Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Chương 14: C14: Chương 14



Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi

Lý Mộ tính thời gian, chuyện xảy ra với Lâm Yến An ba tuổi nghĩa là cũng đã được chín năm rồi, chín năm trước, Lâm Khước mới 17 tuổi.

Nếu ở hiện đại thì y cũng chỉ là một học sinh lớp 11, vừa về nhà đã phát hiện cả nhà phụ thân bị ông ngoại giết hại, chỉ còn lại một vị đường muội duy nhất, còn làm liên lụy vô số người vô tội…

“A!”

Lý Mộ vô tình kéo tóc Lâm Khước, khiến Lâm Khước hít mạnh một hơi, nghiêng người về phía sau, nắm lấy tay nàng: “Nhẹ chút.”

Lòng bàn tay của Lâm Khước rất lạnh, ngay khi cả hai chạm vào nhau, lông tơ toàn thân Lý Mộ đều muốn nổ tung.

Lý Mộ đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình, Lâm Khước cũng nhận ra Lý Mộ giỏi nhất là che giấu sự sợ hãi, không để người khác phát hiện ra, không cho bất kỳ ai thấy được, nhưng y vẫn có thể từ đôi mắt đang hạ xuống và tiếng hít thở ngắt quãng của Lý Mộ mà nhận ra vài dấu vết.

Y thả tay Lý Mộ ra, Lý Mộ quả nhiên ngẩng đầu lên nhìn y, hơi thở cũng bình thường trở lại.

Lâm Khước: “Đã mệt cả ngày rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, làm xong lễ hợp cẩn thì đi ngủ đi.”

Lý Mộ: “…”

Cái chữ “ngủ” mà y nói có trong sáng không thế?

Lý Mộ hỏi không thành lời, nàng và Lâm Khước làm lễ hợp cẩn, uống rượu giao bôi xong, trước khi nằm xuống, Lâm Khước còn hỏi nàng quen ngủ bên trong hay bên ngoài, nàng chọn ở bên ngoài, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì cũng không tới mức bị ép vào góc giường.

Lý Mộ nơm nớp lo sợ mà nằm xuống, một lúc lâu sau nàng mới phát hiện “ngủ” này rất trong sáng.

Nàng xin cảm ơn.

Còn lý do tại sao y không thực hiện phu thê chi lễ với nàng thì Lý Mộ chỉ cho rằng cơ thể Lâm Khước không tốt, cho nên mới không có suy nghĩ về mặt này, nàng không hề phát hiện được khả năng quan sát đáng sợ của y.


Mặc kệ như thế nào đi nữa, tâm trạng của Lý Mộ cũng đã tốt hơn nhiều, vì một ngày như địa ngục cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Lúc Lý Mộ nghĩ tới chuyện gì đó thì thích cuộn tròn cơ thể thành một cục trên giường, ngẫu nhiên còn lôi chăn lên che kín đầu, chỉ khi chìm vào giấc ngủ, tư thế của nàng mới nghiêm túc hơn chút, mà cũng vì nàng bị mất ngủ nhiều nên đã thu về được kha khá kinh nghiệm, biết rằng nằm nghiêng là dễ lăn qua lăn lại nhất, không cách nào ngủ được, không bằng nằm ngửa, hai tay đặt trên bụng, cả người nằm im như đang trong quan tài thì sẽ dễ đi ngủ hơn.

Lúc nàng chìm vào giấc ngủ cũng không cử động lung tung, có thể là vì quá trình chìm vào giấc ngủ rất khó khăn, thường xuyên tỉnh lại vì mơ, thời gian ngủ thật sự rất ngắn nên không rảnh đâu mà đổi tư thế, cũng có thể là vì nàng chưa từng thật sự thả lỏng cơ thể mình, mỗi ngày đều nằm thẳng đi ngủ, tỉnh dậy cũng thẳng tắp.

Bây giờ thay đổi qua một nơi ở mới, bên cạnh còn có thêm một nam nhân, cộng, lại thêm tình trạng mất ngủ mấy ngày qua, Lý Mộ cho rằng nàng sẽ tỉnh cho tới tận bình minh, ai ngờ một lúc sau… nàng đã ngủ rồi.

Tuy rằng nàng ngủ không được bao lâu nhưng nàng đã thật sự đi ngủ, hơn nữa còn không hề mơ mộng gì.

Thật là thần kỳ.

Tại sao lại thế được?

Lý Mộ nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm trước, nhớ tới ly rượu giao bôi mà mình đã uống.

Trước khi xuyên không, Lý Mộ từng nghe nói rằng trước khi đi ngủ uống một ly rượu có trợ giúp cho giấc ngủ, không ngờ hiệu quả lại tốt như thế.

Vậy thì tối nay nàng cũng sẽ uống một ly, cũng không biết có xung đột gì với canh an thần của nàng không.

Lý Mộ nghĩ một lýc, nghiêng đầu nhìn nam nhân nằm bên cạnh, so với tư thế ngủ nghiêm túc của nàng thì đối phương lại thoải mái hơn nhiều, còn đang nằm nghiêng về phía Lý Mộ.

Mặt trời bên ngoài đã ló dạng, ánh sáng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên màn giường mỏng manh, vì không gian trong giường cũng không tối lắm, Lý Mộ hoàn toàn có thể nhìn thấy nốt ruồi bên mắt trái của y, khi này nàng mới có thời gian mà nghĩ rằng hóa ra đây là nốt ruồi chứ không phải vệt máu.

Lần đầu hai người gặp nhau, trên mặt Lâm Khước dính máu, Lý Mộ luôn nghĩ rằng nốt ruồi nơi khóe mắt của y cũng là máu.

Lý Mộ ỷ vào việc Lâm Khước chưa tỉnh, không hề kiêng nể mà quan sát y một lúc lâu.

Cho tới khi Lâm Khước đột nhiên mở mắt, trái tim Lý Mộ như muốn vọt lên cổ họng, vẻ mặt của nàng lại vẫn vô cảm như cũ, chậm chạp chuyển tầm mắt, vén chăn xuống giường.


“Mới giờ này đã dậy rồi?” Lâm Khước xoay người, nằm ngửa lại, mu bàn tay đưa lên che khuất hai mắt, dáng vẻ của y lúc này cứ như người thiếu ngủ không muốn dậy vậy.

Lý Mộ xém chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình: “Kính trà.”

Tiền thị sợ nàng gả tới phủ Yến vương không nhớ được quy trình nên đã nói rất nhiều lần, sau ngày tân hôn thì phải dậy sớm kính trà cho mẹ chồng, ngay cả quà tặng cho tiểu bối cũng chuẩn bị trước giúp nàng, sợ nàng sẽ gây ra chuyện mất mặt, Lý Mộ khó mà quên được, cũng sợ nếu không làm theo lời Tiền thị thì khi hồi môn về nhà, bà ta sẽ hỏi nha hoàn ma ma bên cạnh nàng, thế nên nàng mới chủ động nói ra cho xong việc.

Lâm Khước “Ừ” một tiếng, nằm im một lúc nữa mới chịu rời giường.

Nha hoàn bên ngoài nghe thấy tiếng động, hỏi nhẹ một câu rồi mới bưng nước rửa mặt, y phục vào trong phòng.

Sau khi rửa mặt xong, hai người bọn họ đứng hai bên thay y phục, Lý Mộ không chỉ cần chải đầu mà còn phải trang điểm, tốn nhiều thời gian hơn Lâm Khước nhiều, Lâm Khước ngồi xuống cạnh bàn chờ nàng.

Trên bàn đã chuẩn bị sẵn cơm nóng, Lâm Khước dậy sớm nên không có tâm trạng ăn uống, Ngô quản sự cũng biết thói quen của y, cho nên đồ ăn trên bàn đều là chuẩn bị cho Lý Mộ.

Lý Mộ bị các nha hoàn sửa soạn mất một lúc lâu, cuối cùng cũng được ngồi xuống ăn chén hoành thánh tôm tươi, bởi vì chỉ có một mình nàng ăn nên nàng còn nhìn Lâm Khước hai lần.

Lâm Khước giải thích: “Vừa ngủ dậy không muốn ăn uống, lát nữa sẽ ăn sau.”

Lý Mộ nhận được đáp án thì không còn vẻ mất tự nhiên nữa, đợi nàng ăn xong, cả hai mới đi gặp trưởng công chúa Chiêu Minh.

Lý Mộ cho rằng qua ngày hôm trước, bệnh sợ giao tiếp của mình sẽ giảm đi đôi chút, lễ nghi kính trà nho nhỏ này sẽ không làm nàng sợ hãi được, ai mà ngờ tới khi đi cùng Lâm Khước vào sảnh chính, nàng mới biết rằng mình đúng là quá ngây thơ.

Sự thấp thỏm quen thuộc tràn đầy trong lòng nàng, rất nhiều lần nàng muốn dừng bước, nhưng chỉ cần tốc độ chậm lại là Lâm Khước sẽ nhận ra, quay đầu nhìn về phía nàng.

Lý Mộ đành phải căng thẳng đuổi theo, trong lòng thấy hơi hối hận, có lẽ nàng nên giả ngu rồi quên luôn chuyện kính trà này.

Bên kia, trưởng công chúa Chiêu Minh cũng là lần đầu tiên làm mẹ chồng, con dâu thì bà từng làm rồi nhưng thời gian đã qua rất lâu, có nhiều việc không còn nhớ rõ nữa, may mà Thu Châu nhắc nhở, bà mới cùng Tê Ngô ở lại phủ Yến vương một đêm.


Đối với người con dâu Lý Mộ kia, Lâm Khước nói rằng nàng tốt, Chiêu Minh tất nhiên cũng không có lý do gì mà xen vào, vốn dĩ cuộc sống của hai phủ bọn họ đều chỉ là qua ngày, nếu còn tự tìm phiền phức cho mình thì thôi thà đừng có sống nữa cho rồi.

Thế nên khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lý Mộ, ấn tượng của Chiêu Minh là Lý Mộ quá gầy.

Bà cũng không biết nàng có ăn uống được nhiều hay không, tốt nhất đừng có giống với nhi tử xui xẻo kia của nàng, không thích ăn cơm.

Chiêu Minh để ý thấy Lý Mộ vẫn luôn cúi đầu, lúc kính trà cho bà còn thấy vết sẹo trên mu bàn tay bà mới hơi nâng mắt một chút. Đôi mắt kia của nàng đột nhiên sáng lên, lúc tặng quà cho Yến An còn không quên lén nhìn bà một cái, nhìn tới mức bà nghi ngờ rằng không biết trên mặt mình có dính thứ gì hay không.

Sau khi quay về phủ công chúa, không còn việc gì nữa, bà mới sai Thu Châu tới hỏi Lâm Khước, Thu Châu mỉm cười trở về, đáp: “Vương gia đã hỏi thẳng vương phi rồi, lỗ tai vương phi đỏ bừng, chỉ nói hai chữ “xinh đẹp”, có lẽ là ngài ấy cảm thấy điện hạ đẹp, cho nên mới nhịn không được mà nhìn thêm mấy lần.”

Chiêu Minh cũng bật cười: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn xinh đẹp hay không xinh đẹp gì nữa.”

Lâm Tê Ngô ngồi cạnh cắn bút làm bài tập, nghe Chiêu Minh nói vậy thì rung đùi đắc ý, phản bác: “Thẩm thẩm vốn xinh đẹp, đại tẩu nói cũng không hề sai.”

Lý Mộ cũng không ngờ rằng trưởng công chúa Chiêu Minh lại đẹp như thế, đẹp tới sắc bén, dáng người lại cao gầy, hơn nữa vì chinh chiến lâu năm, cả người đều toát ra cảm giác mạnh mẽ, cũng chính là hình tượng “ngự tỷ” mà mỗi lần Lý Mộ nhìn thấy trên mạng đều có thể không biết xấu hổ kêu lên một tiếng “chị ơi, em yêu chị”.

Nhờ có nhan sắc của trưởng công chúa Chiêu Minh, Lý Mộ thậm chí còn không căng thẳng như trước, khuyết điểm duy nhất là khi nàng tặng quà gặp mặt lần đầu cho Lâm Yến An, nàng đã không nhịn được mà lén nhìn bà một cái, còn bị bắt tại trận.

Để che giấu sự xấu hổ, đầu óc nàng nóng lên và vô tình làm ra một chuyện càng xấu hổ hơn, đó chính là giơ tay xoa đầu Lâm Yến An.

Một thiếu niên nho nhã lịch sự, lúc nở nụ cười mỉm gọi nàng hai tiếng “mẫu thân” cũng không hề thay đổi sắc mặt, đã bị nàng xoa đầu tới mức không cười nổi nữa.

Lý Mộ không hề nghi ngờ việc sẽ phải dùng cả đời còn lại của mình để xóa đi hình ảnh gương mặt ngơ ngác của thiếu niên lúc đó, cho tới khi nửa đêm nàng không còn đá chăn vì nhớ lại cảnh này nữa.

So với điều này, việc thừa nhận bản thân nhìn lén trưởng công chúa Chiêu Minh nhiều lần vì bà xinh đẹp trước mặt Lâm Khước và Thu Châu cũng không là gì cả, mặc dù lỗ tai của nàng khi đó đã không nhịn được mà đỏ bừng.

Thu Châu quay về báo cáo, Lâm Khước và Lý Mộ thay y phục chuẩn bị vào cung, bởi vì đây là hôn lễ do hoàng đế tứ hôn, dựa theo quy định thì bọn họ cần vào cung tạ ơn một chuyến.

Đây cũng là luật lệ được đặt ra từ tiền triều, tân nhân được hoàng đế tứ hôn phải vào cung tạ ơn sau ngày tân hôn, nhận ban thưởng của hoàng đế, tham dự yến tiệc trong cung. Thái Tổ đương triều xem trọng tiết kiệm, dù là hoàng đế mỗi khi ra ngoài luôn ngồi kiệu ngọc cũng phải đổi thành kiệu gỗ, tất nhiên cũng phải thay đổi luật lệ tứ hôn cho tông thất, chỉ yêu cầu tân nhân được tứ hôn vào cung tạ ơn, những thứ còn lại như yến tiệc đều được miễn.

Quy trình ngày hôm qua đã làm lòng Lý Mộ xuất hiện bóng ma, khiến nàng cực kỳ kháng cự việc vào cung, rõ ràng bình thường nàng rất yêu quý cơ thể mình, lúc này lại không cách nào ngăn cản được suy nghĩ trong đầu, nghĩ rằng nếu có thể vừa bước ra ngoài đã gãy chân thì thật tốt quá, như thế thì nàng không cần phải vào cung nữa…

Bên vành tai nàng chợt lạnh, đó là Lâm Khước đang dùng ngón tay vuốt lỗ tai đỏ bừng của nàng, ngọc ban chỉ trên ngón cái còn chạm vào gương mặt nàng.


Lâm Khước muốn biết lỗ tai của Lý Mộ có nóng thật hay không, Thu Châu vừa rời đi là y đã không nhịn được muốn thử, còn cố ý đi dời sự chú ý của Lý Mộ: “Có phải vừa nãy ta không nên hỏi nàng ngay trước mặt Thu Châu không?”

Lý Mộ lạnh nhạt liếc nhìn y một cái, không nói gì cả.

Lâm Khước hơi cân nhắc: “Hay là, chúng ta không tiến cung nữa?”

Vừa hay hôm qua bọn họ ngủ rất trễ, Lý Mộ không quen có thêm một người ngủ cạnh mình, y cũng không quen, cho nên trước khi Lý Mộ ngủ thì y vẫn còn thức, thậm chí y còn rảnh rỗi đếm thời gian, tính ra thì Lý Mộ và y đều chỉ ngủ được nửa canh giờ, không bằng bây giờ bọn họ dùng thời gian tiến cung này để ngủ bù, để tránh việc y phải đau đầu.

Lý Mộ mở to hai mắt.

Lâm Khước cố ý chọc nàng: “Hay là nàng muốn vào cung xem thử? Hôm qua không có thời gian mấy, lần này chúng ta có thể từ từ đi dạo.”

Lý Mộ lắc đầu như điên.

Lâm Khước cười: “Được rồi, vậy không cần đi.”

Lý Mộ thay y phục tiến cung ra, không hề nhắc tới chuyện Lâm Khước sờ tai mình, bóng dáng vui sướng của nàng dường như cũng đang viết to hai chữ… tuyệt! vời!

Lâm Khước sai người nói với Lâm Yến An rằng hãy thay mình vào cung tạ ơn một tiếng, nếu hoàng đế có hỏi thì nói rằng y bệnh, không ra cửa được.

Lâm Yến An nhận được lệnh thì lập tức quen tay lấy lệnh bài thân vương của Lâm Khước rồi tiến cung.

Hắn cười mỉm nói rõ tình huống với thái giám chờ ngoài cửa cung, thái giám tỏ ra hơi lo lắng, dường như bản thân mình rất lo cho tình trạng sức khỏe của Yến vương, sau đó mới dẫn Lâm Yến An vào gặp hoàng đế.

Thiếu niên mười hai tuổi không cao ngạo không nóng nảy, không hách dịch cũng không nịnh nọt, các cung nhân lớn tuổi trong cung nhìn thấy hắn thì thường nói rằng giống như đã nhìn thấy Yến vương lúc còn nhỏ vậy.

Cung nhân trẻ tuổi không tin lắm, bởi vì hai người quá khác nhau, Lâm công tử luôn hiền hòa lễ phép với mọi người, vị Yến vương kia thì…

Không ai dám nói thẳng ra cả.

“Ngọc bội bên hông của Lâm công tử thật tinh xảo.” Thái giám chú ý tới bạch ngọc hình điểu hàm hoa của Lâm Yến An, cất lời khen ngợi.

“Cái này là của mẫu thân tặng cho ta.” Lâm Yến An nhớ tới chuyện lúc mình nhận lấy ngọc bội đã được mẫu thân xoa đầu một cái, cảm xúc trong mắt hắn không rõ ràng lắm, khóe môi lại theo thói quen mà nở nụ cười nhạt: “Ta rất thích nó.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.