Ma Y Độc Phi

Chương 63: Rùng mình



Edit: susublue

"Bây giờ nàng đã kể xong chuyện xưa, có phải chúng ta nên làm chuyện khác không?"

Hiểu ý của Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng liền đỏ mặt. Nhìn thấy Bạch Vũ Mộng thẹn thùng, Lam Hạo Thần lại càng không chịu nổi nữa.

Cởi quần áo của Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng hơi kháng cự động tác của Lam Hạo Thần: "Ngoan, Mộng Nhi, không phải sợ!" Lam Hạo Thần ôn nhu dỗ dành.

Quả nhiên Bạch Vũ Mộng không sợ nữa, tùy ý để Lam Hạo Thần làm xằng làm bậy trên người nàng. Miệng không nhịn được ngâm nga.

Nàng càng như vậy thì thú tính của Lam Hạo Thần càng tăng, Bạch Vũ Mộng đột nhiên cảm thấy dưới hạ thân đau đớn, thống khổ nhíu mày. Lam Hạo Thần liền dừng động tác, dienndafnllequydonn chờ Bạch Vũ Mộng thích ứng rồi mới tiếp tục.

Ngoài cửa sổ ánh trăng thẹn thùng che mặt, bên trong phòng lại là cảnh xuân...

...

Sáng sớm hôm sau, lúc Bạch Vũ Mộng tỉnh lại, mặt trời cũng đã lên cao. Hơi mở mắt ra, nhìn thấy Lam Hạo Thần mỉm cười nhìn mình.

Bạch Vũ Mộng thấy Lam Hạo Thần để lộ vẻ mặt yêu nghiệt như vậy, mặt lại đỏ lên. Trong mắt Lam Hạo Thần có ý nghĩ đen tối, Bạch Vũ Mộng lập tức đẩy hắn ra.

Đêm qua nam nhân này tinh lực tràn đầy, muốn nàng hết lần này đến lần khác, đến khi nàng thật sự chịu không nổi nữa hôn mê bất tỉnh, hắn mới không tình nguyện dừng lại.

Bạch Vũ Mộng giật mình, cả người giống như khúc gỗ, không thể cử động. Nàng tức giận liếc nhìn Lam Hạo Thần, đều do xú nam nhân này hại nàng.

Nhưng hình như tâm tình Lam Hạo Thần rất tốt, hắn ôm Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, rốt cục thì nàng cũng là của ta."

Bạch Vũ Mộng trợn mắt liếc Lam Hạo Thần, sau đó không thèm nói chuyện, đến khi bụng Bạch Vũ Mộng kêu lên, Lam Hạo Thần mới cười cười, ôm Bạch Vũ Mộng đứng dậy.

Ôm Bạch Vũ Mộng đi tắm rửa, sau khi trở về Bạch Vũ Mộng tùy ý để Lam Hạo Thần mặc quần áo cho nàng. Nàng nhìn vết máu đỏ tươi chói mắt trên giường, nhớ tới vẻ điên cuồng tối hôm qua, mặt lại đỏ lên.

"Mộng Nhi, ta phát hiện nàng rất dễ đỏ mặt!" Lam Hạo Thần vừa mặc quần áo, vừa trêu nàng.

Bạch Vũ Mộng không thèm quan tâm đến hắn, đỡ tường, đi đến cái bàn bên cạnh, nhưng vừa bước đi, chân lại mềm nhũn ra, vốn không thể cử động được.

Nhưng Bạch Vũ Mộng lại không muốn để cho Lam Hạo Thần chê cười, kiên cường chống tay lết thêm mấy bước. Vừa định nhấc chân lên, lại bị mất trọng tâm ngã xuống.

Nhưng, nàng lại không ngã xuống nền đất lạnh lạnh như băng, Bạch Vũ Mộng mở mắt ra, diendafnlequysdonn liền nhìn thấy Lam Hạo Thần mỉm cười, Bạch Vũ Mộng trừng mắt nhìn hắn, cũng không né tránh nữa.

Lam Hạo Thần ôm ngang Bạch Vũ Mộng, ôm nàng đi tới bàn ăn, đút từng miếng cho Bạch Vũ Mộng.

Lúc này, có một người từ bên ngoài xông vào, nhìn thấy cảnh tượng này, dùng sức xoa xoa mắt, sau đó trưng ra vẻ mặt không tin nói: "Xin lỗi, ta vào nhầm phòng."

"Hàn, ngươi không đi nhầm!" Lam Hạo Thần lên tiếng gọi Mạc Hàn Trần.

"Không nhầm sao, Hạo Thần, thật sự là ngươi?" Mạc Hàn Trần không tin. Cho đến khi Lam Hạo Thần gật đầu xác nhận hắn mới tin.

Nhưng lực chú ý của hắn nhanh chóng dời qua người khác: "Phán Vũ công chúa, viên thuốc lần trước của ngươi ta đã nghiên cứu rồi, thật sự rất lợi hại, không ngờ lại có thể phối ra đồ tốt như vậy, sau này ngươi phải dạy ta đó."

Hắn chỉ lo nói, mà không có chú ý tới mặt Lam Hạo Thần càng ngày càng đen.

Bạch Vũ Mộng chăm chú nhìn Lam Hạo Thần, dùng mắt liếc nhìn Mạc Hàn Trần thầm bảo hắn không nên nói nữa, lúc này Mạc Hàn Trần mới nhớ tới, Bạch Vũ Mộng đã là vương phi của Lam Hạo Thần.

Mạc Hàn Trần lập tức đính chính: "Hạo Thần, lần trước ngươi và ta có trao đổi vài vị thuốc, ta đã nghiên cứu qua, quả thật là có, nhưng tất cả đều mọc ở nơi nguy hiểm. Nếu các ngươi muốn đi tìm, nhất định phải chuẩn bị cho tốt, lần này đi, lành ít dữ nhiều."

Lam Hạo Thần nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới nhìn Bạch Vũ Mộng, chậm rãi mở miệng: "Mộng Nhi, chúng ta không đi tìm nữa được không, ta không sao."

"Không được, nhất định phải đi tìm, chàng không thể chết!" Giọng nói của Bạch Vũ Mộng rất kiên định.

"Nhưng nếu đi tìm sẽ chết nhanh hơn, hơn nữa rất nhiều người đã chết ở đó, nếu không đi tìm, thì chỉ có mình ta chết. Hơn nữa hi vọng này rất xa vời!"

"Ta nói muốn đi tìm thì sẽ đi, mặc kệ chàng có đi hay không, chàng không quản được ta, ta nói cho chàng biết, những vị thuốc này ta nhất định phải tìm cho ra!" Bạch Vũ Mộng nói xong liền tức giận đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài.

Lam Hạo Thần thấy vậy rất đau lòng, thiếu chút nữa đã mềm lòng ôm lấy Bạch Vũ Mộng, diẽnndanllequydon nhưng hắn biết, hắn không thể mềm lòng, hắn không thể để cho Mộng Nhi mạo hiểm vì mình.

"Hạo Thần, thật ra nàng vì muốn tốt cho ngươi, đã có một tia hi vọng, vì sao không thử một chút?"

Lam Hạo Thần ngẩn người, nhưng không nói gì cả, đứng dậy đi về hướng khác Bạch Vũ Mộng.

Lúc tối, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần trở lại phòng, hai người đều không nói với nhau một câu, Bạch Vũ Mộng dùng gối đầu chia giường làm hai, tự mình lên giường ngủ trước.

Lam Hạo Thần vốn muốn ngủ ở thư phòng, nhưng nghĩ lại, bọn họ vừa mới đại hôn đã phân phòng ngủ, nếu bị người khác truyền ra ngoài, cũng không phải chuyện tốt gì.

Vì thế Lam Hạo Thần cũng nằm lên giường, Bạch Vũ Mộng cảm giác được Lam Hạo Thần cũng leo lên giường, giả bộ đã ngủ. Lam Hạo Thần thật sự không ôm nàng như trước kia, trái lại tự quay lưng lại ngủ.

Tối hôm đó, cả hai đều không ngủ được, cho đến sáng sớm, Bạch Vũ Mộng đau đầu mở mắt, phát hiện mình không hề ngủ, có chút thất bại.

Nhìn thoáng qua Lam Hạo Thần nằm bên cạnh, phát hiện hình như hắn cũng ngủ không ngon. diiexndannlequydonn Bạch Vũ Mộng lẳng lặng nằm, nàng không biết bọn họ bị cái gì, vì sao chỉ vì một chút việc nhỏ mà cãi nhau.

Bỗng nhiên Bạch Vũ Mộng rơi xuống một giọt lệ, nàng cảm thấy ủy khuất trước nay chưa có. Vì sao hắn không chịu thử một lần, lỡ có thể trị được thì sao.

Hơn nữa, hôm qua hắn còn hung hét vào mặt nàng, tới bây giờ hắn chưa từng hung dữ với nàng như vậy.

Nghĩ tới chuyện này, Bạch Vũ Mộng khóc càng nhiều, bả vai nhẹ nhàng run lên, nhưng lại không khóc thành tiếng.

Lam Hạo Thần cảm nhận được cái gì đó, xoay người lại, liền nhìn thấy Bạch Vũ Mộng đưa lưng về phía hắn, bả vai nhẹ nhàng run run, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

Lam Hạo Thần lập tức đau lòng, giữa bọn họ sao có thể biến thành như vậy?  Vì sao hôm qua hắn lại hung dữ với nàng?

Cuối cùng Lam Hạo Thần không nhịn được, vươn tay ôm Bạch Vũ Mộng sát vào trong ngực. Bạch Vũ Mộng kịch liệt giãy dụa, không muốn Lam Hạo Thần ôm mình.

Lam Hạo Thần cũng mạnh mẽ ôm chặt lấy Bạch Vũ Mộng, quả nhiên nhìn thấy trên mặt Bạch Vũ Mộng đầy nước mắt. Hắn đau lòng ôm sát Bạch Vũ Mộng vào trong ngực: "Mộng Nhi, xin lỗi, xin lỗi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.