Mặc Chi Đồng

Chương 41



To touya: sis là bloommy chứ không phải bloody >.< Nếu là giới thiệu thì OK  Trần Hạo Thiên lái xe đưa Mặc Đồng đến trường. Cách trường một con phố, Trần Hạo Thiên ngừng xe. Nói với Mặc Đồng: “Mặc Đồng, tôi đưa cậu đến đây thôi, cậu đi đi.” Mặc Đồng yên lặng ngồi một lát, nhỏ giọng nói cảm ơn. Mở cửa xe đi ra ngoài. Suốt đoạn đường từ cổng trường đến đại sảnh của khoa, Mặc Đồng chỉ nhìn ngón chân mình, tay nắm thật chặt sách vở, cố sức đến mức khớp xương trắng xanh. Đi vào sảnh khoa, xem thoáng qua mẩu tin mừng màu hồng dán trên bảng thông báo, ba chữ An Mặc Đồng thật to đập vào mắt. Đó là mẩu tin thông báo việc Mặc Đồng đoạt giải. Mặc Đồng đi vào phòng học, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, trước khi giáo sư vào mọi người đều lo làm việc của mình, ít ai chú ý đến cậu. Mọi chuyện, cư nhiên lại yên ả như thường. Tất cả những chuyện một tháng trước, giống như được một bàn tay khổng lồ nhẹ nhàng xóa đi, không còn bóng dáng. Chỉ có một ánh mắt căm hận đến từ một góc phòng khác. Đó là Đàm Lực. Sau này, Mặc Đồng nghe nói, khoa đã tìm ra người tung tin đồn, cũng đã xử phạt. Mặc Đồng bỗng hiểu rõ, người kia, vừa mới phiên vân, lại liền có thể phúc vũ. [1] Chỉ là, tận trong đáy lòng, ở một góc không ai biết, dù tĩnh lặng như mặt nước hồ sâu, nhưng vẫn có những con sóng nho nhỏ, từng lớp từng lớp vỗ bờ. Chu Thích Hoài ở trong phòng làm việc của mình, đang lúc rảnh rỗi không có công việc, anh ta xoay xoay bút trên tay, nhìn bầu trời ánh lên kính cửa sổ, một bầu trời lam nhạt, trong vắt. Shelly đi đến, thấp giọng nói gì đó với anh ta. Mặt Chu Thích Hoài có vẻ hơi kinh ngạc, nói, “Mời cô ta vào.” Người vào là Tống Sở Kiều. Chu Thích Hoài nhìn cô, bỗng có cảm giác thực thực ảo ảo. Cô cột gọn mái tóc dài gợn sóng thành đuôi ngựa, mặc áo khoác len cực đơn giản, bên dưới cư nhiên là quần jeans và đôi giày đế bằng nhẹ nhàng, mặt không trang điểm, dường như phơi nắng đen đi không ít, lại trông trẻ trung lạ thường, giống như một nữ sinh đại học. Chính Tống Sở Kiều lên tiếng trước, “Thích Hoài, anh tốt chứ?” Chu Thích Hoài chậm rãi gật đầu, “Tốt. Em đến lúc nào vậy?” Tống Sở Kiều đặt chiếc túi trong tay xuống, ngồi đối diện Chu Thích Hoài, mỉm cười ôn nhu nói, “Vừa đến tối hôm qua. Thích Hoài, lần này, em là đến cùng anh làm thủ tục.” Nói xong, cô ta lấy một bộ hồ sơ từ trong túi ra, đặt trước mặt Chu Thích Hoài. “Thỏa thuận đã tính xong lâu rồi, em thay đổi một chút, anh có thể xem lại cho kĩ.” Chu Thích Hoài đặt tay lên bộ hồ sơ, “Sao vậy? Không gọi điện thoại trước. Đột ngột như vậy.” “Cũng không tính là đột ngột nữa, kéo dài đã lâu lắm rồi. Anh thật ra từ lâu đã không còn cần gia đình em làm chỗ dựa nữa. Chỉ là, suốt một thời gian dài, khúc mắc trong lòng em không giải được, xin lỗi, Thích Hoài.” Chu Thích Hoài đứng lên, rót một tách trà đưa qua, “Nói lời này phải là anh, Sở Kiều. Xin lỗi. Mấy năm nay, khiến em chịu rất nhiều ủy khuất, nhưng có những việc không ai có thể thay đổi được. Ở đây không có trà hoa hồng mà em thích, có điều đây cũng là cực phẩm, của một người bạn tặng, em nếm thử.” “Cảm ơn. Anh vẫn luôn chu đáo thế này. Xin anh xem hồ sơ đi, em còn phải tranh thủ thời gian.” Chu Thích Hoài cúi đầu giở xem, lại rất nhanh kinh ngạc ngẩng đầu lên. “Sao vậy? Sở Kiều? Anh nói rồi, anh sẽ bù đắp cho em thật tốt về mặt tiền bạc.” Tống Sở Kiều nói, “Em biết anh làm việc luôn luôn chu đáo, Thích Hoài, chỉ là, em không cần nữa. Nếu không có chỗ nào không đồng ý nữa, xin anh ký tên được không? Em đã ký rồi. Em phải đi gấp, chiều nay bay.” Chu Thích Hoài cầm bút ký tên, sau đó đưa qua. Tống Sở Kiều nói, “Cám ơn, em sẽ đưa cho luật sư của chúng ta.” “Lần này, chuẩn bị đi đâu?” “Đi Cam Túc.” Chu Thích Hoài không tin nổi nhìn cô ta, “Sao lại là Cam Túc?” Đôi gò má rám nắng của Tống Sở Kiều bỗng ửng đỏ, động lòng người như thể một thiếu nữ. “Ở đó, có người đang chờ em. Anh ấy là học giả chuyên nghiên cứu và bảo tồn tranh bích họa Đôn Hoàng [2]. Anh biết đấy, em cũng học chuyên ngành mỹ thuật, sau này, em sẽ cùng làm việc với anh ấy.” “Cam Túc à,” Chu Thích Hoài nói như thở dài, “Ở đó không có Chanel, không có tắm nắng, không có tổ yến, thậm chí có thể ngay cả bồn cầu có xả nước cũng không có, anh không chấp nhận cho em sống trong hoàn cảnh như vậy, Sở Kiều.” “Anh, anh à, khi nào thì anh hiểu được em chứ? Thích Hoài, em nghĩ có thể chính bản thân mình anh cũng không hiểu được.” Tống Sở Kiều cười khẽ. “Anh nói cũng không sai, hơn hai tháng em ở đó, là lần đầu tiên tự mình gội đầu. Nhưng, em rất vui vẻ, ở đó có tình yêu của em, có mong muốn của em.” “Tình yêu?” Nét mặt Chu Thích Hoài có một tia bối rối hiếm gặp, “Các người đều tin tưởng vào tình yêu.” “Em vẫn tin, cả đời này đều tin. Em nghĩ, anh cũng đã từng tin. Là cái gì khiến anh không tin nữa, đến giờ em vẫn không biết, sau này cũng không có cơ hội biết nữa, nhưng, Thích Hoài, xem tên anh đẹp đến mức nào, thích – hoài [3], bất cứ chuyện gì, chỉ cần phóng tâm, đều có thể vân đạm phong thanh [4]. Khúc mắc của bản thân, không ai có thể giải được, chỉ có mình mới có thể giải phóng chính mình.” Chu Thích Hoài nhìn khuôn mặt thần thái phi dương [5] của Tống Sở Kiều; suốt nhiều năm trời, đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau như bạn bè. Tống Sở Kiều mang túi lên vai, tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy Chu Thích Hoài, “Tạm biệt, Thích Hoài, em từng oán anh, nhưng chưa bao giờ hận anh. Mong anh cuối cùng cũng có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.” Chu Thích Hoài nhìn theo Tống Sở Kiều, nhìn bóng lưng mặc áo len màu lam kia, nhớ lại khuôn mặt trắng như tuyết luôn phủ một lớp trang điểm nhẹ tinh tế kia; đã từng có một buổi chiều cô tỉ mỉ sơn đỏ móng tay, giữa đôi lông mày là nỗi cô đơn buồn bã vô hạn. Anh ta nhận ra, mình quả thật chưa bao giờ hiểu rõ cô. Như vậy, anh ta tự hỏi, có nên xem kỹ lại lòng mình một chút không? Khi Chu Thích Hoài trở về căn nhà kia, Mặc Đồng còn đang trong thư phòng. Nghe tiếng động, cậu đẩy cửa bước ra. Đối mặt với Chu Thích Hoài, hai người lẳng lặng nhìn nhau vài giây. Mặc Đồng nói, “Chu tiên sinh, đã về rồi.” “Cậu, còn chưa ngủ sao?” “Ừ.” “Mặc Đồng?” “Cái gì, Chu tiên sinh?” “Cậu… Có thể lại làm một ít cupcakes không?” “Được thôi Chu tiên sinh. Tôi đọc tài liệu cũng đủ rồi.” Rất nhanh, trong phòng đã dậy một mùi hương ngọt ngào. Chu Thích Hoài cũng đã pha trà xong, rót một tách đưa cho Mặc Đồng. Mặc Đồng cầm lấy, nhẹ giọng nói cảm ơn. Hai người yên lặng ngồi đối diện, thỉnh thoảng, khi ánh mắt chạm nhau, Mặc Đồng sẽ cười nhẹ một chút, nụ cười rất bình tĩnh, nhưng, rất xa lạ. Nụ cười kia nổi trên khuôn mặt cực kỳ quen thuộc với Chu Thích Hoài, lại khiến cậu thiếu niên kia biến thành một người anh ta hoàn toàn không quen biết. Nhưng đôi mắt kia, vẫn còn có chút gì đó của ngày xưa, ẩn ẩn lộ ra dưới một mảnh đen lánh như mực. Ăn xong, Mặc Đồng đứng lên định dọn bàn, Chu Thích Hoài bỗng bắt lấy cổ tay cậu, chậm chậm ôm cậu vào lòng. ………………………… [1] 翻云覆雨- phiên vân phúc vũ: chỉ những người thay đổi thất thường, hoặc quen đùa giỡn thủđoạn.  [2] Thạch động Đôn Hoàng bao gồm hang Mạc Cao, Thiên Phật động, hang Du Lâm tổng cộng có 552 hang, là quần thể thạch động có bích họa nhiều nhất thế giới với nội dung vô cùng phong phú. Bích họa Đôn Hoàng là bộ phận cấu thành chính trong nghệ thuật Đôn Hoàng, quy mô lớn, kỹ thuật tinh xảo, nội dung đa dạng. Nghệ thuật bích họa Đôn Hoàng là nghệ thuật Phật giáo dân tộc dân gian mang phong cách Trung Hoa được sáng tạo trên cơ sở nghệ thuật Hán-Tấn truyền thống có tiếp thu dung hòa chất liệu nghệ thuật ngoại lai. Nội hàm trong bích họa Đôn Hoàng sâu sắc, kỹ thuật tinh xảo, được bảo tồn hoàn hảo. Bích họa từ thời Thập Lục Quốc đến đời Nguyên hiện còn được bảo tồn ước có khoảng 50000 m2. Các tượng màu ở vị trí chủ thể trong thạch động cũng như trong các bức bích họa được bài trí bổ sung cho nhau, tỏa sáng cho nhau, cùng làm nên nghệ thuật bích họa thạch động Đôn Hoàng hoàn chỉnh. [3] 释怀– thích hoài, ý chỉ buông tha, dứt bỏđược những chấp niệm trong lòng như yêu ghét, vui buồn, nhớ mong… [4] 云淡风清– vân đạm phong thanh: tâm tình bình lặng, không tạp niệm. [5] ~ tinh thần phấn chấn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.