Mặc Chi Đồng

Chương 49



Trên đời có ba thứ không mời mà đến, đố kị, sợ hãi, và tình yêu.



Trong ánh nắng của một ngày tháng tư, trái tim non trẻ của Chu Thích Hoài đột nhiên ngập chìm trong tình yêu.

Nỗi vui sướng và niềm hy vọng đến thật đột ngột, giống như quả táo từ trên cây rơi xuống, đáp ‘thịch’ lên đầu Chu Thích Hoài.

Cậu mơ mơ màng màng đứng dậy.

Người thầy giáo trẻ kia đi trước, Chu Thích Hoài nhìn mãi theo bóng lưng thẳng tắp khoác sơmi trắng của anh ta.

Thầy giáo quay đầu lại, thấy cậu thiếu niên vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, lại cười rộ lên.

“Còn chưa đi sao? Cẩn thận tôi phạt cậu đấy!”

Cậu thiếu niên không sợ trời không sợ đất đỏ mặt lên, dè dè dặt dặt theo sát phía sau anh ta, trở về khu lớp học. Tim lại khẽ nhảy lên vui mừng.

Điều càng khiến cậu phấn khởi hơn là, người thầy giáo này cư nhiên sẽ thay cái cô giáo luống tuổi suốt ngày nhăn nhó kia; cô giáo kia bị khí thũng, về nhà dưỡng bệnh rồi.

Thầy giáo trẻ An Nhiên, từ đó đi vào cuộc sống của Chu Thích Hoài.

Chu Thích Hoài thích nhìn vẻ thanh tú văn nhã của anh ta; thích nhìn anh ta đứng trên bục giảng, dùng thanh âm trong trẻo, không nhanh không chậm giảng bài, sau đó xoay người lại viết lên bảng, từng chữ từng chữ đều thanh tú nhã lệ hệt như con người anh ta.

Chu Thích Hoài trở nên đặc biệt chịu khó, mỗi ngày giành trực nhật, nhưng thường đứng ngẩn ra trước bảng, ánh mắt lưu luyến lướt qua từng chữ một, không hề muốn xóa đi.

Cậu trở nên thật chăm chỉ, đặc biệt với môn ngữ văn, tiến bộ thần tốc; vì một lời khen của thầy An, cậu có thể học suốt cả ngày đêm. Có một lần cậu đứng nhất lớp, thầy An đưa tay xoa xoa đầu cậu, trong mắt cậu bỗng dâng lên một làn nước mắt nong nóng, cậu mở to mắt, không cho nước mắt trào ra, xoay lưng lại gọi lũ bạn. Khi quay người lại, lại là một cậu thiếu niên rực rỡ như nắng, sức sống bừng bừng.

Cậu tham gia hội đọc các tác phẩm nổi tiếng của thầy An tổ chức. Ở lại sau khi tan học, cùng các học sinh khác vây quanh anh ta đọc sách, viết từng ghi chú một.

Giữa những nét chữ xanh dương lúc đậm lúc nhạt kia, là nỗi lưu luyến vô hạn cùng tình yêu niên thiếu.

Cậu cầm quả bóng rổ, nhảy lên nhảy xuống cạnh người thầy, gọi, thầy, thầy, đi chơi bóng đi!

Cậu nhìn thầy thay chiếc áo thể thao trắng có vạch đỏ trên tay, cùng cậu chạy trong sân, cơ thể thon gầy bật lên ném bóng vào rổ; cậu chỉ lo nhìn thầy, quên mất trận đấu, quên tất cả. Cuối cùng thua thảm hại. Thầy An nhìn cậu cười to.

Cậu nhìn vầng trán đẫm mồ hôi của thầy An, nhìn nụ cười rực rỡ hiếm thấy trên mặt thầy, đột nhiên thấy lòng thật xót xa; cậu nghe tận sâu trong đáy lòng, thanh âm của chính mình nói nho nhỏ, mình thật sự yêu thầy, mình thật sự thật sự yêu thầy ấy mất rồi.

Nỗi lòng của cậu thiếu niên, An Nhiên sao lại không nhận ra.

Anh ta cũng từng đi qua con đường này.

Chỉ là, anh ta không có sự kiên cường và dũng cảm như cậu thiếu niên này.

Anh ta từng u buồn thật sâu vì tính hướng của mình, từng tuyệt vọng vì sự khác biệt của mình, vì việc mình không thể nào thay đổi. Cuối cùng, anh ta lựa chọn kết hôn, lựa chọn chôn giấu bản tính thật của mình.

Nhưng cậu thiếu niên này, giống như một cơn mưa nhỏ nhưng dai dẳng, không ngừng khẽ gõ vào lòng anh ta.

Anh ta sao lại không đấu tranh, không phân vân? Anh ta có gia đình, có con; anh ta yêu con mình như vậy, anh ta cũng phải có trách nhiệm với vợ mình. Anh ta ép mình, bỏ qua ánh mắt nồng nàn của cậu thiếu niên này, khi cậu gọi ‘thầy, thầy’ thì không nhìn vào khuôn mặt đầy mong đợi của cậu. Anh ta nhìn thấy nước mắt của cậu, dường như lại nhìn thấy những tối buồn bã đau đớn mà mình từng vượt qua; anh ta rất muốn ôm lấy cậu, hôn lên mái tóc đen dày của cậu, nói với cậu, đừng đau khổ, cuối cùng có một ngày, cậu sẽ có được hạnh phúc của riêng mình.

Mà hạnh phúc đó, tôi không thể mang đến được.

Mãi đến một lần, An Nhiên dẫn học sinh đến Ngưu Thủ Sơn chơi.

Đợi đến khi tập trung trở về, mới phát hiện, không thấy Chu Thích Hoài đâu.

An Nhiên bảo người giáo viên cùng đi dẫn học sinh về trước, anh ta quay về núi tìm cậu.

Hoàng hôn ở Ngưu Thủ Sơn, cảnh chiều mêng mang, lộng lẫy và rực rỡ, đẹp như cảnh tiên.

An Nhiên chỉ thấy mình như một u hồn, hoang mang đi lạc trong chốn tiên cảnh.

Núi không cao, nhưng cây cối khá dày; nếu trời tối mà vẫn không tìm được cậu thiếu niên kia, An Nhiên không dám nghĩ đến hậu quả.

Anh ta không thể đối mặt với gia đình cậu, không thể đối mặt với trường học, cũng không thể đối mặt với chính bản thân.

Mãi đến khi tìm được Chu Thích Hoài trong một rặng cây ở lưng chừng núi, An Nhiên mới phát hiện, áo mình đã ướt đẫm mồ hôi, dính vào lưng; gió núi thổi đến, răng không kềm được đánh lập cập.

Anh ta nói với cậu thiếu niên kia, may mà tìm được cậu, may mà tìm được cậu.

Chu Thích Hoài vì muốn tìm một con đường chưa có người đi qua, mới lạc vào sâu trong rừng, chân trái lại bị sái; An Nhiên thấy vậy, đem cậu cõng trên lưng.

Cậu thiếu niên cố sức vùng vẫy, lại bị khóa chặt trong một vòng ôm, “Cậu muốn qua đêm trong núi sao?” Anh ta nói, hơi cười, “Nghe nói có sói đấy.”

Cậu thiếu niên tựa trên tấm lưng gầy gò mỏng manh, cậu muốn nói, ở trong núi một đêm thì có gì đáng sợ đâu? Chỉ cần được ở chung với thầy.

Cậu ôm chặt cổ thầy; lần đầu tiên, cậu ở gần thầy đến vậy, gần đến mức có thể kề đầu vào chiếc gáy phủ một làn tóc mềm của thầy, hấp thụ vị đạo khiến cậu mê say trên người thầy.

Xuống đến chân núi, An Nhiên đã mệt lả.

Anh ta buông Chu Thích Hoài ra, ngồi dưới một góc cây to, nói, chúng ta nghỉ một lát rồi đi đón xe. Thầy thật vô dụng phải không?

Cậu thiếu niên nhìn anh ta thật sâu, đột nhiên nhào đến, ôm lấy thắt lưng anh ta, nức nở, ngắt quãng, khẩn thiết nói, thầy, tôi thích thầy! Thầy, tôi yêu thầy! Tôi yêu thầy! Tôi thật sự yêu thầy!

Cậu thiếu niên trong lòng vẫn đang run rẩy, An Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu.

“Thằng nhóc ngốc nghếch này…”

Cậu thiếu niên ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên, hai mắt sáng rực trong bóng tối.

“Thầy, tôi không phải trẻ con! Đừng xem tôi như trẻ con! Thầy, tôi biết tôi là đồng tính luyến ái, nhưng tôi không sợ, tôi tin trên đời này có tình yêu đích thực, tôi không mong thầy đáp lại tôi, nhưng, xin để tôi yêu thầy, thầy, để tôi yêu thầy cho thật tốt!”

Lòng An Nhiên kinh ngạc vô cùng, anh ta chậm rãi xiết tay, cùng cậu thiếu niên trong lòng ôm chặt nhau.

Chu Thích Hoài ngừng lời, càng dùng sức nắm chặt ngón tay Mặc Đồng.

“Cậu xem, tôi từng giống như một con thiêu thân, mù quáng điên cuồng, bất chấp tất cả mà nhào về phía ông ta. Tôi cho rằng ông ta là ngọn lửa, là mối duyên ấm áp của mình, nhưng tôi lại quên mất, ông ta đồng thời cũng có thể khiến mình bị hủy diệt.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.