hắn, hắn cũng sẽ không do dự mà đưa cho nàng.

Bạch Vũ Mộng suy nghĩ một hồi, phiền chán nhíu mày, không thèm nghĩ nữa, đến lúc đó rồi tính!

Bỗng nhiên, từ vách tường chung quanh bắn ra rất nhiều mũi tên, chỗ tên bắn ra liền bị che giấu, vị trí mỗi lần đều không giống nhau, làm cho người ta không thể xuống tay.

Đây mới là tầng thứ nhất, mà đã khó như vậy. Rất nhiều người không có phòng bị bị bắn trúng, trên mũi tên đều có độc, ai bị bắn trúng, sẽ không thể sống sót.

Bạch Vũ Mộng cảnh giác nhìn bốn phía, phòng ngừa sẽ có tên bắn ra.

Lam Hạo Thần lắc mình che ở trước mặt Bạch Vũ Mộng, vô luận như thế nào, hắn đều không thể để Mộng Nhi bị thương, một chút đều không thể.

Bạch Vũ Mộng nhíu mày, lạnh giọng nói: "Tránh ra, ta không cần ngươi bảo hộ, đừng coi ta là tiểu nữ nhân bình thường."

Thân thể Lam Hạo Thần hơi ngừng lại, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ tránh ra. Đúng vậy, hắn nên tin tưởng Mộng Nhi.

Bọn họ hình như đều đã quên là đang cãi nhau, nhưng vẫn có một chút xấu hổ ở giữa bọn họ.

Rất nhanh tên lại phóng tới lần thứ ba, Bạch Vũ Mộng phát hiện cách đoạn thời gian tên mới lại phóng ra, nàng thừa dịp trong khoảng thời gian này chạy nhanh tìm được cửa lên lầu.

Nhìn Lam Hạo Thần một cái, há miệng thở dốc nhưng cũng không nói gì.

Lam Hạo Thần hiểu Bạch Vũ Mộng, tất nhiên biết nàng muốn nói cái gì: "Mộng Nhi, nàng yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ nàng, tin tưởng ta!"

Bạch Vũ Mộng mắt đầy phức tạp nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn đáp ứng. Một điểm đều không trì hoãn, Bạch Vũ Mộng nhanh chóng phóng ra ngoài, tìm kiếm cửa lên lầu.

Ở một cái góc, Bạch Vũ Mộng phát hiện điều khác thường, vừa định mở ra, một mũi tên bắn lại. Bạch Vũ Mộng cũng không trốn, chỉ chuyên tâm nghiên cứu.

Nàng tin tưởng Lam Hạo Thần sẽ bảo hộ nàng. Người như hắn không dễ dàng hứa hẹn, một khi đã hứa hẹn, thì không cần để ý.

Hơi sửng sốt, như vậy hắn nói yêu nàng đến cùng có phải thật không, nàng đến cùng có nên tin hay không? Lắc lắc đầu, hiện tại không có thời gian nghĩ mấy cái này, phá cửa ải này mới là thật.

Bạch Vũ Mộng cầm lấy tảng đá duy nhất ở đó, cơ quan tựa hồ bị khởi động. Mấy mũi tên trong nháy mắt đều bắn hết ra, nhưng sau đó, liền gió êm sóng lặng.

Mọi người còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, trong lòng thầm nghĩ "Nguy hiểm thật!" Nhưng cũng rất bội phục Bạch Vũ Mộng, có một số người nghĩ cách, đi theo nữ tử này, nhất định có thể đến đỉnh tháp, về phần cuối cùng như nào cũng khó mà nói.

Bạch Vũ Mộng chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn mọi người, liền nắm được tâm tư bọn họ, khóe miệng gợi lên một nụ cười, những người này, không nên vui mừng.

Bạch Vũ Mộng nhấc chân đi lên tầng hai, nàng không biết có cái gì đang chờ nàng, chỉ biết là, nàng phải đi tới!

Lam Hạo Thần một mực yên lặng đi sau lưng Bạch Vũ Mộng, mấy ngày nay, hắn nghĩ lại một chút, lúc đó thật sự là tức giận đến hư đầu, lại có thể nói nặng với nàng như vậy, hắn luôn muốn xin lỗi nàng, nhưng bất hạnh không có cơ hội.

Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn đã từng thề muốn bảo hộ Mộng Nhi thật tốt, cho nàng hạnh phúc, nhưng hắn lại nuốt lời, hắn thật sự cảm thấy, bản thân thật đáng chết!

Có lẽ là yêu quá sâu, nên không cho phép đối phương có một chút khuyết điểm nào, có lẽ, Bạch Vũ Mộng cũng như vậy, chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, còn người trong cuộc lại u mê!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.