Mặc Ái

Chương 2: Hổ phụ sinh hổ tử



Kể từ đó, toàn bộ người trong Thiên Tuyệt cung đều vi tôn y là thiếu cung chủ. Từ ngày đó, y nhận ra, những nữ tử ở hậu viện không còn ai tiếp tục mang thai nữa.

Y lẳng lặng nghe những nha hoàn bên mình cả ngày to to nhỏ nhỏ thảo luận những vấn đề này, trong lòng lại không hiểu, phụ thân là đang ngại có nhiều hài tử mà cảm thấy phiền phức, hay là muốn cho y một môi trường trưởng thành độc nhất vô nhị? Kỳ thực, y cũng muốn thử cảm giác huynh đệ tương tàn để tranh giành vị trí đích tử.

Từ lần gặp mặt ngày đó tới giờ, Mặc Viêm vẫn chưa thấy qua Mặc Thanh lần nào nữa. Y từ miệng những hạ nhân trong cung mới biết được, người kia đang bận rộn mở rộng thế lực của Thiên Tuyệt cung, rất ít khi trở về. Nếu có trở về cũng chỉ để nghỉ ngơi một…hai ngày liền tiếp tục ly khai.

Đây mới là thế giới võ lâm chân chính. Giang hồ trong cảm nhận trước kia của Mặc Viêm bất quá cũng chỉ là một đám người có chút nhiệt huyết, cả ngày múa đao lộng kiếm, chém chém giết giết, đơn giản chính là một đám ngốc nhàm chán. Nhưng sau khi tới thế giới này, y mới phát hiện suy nghĩ trước đây của mình có bao nhiêu ngu ngốc.

Thế lực Thiên Tuyệt cung trải rộng toàn bộ phương Bắc, hiện tại lại đang tiếp tục hướng về phía Nam. Cửa hàng Thiên Tuyệt cung chiếm gần một phần ba quốc gia. Ngay cả đương kim thánh thượng cũng không dám khiêu khích tới Thiên Tuyệt cung, trái lại còn đem công chúa hoàng tộc gả cho Mặc Thanh, phong Mặc Thanh thành Tiêu Dao vương.

Lúc Mặc Viêm nghe được tin tức này, cảm thấy nực cười vô cùng. Là vua một nước lại có thể phong vương cho người trong giang hồ, không khỏi quá vô dụng đi, đúng là một vị vua yếu đuối.

Thế nhưng Thần Mộc lại rất nghiêm túc giải thích, Thiên Tuyệt cung cao thủ nhiều như mây, nếu tùy tiện phái binh gây rối, đến lúc tình hình căng thẳng, không chỉ nguyên khí quốc gia hao tổn, còn làm cho các nước xung quanh nổi lên tâm tư xâm chiếm, chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao. Huống chi, cửa hàng Thiên Tuyệt cung nắm giữ mạch máu kinh tế quốc gia, lại thêm tiền thuế do Thiên Tuyệt cung nộp lên hằng năm chỉ sợ cũng gần bằng phân nửa quốc khố. Một con cá vàng lớn như vậy, không hảo hảo dỗ dành nó, cưng chìu nó, thế nào còn muốn đem đẩy nó ra bên ngoài?

Mặc Viêm cảm thấy bản thân mình còn khá nông cạn. Chẳng qua là y nghĩ tới, nam nhân tuấn mỹ như thần kia ắt không đơn giản như vậy, giang hồ trong mắt y và thế giới này tựa hồ chênh lệch quá lớn. Trước kia trong nhận thức của y, giang hồ bất quá chỉ là một số các môn phái đánh qua đánh lại với nhau, tranh giành chức vị võ lâm minh chủ gì đó.

Thần Mộc luôn dùng vẻ mặt kính cẩn mà nói với y: “Thiên hạ này mấy trăm năm nay chưa hề xuất hiện một nhân vật như vậy, kinh tài tuyệt diễm, thiên hạ vô song, mà người này chính là phụ thân của ngươi. Ngươi phải kính hắn, trọng hắn! Không được có nửa điểm khinh hắn, nghi hắn!” Những lúc nói tới câu này, Mặc Viêm luôn thấy trong mắt Thần Mộc lóe lên sự sùng bái nồng đậm.

“Nếu như không phải phụ thân ngươi không để tâm đến việc xưng bá thiên hạ, thì đừng nói là vương gia, mà ngay cả thiên hạ này sợ rằng cũng là của hắn”. Thần Mộc không ngừng thao thao bất tuyệt, Mặc Viêm lười biếng gật đầu, y tuy rằng đã gặp qua Mặc Thanh tao nhã tuyệt thế cũng như thân thủ vô cùng kỳ diệu của hắn. Thế nhưng y vẫn cho rằng, những điều này chẳng qua là do Thần Mộc quá mức sùng bái mà khoa trương lên.

Kỳ thực y cự tuyệt hết thảy những điều này, cũng bởi vì bản thân cố chấp. Nếu người kia quả thật giống như trong lời đồn, là người không có thật trên đời, kinh hãi thế tục, như vậy y có thể lấy tư cách gì mà kề vai cùng người ấy. Khoảng cách xa xôi như vậy, chỉ ngày một ngày hai y làm sao có thể đuổi kịp hắn a.

Thần Mộc là người mà sau khi Mặc Viêm trở thành thiếu cung chủ, được Mặc Thanh cố ý sai tới làm sư phụ y, huấn luyện cho y tất cả mọi thứ. Lần đầu tiên nhìn thấy vị nam tử chừng hai mươi này, y cảm thấy người nọ cũng chẳng có gì đặc biệt. Tuy nhiên, sau khi thấy được thân thủ siêu phàm của Thần Mộc cùng với những quan niệm đặc biệt của y về những việc trọng đại, Mặc Viêm mới bắt đầu chân chính chấp nhận người này là sư phụ của mình.

Thật lâu sau đó Mặc Viêm mới biết được, Thần Mộc thì ra chính là đường chủ Thiên Phong đường, khi Mặc Thanh không có trong cung, toàn bộ mọi việc lớn nhỏ đều do người này xử lý. Có thể thấy được, Thần Mộc chính là nhân vật lớn thứ hai trong cung, vậy mà lại bị bắt tới làm sư phụ cho y, điều này có phải hay không bởi vì Mặc Thanh thật sự coi trọng y, chỉ mới nghĩ như vậy, Mặc Viêm liền cảm thấy hưng phấn hẳn lên, cho dù là lúc huấn luyện làm sát thủ, y cũng không để tâm tới như vậy.

Mặc Viêm dùng mười năm, học hết tất cả bản lĩnh của Thần Mộc. Trong một lần tỷ thí, kiếm của y liền để chính xác trên cổ Thần Mộc. Trong mắt Thần Mộc đều hiện lên bất khả tư nghị (khó tin), vừa kích động lại vừa thỏa mãn. Mặc Viêm không biết người này có ý gì, không thể làm gì khác ngoài thu hồi thanh kiếm, bất động thanh sắc đợi người nọ lên tiếng.

Thần Mộc mỉm cười vuốt đầu y: “Thiếu cung chủ, thuộc hạ đã không còn gì để dạy cho ngươi. Thiếu cung chủ thật có thiên phú, quả không hổ là huyết mạch của cung chủ”. Thần Mộc nói xong, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, sau đó lẳng lặng ly khai.

Mặc Viêm nghe được câu nói “Quả không hổ là huyết mạch của cung chủ”, trong mắt hiện lên một mạt vui sướng, cuối cùng cũng đuổi tới chân người kia rồi sao. Nhưng muốn có thể cùng hắn kề vai, thậm chí là vượt qua hắn, thì y còn phải nỗ lực tới mức nào mới có thể đạt được, e là cả đời này mình cũng vô pháp vượt qua người kia.

Mười năm này Mặc Viêm so với bất kỳ người nào đều khổ cực hơn cả, không ai biết đứa trẻ có được sống thoải mái nhất trong Thiên Tuyệt cung, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, thời gian còn lại, y đều dành tất cả cho việc luyện tập, ngoại trừ những lúc theo Thần Mộc chăm chỉ học kiếm pháp, mỗi ngày y còn dành ra chút thời gian, tránh thoát khỏi ám vệ, kín đáo đi tới cấm địa trong cung ôn lại những gì đã được huấn luyện ở kiếp trước.

Chuyện Mặc Viêm đánh thắng Thần Mộc, chỉ mới có ba ngày đã truyền đi khắp trong ngoài Thiên Tuyệt cung. Mặc Viêm một bộ dáng không liên quan, ngồi trên nhánh cây ở cấm địa luyện tập xuất kiếm. Bỗng có mấy nha hoàn đi ngang qua, vừa đi vừa bàn luận xôn xao, thanh âm không nhỏ vô tình truyền vào tai Mặc Viêm.

“Thiếu cung chủ chỉ mới có mười một tuổi thôi a, vậy mà có thể học hết bản lĩnh của Thần đường chủ, cũng quá đáng sợ đi”.

“Đây đã là cái gì, thời điểm lựa chọn thiếu cung chủ còn đáng sợ hơn kia, lúc đó trừ y ra tất cả hài tử khác đều chết hết, vậy mà y không khóc cũng không nháo, còn lấy tay chấm máu huynh đệ bỏ vào miệng mà nếm a”.

“Trời ạ! Điều này làm sao có thể, lúc ấy y còn chưa tới một tuổi đi”.

“Ta lừa ngươi làm gì, điều này do chính miệng nhóm nhũ mẫu đứng ngoài cửa lúc đó đã nói. Hài tử ma quỷ, đúng là yêu nghiệt a!”.

“Uy! Ngươi không muốn sống nữa hay sao? Lời như vậy mà cũng dám nói. Đi! Đi mau, nếu để người khác nghe được thì nguy to”.



Mặc Viêm ngồi trên cây, không một chút động đậy. Đợi đến khi các nàng đi xa, mới cân nhắc đứng lên: “Hài tử ma quỷ, đúng là yêu nghiệt?!” Y đột nhiên nhịn không được cúi đầu bật cười: “Có ý tứ nha, phụ thân đại nhân, người là ma đầu, ta là yêu nghiệt, thật là trời sinh một đôi”.

Chuyện ngày đó Mặc Viêm cũng không để trong lòng. Lại qua một ngày, Thần Mộc gọi y vào thư phòng, nói là có chuyện muốn thông báo. Lúc đi ngang qua hình đường, thấy có thi thể bốn nha hoàn bị đóng trên cọc gỗ dựng đứng trong sân, miệng bị xé nát, đầu lưỡi cũng bị cắt đứt. Mặc Viêm từ xa nhìn thoáng qua, mơ hồ thấy có điểm quen mắt.

Bất quá cũng là chuyện không liên quan, y bước qua nơi đó, đi vào Thiên Phong đường tìm Thần Mộc.

Thần Mộc ngồi ngay ngắn trước bàn, thấy Mặc Viêm đã đến, phất tay một cái, ý bảo y tới gần. Mặc Viêm và Thần Mộc chung sống với nhau mười năm, sớm đã quen thuộc, giữa bọn họ đối xử cũng rất tùy tiện. Y lập tức bước nhanh tới, Thần Mộc đứng dậy kéo cho y cái ghế, lại vì y rót một chén trà, rồi mới ngồi xuống lần nữa.

Mặc Viêm ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm chén trà uống một ngụm nhỏ, hương trà thuận theo tràn vào đầu lưỡi. Thần Mộc nhìn bộ dáng tiểu hài tử của y, lại luôn lơ đãng lộ ra dáng vẻ người lớn, thật khả ái, nhịn không được đưa tay xoa đầu y. Mặc Viêm đối với hành động của người này sớm thành thói quen vẫn bất vi sở động.

Buông chén trà, cẩn thận quan sát gương mặt tuấn tú của Thần Mộc: “Sư phụ tìm ta tới là có việc gì?” Thần Mộc lúc này mới câu môi mỉm cười, từ từ nói: “Ta đã truyền thư báo cho cung chủ, hắn quyết định tự mình chỉ dạy cho ngươi”. Mặc Viêm giống như nhìn thấy sét đánh giữa trời quang, mà đạo thiên lôi kia vừa vặn đánh vào người y, ngơ ngác nửa ngày không biết làm sao mở miệng.

Thần Mộc cho là y hưng phấn quá mức: “Có thể nhìn thấy phụ thân, hưng phấn tới vậy sao?” Mặc Viêm rốt cuộc cũng tiêu hóa xong tin tức khiếp sợ kia, mở miệng hỏi: “Phụ thân không phải một mực muốn mở rộng thế lực Thiên Tuyệt cung sao?”.

“Ân, bây giờ cả phía nam cũng đã nắm trong tay, cửa hàng của chúng ta cũng đã bí mật xâm nhập vào trong hai nước Thanh Lam và Tần Xuyên, hiện nay xem ra, mọi việc đều rất thuận lợi”. Thần Mộc thản nhiên nói, thời gian gần đây những kế hoạch cơ mật và hành động của Thiên Tuyệt cung, Thần Mộc toàn bộ đều nói cho y không có nửa điểm giấu diếm, tựa hồ muốn tập cho y quen với mọi việc trong cung từ nhỏ.

Mặc Viêm nhíu nhẹ chân mày, lại cầm chén trà uống hết một nửa. Xâm nhập vào mạch máu kinh tế hai nước láng giềng, phụ thân đại nhân, người thật sự không có hứng thú làm hoàng đế sao? Nếu như người muốn, như vậy tam quốc chẳng phải là vật nằm trong tay người a.

Chỉ mới có mười năm ngắn ngủi, phụ thân lại lấy tốc độ mà người thường không nhìn thấy được, dễ dàng nắm giữ mạch máu kinh tế hai nước. Người còn muốn cho ta bao nhiêu cái kinh hỉ đây, khiến cho ta biết được bản thân mình còn thua kém người biết bao nhiêu a.

Thần Mộc đột nhiên im lặng, vươn tay vuốt tóc Mặc Viêm, Mặc Viêm không hiểu ngẩng đầu nhìn người nọ. Thần Mộc nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc nói: “Tiểu Viêm, phụ thân ngươi gần như không phải người thường, cho dù ngươi muốn vượt qua hắn, cũng không cần vội vàng”. Con ngươi Mặc Viêm lóe lên, minh bạch Thần Mộc là đang an ủi mình.

Việc y muốn vượt qua phụ thân biểu hiện rõ ràng như vậy sao, khiến cho đối phương có thể nhìn ra. Xem ra khả năng che giấu cảm xúc của y giảm xuống không ít, Mặc Viêm trong ngực tính toán một phen, nhưng vẫn như thường nhếch môi cười: “Sư phụ, ta sẽ cố gắng”.

Thần Mộc cũng không có tâm tư gì khác, nhẹ nhàng an ủi hắn: “Hổ phụ sinh hổ tử, ngươi cố gắng nỗ lực như vậy, ta cũng rất vui mừng!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.