Mặc Chi Đồng

Chương 39



Hai tuần sau, bệnh viêm phổi của Mặc Đồng cuối cùng cũng khỏi.



Nhưng, cậu lại không ăn được bất cứ thứ gì.

Thường là vừa ăn cơm xong liền nôn hết ra. Sau ba ngày, ngay cả uống một ngụm nước cũng nôn.

Dì Vu sợ hãi, nói cho Chu Thích Hoài.

Buổi tối, Chu Thích Hoài bảo dì Vu nấu cháo gạo thơm, tự tay múc một chén, đặt trước mặt Mặc Đồng.

Mặc Đồng nhìn chén cháo nóng hổi một lát, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Chưa được nửa phút sau, cậu đứng bật dậy, chạy vào phòng tắm nôn hết ra.

Chu Thích Hoài cũng vào phòng tắm, lấy khăn nóng lau cho cậu, kéo cậu trở lại bàn ăn, nói với dì Vu, “Múc thêm một chén ra.”

Mặc Đồng ngay cả ngồi cũng không vững, trước mắt là một mảnh sương mù trắng xóa, một lúc lâu sau ánh mắt mới rơi xuống chiếc chén nhỏ đặt trên bàn. Cậu chậm rãi cầm lấy muỗng, lại bắt đầu ăn, từng ngụm từng ngụm một, hết sức khó khăn.

Dì Vu xem không đành lòng, nói, “Không ăn thì thôi, Đồng Đồng, dì nấu cho con chè trân châu nước dừa mà con thích nhất nhé?”

Chu Thích Hoài trầm giọng nói, “Dì Vu, cái đó chỉ là đồ ngọt, không dùng làm thức ăn chính được. Mặc Đồng, ăn đi.”

Mặc Đồng cười cười, quả thật ăn hết.

Đẩy chén ra đứng lên, đi hai bước, đột nhiên lảo đảo chạy vào phòng tắm, lại nôn thốc nôn tháo.

Chu Thích Hoài cũng tiến đến. Cậu thiếu niên trên trán đầy mồ hôi, người theo lavabor trượt xuống.

Chu Thích Hoài ôm ngang lưng cậu, lại trở về bàn ăn, tự mình ngồi xuống, để Mặc Đồng dựa vào lòng, nói, “Dì Vu, làm ơn lại múc thêm một chén nữa.”

Anh ta cầm lấy chiếc muỗng nhỏ, từng chút từng chút một đút cháo cho Mặc Đồng. Mặc Đồng ngoan ngoãn ăn.

Không đợi cậu có bất kỳ phản ứng nào, Chu Thích Hoài từ phía sau ôm chặt lấy cậu, ghé vào tai cậu nhẹ nhàng nói, “Mặc Đồng, tôi có một người bạn, mở một trung tâm trị liệu tâm lý, có chuyên khoa chữa chứng biếng ăn, cậu nếu còn dám nôn ra, tôi sẽ đưa cậu đến đó.”

Mặc Đồng mệt mỏi cười.

Chu Thích Hoài xoay người cậu lại, dùng sức nắm vai cậu, trên mặt là vẻ dữ tợn chưa từng thấy.

“Cậu nghe chưa, nếu cậu còn dám nôn ra, tôi nói được thì làm được!”

Mặc Đồng chỉ cảm thấy bả vai như vỡ nát dưới bàn tay anh ta, cậu thấp giọng lặp đi lặp lại lời năn nỉ, “Chu Thích Hoài Chu Thích Hoài Chu Thích Hoài, xin anh xin anh xin anh…”

Chu Thích Hoài thả lỏng tay, thuận thế ôm cậu vào lòng; cơ thể xương xẩu gầy gò kia khiến lòng anh ta như thể bị một chiếc kềm bằng lửa chọc vào. Anh ta vuốt mái tóc hơi dài của cậu, “Đuợc rồi được rồi, từ hôm nay trở đi, ăn uống cho đàng hoàng vào. Trước khi tôi buông tay, phải đàng hoàng cho tôi!”

Từ sau hôm đó, Mặc Đồng thật sự không còn bị nôn.

Nhưng cậu không đến trường nữa.

Cậu bắt đầu ngủ suốt ngày, ngủ từ sáng đến tối, ngoại trừ ăn và vào nhà vệ sinh ra cũng chỉ có ngủ. Dường như cậu quyết tâm muốn ngủ bù lại cho bao nhiêu năm thiếu ngủ.

Người cũng càng thêm lặng lẽ.

Lặng lẽ như lạc hoa hữu hận, trụy địa vô thanh. [1]

Khi Trần Hạo Thiên đến chỉ mới hơn năm giờ chiều, nhưng rèm cửa trong phòng đều kéo chặt, một mảnh u ám.

Mặc Đồng đang ngủ trên giường.

Trần Hạo Thiên ‘soạt’ một tiếng kéo rèm cửa sổ phòng ngủ ra, mở cửa sổ.

Cậu thiếu niên nằm dưới tấm chăn mỏng nhẹ nhàng giật mình một cái.

Trần Hạo Thiên xốc chăn lên, lộ ra thân hình co lại như con tôm của cậu.

Mặc Đồng rên rỉ nói, “Làm ơn kéo rèm lại, tôi sợ sáng.”

Trần Hạo Thiên ngồi xuống bên giường nhìn Mặc Đồng.

“Sao cậu không đến trường?”

Mặc Đồng dùng cánh tay che mắt, “Không muốn đi nữa.”

“Nói cái gì vậy?”

Khóe miệng Mặc Đồng nổi lên một nụ cười nhẹ, cậu lười nhác nói, “Anh nói xem, tôi cứ như vậy mà bám lấy anh ta, làm một kẻ ăn bám hai năm, anh ta có tiền như vậy chắc sẽ không để ý đâu nhỉ? Đợi khi anh ta chán rồi, không muốn tôi nữa, tôi xin anh ta một chén cơm, anh ta cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?”

Trần Hạo Thiên kéo cánh tay che trước mắt cậu xuống, “Này, nhìn tôi này Mặc Đồng, cậu thật sự nghĩ vậy sao?”

Mặc Đồng cười, “Đúng vậy.”

Trần Hạo Thiên nhìn nụ cười trên mặt cậu, lại chỉ thấy cay đắng vô hạn. “Mặc Đồng?”

“Thật ra, nên sớm chuẩn bị tâm lý, đằng nào cũng sẽ có ngày này. Không cần thiết nữa thì sẽ lại đem bán đi, sẽ lại lập bài phường [2]. Xin anh nói với Chu tiên sinh, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn, sẽ không làm mình làm mẩy nữa. Dù sao cũng có chút đạo đức nghề nghiệp.”

Trần Hạo Thiên kéo cậu dậy, “Mặc Đồng, cậu tội gì mà chà đạp bản thân như vậy?”

Mặc Đồng thở dài một tiếng, “Bởi vì sự thật là như vậy!”

Trần Hạo Thiên lấy ra một vật, nói với cậu, “Mặc Đồng, xem xem đây là cái gì?”

Là một tờ giấy khen rất đẹp, màu xanh lá sẫm in chữ vàng, bên trên là chữ tiếng Anh.

Trần Hạo Thiên nói, “Cậu còn nhớ mẫu thiết kế cậu vẽ cho ‘Giải Grand Pix thúc đẩy nghệ thuật kiến trúc’ của Venice học kỳ trước không? Cậu đoạt giải rồi, là giải bạc, cuối cùng chỉ có mười người đoạt giải thôi. Mặc Đồng, cậu tương lai nhất định sẽ là một kiến trúc sư rất ưu tú, cậu còn có một tương lai thật dài, một tiền đồ thật sáng sủa phía trước.”

Mặc Đồng nâng cặp mi vừa dày vừa dài, ngây người nhìn tờ giấy khen trước mặt.

Không nghe một tiếng nức nở nào, thậm chí ngay cả biểu tình cũng không, chỉ có từng giọt từng giọt lệ tràn ra từ khóe mắt.

………………………….

[1] Hoa rơi như thể ôm hận, nhưng rơi xuống đất lại không có chút tiếng động nào. Lấy ý từ một câu thoại trong vở hí kịch “Vương Khôi phụ Quế Anh”: Hoa rơi như hữu hận, trụy địa dã vô thanh.

[2] ~ đi bán thân.



……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.