Mặc Ái

Chương 24: Cứu Viêm nhi



Mặc Thanh cảm thấy mình trong giây phút đó đã chết đi, đáy lòng băng lạnh, không thể nổi lên một gợn sóng. Hắn đờ đẫn ôm lấy thi thể Mặc Viêm, từ từ đi ra ngoài, từng bước một, mỗi một bước đều tựa như một loại lăng trì, vì sao lão thiên gia lại đối với hắn như vậy, đây là trừng phạt hắn không biết quý trọng sao?

Lúc Viêm nhi ở bên cạnh hắn, hắn không biết trân trọng, vì vậy mà hiện tại khiến hắn mất đi Viêm nhi cả đời? Vì sao chứ? Nếu như hắn sớm phát hiện ra tình cảm của mình, có phải hay không mọi chuyện đã không xảy ra.

Viêm nhi, phụ thân có lỗi với ngươi. Mặc Thanh nhắm hai mắt yên lặng nói, nước mắt của hắn từng giọt từng giọt chảy xuống, làm ướt toàn bộ vạt áo Mặc Viêm.

Chờ Mặc Thanh đi ra khỏi sơn động, bên ngoài đã qua mấy ngày. Khắp nơi trên vách núi đều là thi thể, chất đầy toàn bộ nơi này. Mặc Thanh hoàn toàn bất vi sở động, chỉ nhẹ nhàng bế lấy Mặc Viêm, giữa đống thi thể bước từng bước đi qua.

Thấy Mặc Thanh xuất hiện, người của Thiên Tuyệt cung ở phía xa bắt đầu tập trung về bên này. Thực chất đây là kế hoạch của Thiên Tuyệt cung, đầu tiên Mặc Thanh dựa theo ước định với đối phương, đơn độc đi tới Thần mộ, cứu Mặc Viêm ra trước.

Còn thủ hạ của Thiên Tuyệt cung thì mai phục ở phía ngoài, sau đó một lưới bắt gọn. Phương pháp của Kiêu Tử Dật lại càng độc hơn, vách núi hai bên nguyên bản đều là gió lớn, lại không có bất kỳ một nguồn nước nào, hắn ở đầu gió thả một mồi lửa, chỉ trong nháy mắt lửa đã lan rộng toàn bộ cây cối và lều bạt xung quanh khu vực quân Nam Trạch.

Lúc một đám người vội vàng dập lửa, Thiên Tuyệt cung thuận thế tiến vào tàn sát. Cuộc chiến đơn giản là nghiêng về một phía, ngắn ngủi trong vòng nửa ngày, mấy vạn đại quân Lăng Dự mang tới, cứ như vậy bị tàn sát sạch sẽ. Trải qua một trận đánh, Nam Trạch nguyên khí đại thương, nếu muốn cùng hai nước còn lại tranh cao thấp, quả thực là trò cười.

Thần Mộc cũng rất không cẩn thận đem việc Nam Trạch một mình bí mật đi tới Thần mộ phát tán ra ngoài, từ trước tam quốc đã lập ra minh ước, tuyệt không một mình độc hưởng bảo vật Thần mộ, hôm nay Nam Trạch phá minh ước trước tiên, hai nước còn lại sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.

Chuyện kế tiếp Thiên Tuyệt cung làm chỉ là ngồi xem bọn hắn “chó cắn nhau”. Trận chiến này bất luận là từ bên nào làm trước, Thiên Tuyệt cung cũng là người được lợi nhiều nhất, tuy nhiên, cái suy nghĩ này sau khi nhìn thấy cung chủ của bọn họ, lại đột nhiên có chút không xác định.

Mặc Thanh ôm Mặc Viêm đi về phía trước, trên mặt chỉ còn lại đau đớn tột cùng. Mấy vị đường chủ bên cạnh gọi cũng không phản ứng, cứ như vậy ôm lấy người trong ngực, không mục đích đi về phía trước, trong miệng lẩm bẩm mấy câu mơ hồ. Mấy vị đường chủ ở gần đó, tựa hồ nghe rõ lời hắn, trong mắt bắt đầu lưu chuyển lệ quang.

Thần Mộc lẳng lặng nhìn Mặc Thanh bế Mặc Viêm đi tới, viền mắt đột nhiên chua xót. Tư Đồ Bạch Phong vốn đang cùng đệ tử của mình cứu chữa cho các huynh đệ bị thương, nghe được tin tức, cũng chạy tới bên này, thấy người trong ngực Mặc Thanh, trong mắt lão nhân cũng hiện lên lệ quang.

“Cung chủ, tiểu Viêm làm sao vậy?” Đây là đồ đệ mà Tư Đồ Bạch Phong đắc ý nhất, lúc này nhìn y sắc mặt tái nhợt được Mặc Thanh bế trong lòng, không còn dấu hiệu của sự sống, thanh âm không nhịn được có chút run rẩy.

Mặc Thanh nghe hắn gọi tiểu Viêm, dừng bước lại, yêu thương nhìn người trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Viêm nhi đang ngủ, các ngươi đừng làm ồn”. Lời này của hắn càng khiến Thần Mộc và Tư Đồ Bạch Phong thêm xót xa.

Tựa hồ như nghĩ tới điều gì, Mặc Thanh liếc nhìn Thần Mộc, giống như lời tuyệt mệnh: “Thiên Tuyệt cung giao lại cho ngươi”. Sau đó bế Mặc Viêm tiếp tục đi về phía trước. Bộ dạng này của hắn, rõ ràng là muốn đi tìm cái chết!

Kiêu Tử Dật cũng phát hiện, vẻ mặt tôn thượng tuyệt vọng như vậy, hắn căn bản là muốn đi tìm cái chết! Liền đi về phía trước ngăn cản Mặc Thanh, Mặc Thanh không vui trừng hắn: “Tránh ra, Viêm nhi đang chờ ta”.

Kiêu Tử Dật có chút hoảng hốt, không tự chủ thốt lên: “Tôn thượng! Thanh Viêm không chết!”

Một câu này của hắn khiến cho mọi người ngây ngẩn, mà Mặc Thanh thì giống như bị sét đánh trúng. Mặc Thanh ngẩng đầu trừng hắn, có chút lo lắng, lại có chút hung ác: “Ngươi nói rõ cho ta!”

Dù sao lời cũng đã nói ra ngoài, Kiêu Tử Dật cũng không quan tâm trực tiếp mở miệng: “Tôn thượng, chỉ cần tìm được Thần mộ là có thể cứu sống Thanh Viêm”. Mọi người lập tức tỉnh ngộ. Đúng vậy! Nếu như truyền thuyết kia là thật, bên trong Thần mộ quả thực cất dấu thần lực vô hạn, như vậy thiếu cung chủ nhất định có thể sống lại.

Thân mình Mặc Thanh run lên một cái, sau đó con ngươi tĩnh mịch kia chậm rãi khôi phục tiêu cự, trở nên thanh minh. Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Kiêu Tử Dật: “Ngươi nói là sự thật”.

Kiêu Tử Dật vô cùng chăm chú và nghiêm túc nhìn hắn: “Tôn thượng, Thần mộ có hay không, ngươi mới là người rõ ràng nhất, không phải sao?

Mặc Thanh ôm chặt lấy thân thể Mặc Viêm, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Viêm nhi, ta nhất định sẽ cứu ngươi”.

Đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất trở về Thiên Tuyệt cung. Chuyện thứ nhất sau khi Mặc Thanh trở về chính là tìm cho bằng được thiên niên băng phách, đem nó bỏ vào trong miệng Mặc Viêm, thứ này thế gian khó tìm, căn bản không phải là vấn đề tiền bạc, những thứ chí bảo như vậy, trên đời này cũng chỉ có thể tìm thấy ở Thiên Tuyệt cung.

Thứ này không chỉ giữ cho thân thể không bị thối rữa, còn có thể bảo trì độ co giãn của da thịt, nhìn qua chỉ tựa như đang ngủ say. Mặc Thanh hài lòng nhìn Mặc Viêm, ngón tay lướt qua đường cong tuấn mỹ của y, đã bao lâu rồi không hảo hảo nhìn ngắm Viêm nhi, tâm của hắn cũng trở nên mềm mại, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc.

Hắn nhịn không được cúi người hôn lên đôi môi Mặc Viêm, lạnh lẽo nhưng mềm mại, hắn vừa ngậm vừa cắn mút, thẳng đến khi đôi môi của y lây dính nhiệt độ của hắn, trở nên diễm lệ, hắn mới lưu luyến rời khỏi.

Đôi mắt đã sớm một mảnh âm trầm, Mặc Thanh ôm Mặc Viêm nằm trên giường, hô hấp trở nên gấp gáp. Hắn nhịn không được vùi đầu vào vai Mặc Viêm nhẹ nhàng cắn: “Viêm nhi, phụ thân vì ngươi mà điên rồi”. Đúng vậy, hắn đã hoàn toàn điên rồi, chỉ ôm thi thể của y, cũng có thể khiến hắn sinh ra dục vọng.

Mặc Thanh không hề khắc chế dục vọng của mình, hắn đem thân thể Mặc Viêm nằm ngang trên giường, cởi bỏ quần áo của mình và Mặc Viêm, nhìn mấy dấu hôn đỏ sậm trên cổ và ngực đối phương, hô hấp càng trở nên dồn dập. Tiến tới tinh tế liếm hôn thân thể y, sau đó một đường cắn xuống, để lại một chuỗi dấu hôn rực rỡ.

Kỳ thực tối qua lúc tẩy trừ thân thể cho Mặc Viêm, hắn đã nhịn không được, một bên tắm một bên động tình không thôi, để lại trên người y vô số hôn ngân.

Mặc Thanh ghé vào trên người Mặc Viêm, hôn một đường từ trên xuống dưới, thậm chí ngay cả ngón chân cũng không buông tha. Hắn một bên hôn thân thể Mặc Viêm, một bên lấy tay tự an ủi thân thể đói khát của mình, cuối cùng, hắn nhịn không được híp mắt lại đạt tới đỉnh, đem bạch trọc của mình bắn lên người Mặc Viêm.

Hắn ôm lấy thân thể Mặc Viêm, chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp của mình. Sau đó còn đem tinh hoa của bản thân vẽ loạn lên người Mặc Viêm, rồi lại hôn lên vành tai y, nhẹ nhàng nỉ non: “Viêm nhi, ta muốn mỗi một tấc da tấc thịt trên người ngươi đều mang hương vị của ta”. Nói xong lại ở vành tai Mặc Viêm cắn vài cái.

Sau đó tựa hồ cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu: “Viêm nhi, ta muốn toàn thân ngươi, một tấc một tấc đều thuộc về ta”.

Nếu như Mặc Viêm còn sống, nhìn thấy Mặc Thanh ôm mình bộ dáng thâm tình như vậy, chỉ sợ y vô luận thế nào cũng không tin, người này chính là phụ thân đại nhân lạnh lùng của y.

Trong mắt Mặc Thanh toàn bộ đều là tình dục cùng ham muốn chiếm hữu, hắn đem thân thể Mặc Viêm vây vào trong ngực mình, sau đó dùng thân thể của mình cọ vào thân thể của y, tựa hồ như muốn hóa giải dục vọng bản thân. Không nghĩ tới, làm như vậy càng khiến cho hắn thêm kích động không thể kìm chế nổi.

Hắn đem phân thân to lớn của mình chen vào giữa hai đùi Mặc Viêm, sau đó ép chặt hai chân của y, khiến cho Mặc Viêm kẹp chặt cực đại của mình, lồng ngực của hắn dán chặt trên lưng Mặc Viêm. Bên hông bắt đầu dùng sức trừu động, một chút lại một chút, ở giữa hai đùi Mặc Viêm ra sức ma sát.

Hắn một bên vừa cố gắng cử động thân thể chính mình, một bên hôn lên lưng Mặc Viêm, vết hôn đỏ sậm lưu đầy trên lưng y. Mặc Thanh từ bốn năm trước đã không còn gọi người thị tẩm, bốn năm trước chính là lần đầu tiên Mặc Viêm bỏ nhà đi, từ khi Mặc Viêm đi rồi, hắn một điểm hứng thú cũng không có.

Thậm chí ngay cả mỗi đêm lựa chọn người thị tẩm, hắn nửa phần hăng hái cũng không có. Cho đến lần thứ hai Mặc Viêm rời đi, nói cho hắn biết tình cảm của y, đầu óc hắn đột nhiên rối loạn, phân tán tất cả thị thiếp. Mà từ đó về sau, mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, hắn luôn nhớ tới khuôn mặt nội liễm rồi lại có chút ngây ngô non nớt của Mặc Viêm.

Mà khi hắn ôm Mặc Viêm lần thứ hai, hắn phát hiện bản thân vốn không dựng dậy nổi dục vọng, thoáng một cái liền bị kích hoạt. Nhưng hắn cảm thấy làm thế nào cũng không đủ, thân thể phóng ra nhiều lần như vậy, nhưng vừa động vào y, lại nhịn không được bắt đầu động tình. Hạ thân Mặc Thanh trừu động tốc độ càng lúc càng nhanh, thậm chí làm cho thân thể Mặc Viêm cũng lay động theo hắn, từ bên ngoài nhìn vào, còn tưởng hai người đang giao hoan với nhau.

Thời điểm đến cao trào, Mặc Thanh nhịn không được xoay mặt Mặc Viêm lại, lần thứ hai hôn lên môi y. Không biết có phải nhiệt độ trên người hắn quá cao hay không, Mặc Thanh cảm thấy thân thể Mặc Viêm cũng dần nóng lên, thậm chí trên gò má Mặc Viêm còn nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, thoạt nhìn giống như y cũng đang động tình.

Mặc Thanh nhịn không được hung hăng đẩy mạnh về phía trước bắn ra, sau đó thả hai chân Mặc Viêm xuống. Hắn ghé lên lưng Mặc Viêm yên lặng cảm thụ dư vị sau cao trào. Cuối cùng, hắn đem mặt của mình dán trên lưng Mặc Viêm, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể y, một lần lại một lần nỉ non: “Viêm nhi, Viêm nhi của ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.