Mặc Chi Đồng

Chương 5



Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đầu lại bắt đầu hơi đau.



Mẹ và mấy người khác vừa chơi bài xong, Mặc Đồng rón rén dậy, rửa mặt một chút. Nồi niêu trong nhà bếp lạnh tanh, Mặc Đồng mang bụng rỗng ra khỏi cửa.

Từ nhà Mẹ đến trường rất xa, Mặc Đồng vội vã đi về phía trường học. Cậu chưa bao giờ đến muộn; không ai quý trọng cơ hội đến trường hơn cậu. Buổi sáng có hai lớp, tan học Mặc Đồng còn phải đến văn phòng sinh viên xin đăng ký vào ký túc xá.

Đột nhiên cậu nghe thấy có người gọi mình ở phía sau.

Một cô gái chạy về phía cậu.

Cô ta đến gần, vỗ vai cậu một cái, ra vẻ rất thân thiết.

“Không nhận ra tớ à?”

“Sao không, Đái Tô Tử.” Mặc Đồng cười nhẹ.

Cô gái có khuôn mặt trái xoan tinh tế, nước da màu mật ong, tóc dài chấm vai uốn xoăn, tách ra một lọn nhỏ quấn lại kẹp trên đỉnh đầu, một kiểu tóc rất thời thượng.

Cô ta là bạn học hồi cấp ba của Mặc Đồng, cũng được xem là mối tình đầu của cậu.

Lúc đó, Mặc Đồng cũng như bây giờ, trong lớp không có bạn bè gì cả, nhưng Đái Tô Tử lại không như vậy. Thành tích của cô không tốt lắm, nhưng vì xinh đẹp, điều kiện gia đình lại tốt, là cô em gái ưa nhõng nhẽo trong mắt mọi người. Trong lớp hầu như đứa con trai nào cũng thích cô, thậm chí còn có mấy tên con trai lớp khác, trường khác hay chờ cô tan học về.

Nhưng mọi người đều không ngờ, cô lại một mực chọn Mặc Đồng, hay là “viễn hương cận xú” [1] nhỉ.

Mặc Đồng không phải không bất ngờ, nhưng cũng không phải không vui; thiếu niên thiếu nữ cũng có những ngày tháng màu hồng đầy vui sướng. Thật ra cũng chỉ là cùng đi ăn trưa, cùng đi học về, lễ tết sinh nhật thì tặng quà cho nhau.

Nhưng dần dần, Mặc Đồng thấy hơi chùn bước.

Đái Tô Tử là một cô gái quen được chiều chuộng, không tránh khỏi có chút ích kỷ, chút lãng mạn này cũng làm tốn không ít thời gian học tập. Đây là điểm khiến Mặc Đồng đau đầu nhất. Hơn nữa, thường thường nếu muốn tặng quà cho cô, Mặc Đồng có lúc ngay cả điểm tâm cũng không dám ăn. Đột nhiên có một ngày, Đái Tô Tử nói muốn đến nhà Mặc Đồng chơi, dọa Mặc Đồng sợ chạy mất.

Mặc Đồng nghĩ đến ngôi nhà mình đang ở nhờ, nhớ tới những khuôn mặt lạnh tanh; Mặc Đồng nghĩ về nhà của Mẹ, cái nhà luôn rối tinh rối mù, luôn có đàn ông ra ra vào vào, mỗi lần lại là một người khác nhau. Cậu liền triệt để rút lui. Cậu không nói đáp ứng, cũng không nói không đáp ứng, chỉ chậm rãi rời xa Đái Tô Tử.

Cô bé thông minh, rất nhanh liền nhận ra dấu hiệu, lập tức chủ động nói chia tay.

Mặc Đồng rất phối hợp, giả bộ đau khổ vì bị bỏ, điều này khiến Đái Tô Tử âm thầm cảm kích.

Không lâu sau, hai người thi vào hai trường đại học khác nhau. Đái Tô Tử vì thành tích không tốt nên chỉ có thể vào trường nghề của N thành. Hai người hoàn toàn không có tin tức gì nữa. Không ngờ hôm nay lại gặp mặt.

Một thanh niên chạy vượt lên, Mặc Đồng nhận ra là bạn học hiện tại của mình, Đàm Lực.

Lúc Đàm Lực chạy qua, cậu ta cảnh giác nhìn Mặc Đồng một cái, lập tức đưa tay ôm eo cô gái.

Đàm Lực cũng được xem là đẹp trai anh tuấn, chỉ là sắc mặt có vẻ cay nghiệt, làm hỏng mất khuôn mặt nghiêm trang.

Mặc Đồng như cười như không mà nhìn bàn tay đặt trên eo cô gái, a, chuyện ngày xưa, hôm nay Mặc Đồng nghĩ lại chỉ thấy tẻ nhạt.

Đái Tô Tử nói, “A, không ngờ lại gặp cậu.”

Mặc Đồng nói, “Ừ, đã lâu không gặp.”

Đàm Lực bên cạnh nói, “Đái Tô Tử, không phải em nói đến ký túc xá của anh sao? Nhanh lên, anh có cái này hay lắm cho em này.”

Mặc Đồng thản nhiên nói, “Bận à? Các cậu đi đi. Khi nào rỗi lại liên lạc.”

Đái Tô Tử nhìn Mặc Đồng một chút, nói, “Cậu có giấy bút không? Tớ cho cậu số điện thoại.”

Mặc Đồng nói, “Không cần, có Đàm Lực còn sợ tìm không được cậu sao? Mau đi đi.”

Đái Tô Tử nói, vậy được rồi. Cùng với Đàm Lực rời đi.

Cô gái nhìn khuôn mặt bực tức đến lông mày dựng đứng của Đàm Lực đi cạnh, lại nghĩ đến khuôn mặt thanh đạm xa xôi của Mặc Đồng, không khỏi cũng nổi giận, xoay người đi thẳng về hướng ngược lại với ký túc xá mà không thèm nói một tiếng. Đàm Lực thấy thế liền chạy theo nhẹ giọng năn nỉ.

Mặc Đồng nhìn bọn họ cứ như vậy mà đi xa, lại nhè nhẹ cười một chút, đi về phía thư viện, xem lại sách vở của lớp học buổi trưa.

……………..

Đến gần tối, cậu nghĩ muốn quay về thu dọn một chút, biết đâu ngày mai có thể đến trường ở.

Mẹ cũng không đưa chìa khóa nhà cho Mặc Đồng. Lúc về đến nhà, cậu vừa định gõ thì cánh cửa dưới tay đã nhẹ nhàng mở ra.

Mặc Đồng đi vào, sắp đến cửa phòng nơi mình ở tạm thì nghe bên trong có thanh âm trầm trầm phát ra.

Loại thanh âm này khiến Mặc Đồng rùng mình, cậu liền lập tức xoay người lại đi ra ngoài, không ngờ lại đụng ngã chiếc ghế nhỏ.

Thanh âm bên trong lập tức dừng lại, thay bằng tiếng thì thầm, lát sau một cô gái còn trẻ từ bên trong lao ra.

Mặc Đồng bị cô ta đụng phải, lảo đảo, chưa kịp đứng vững liền bị một gã đàn ông hùng hổ lao tới chộp lấy.

Gã đàn ông thấy cô gái trẻ chạy mất không còn bóng dáng, kéo Mặc Đồng vào thẳng nhà bếp.

Gã rất cao to khỏe mạnh, vào thu mà vẫn ở trần, trên cánh tay có một hình xăm, mùi cơ thể dày đặc xông thẳng vào mũi Mặc Đồng.

Gã thở phì phò, hổn hển nói, “Nhóc, mày sẽ không nói cho mẹ mày biết phải không? Chưa kể chúng ta còn được xem là cha con, mày còn phải gọi một tiếng cha.”

Mặc Đồng lạnh lùng nói, “Theo tôi được biết, ông và mẹ tôi còn chưa được pháp luật thừa nhận là đã kết hôn, chúng ta lại càng không phải cha con gì, làm ơn bỏ tay ra khỏi vai tôi.”

Gã thay đổi sắc mặt, “Nghe này, nhóc, mày nên vào khuôn phép một chút, nếu mày dám mách cho mẹ mày biết… coi chừng tao lột da mày.”

Tay Mặc Đồng lạnh ngắt, cơ thể phát run vì tức giận, giọng nói lại thanh lãnh bình tĩnh, “Nếu muốn người khác không biết, trừ khi là mình không làm, ông mới là người cần phải có khuôn phép chứ không phải tôi!”

Gã ta nổi giận, kéo mạnh tay, cánh tay áo thun dài của Mặc Đồng bị xé rách, lộ ra khuôn ngực gầy trắng trẻo của cậu thiếu niên, xương quai xanh nho nhỏ tinh tế. Rơi cả vào mắt gã.

Hỏa khí [2] chưa kịp phát tiết của gã lại ào ào dâng lên, gã bắt đầu cố ý xé rách y phục của cậu.

“X à, vừa lúc ông đây còn chưa kịp phát tiết, mượn mày dùng tạm vậy. Mày trốn cái gì, giả bộ nghiêm chỉnh cái gì, lớn như vậy, mày lên được đại học, sống được tới tận giờ này, mày dám nói mày chưa từng đi bán thân không? Bán thân cho mấy bà già, không bằng để tao…”

Mặc Đồng nhìn vào khoảng không, hung hăng thúc khuỷu tay vào ngực gã ta, thừa lúc gã ăn đau mà chạy trốn ra khỏi cửa.

…………………

Mặc Đồng lảo đảo đi trên đường, trong tai ong ong vang đầy thanh âm, phảng phất lại nghe thấy tiếng một ông già nói, “Mày xem mày kìa, cơ thể này là trời sinh để đàn ông sử dụng đây.”

Người nói chính là Chu Quảng Phúc; lúc nói lời này, lão ta đang ở trên người cậu tàn phá bừa bãi.

Mặc Đồng chỉ thấy như bị một con dao cùn cứa vào lòng, từng nhát từng nhát một, đau đến mức cả người cậu run rẩy không ngừng lại được.

Vết thương vô hình, máu chảy ra cũng vô hình.

…………..

Mặc Đồng nằm trên chiếc ghế dài trong công viên, ngẩn người nhìn bầu trời đêm xanh thẫm điểm vài ba ngôi sao nhỏ tỏa sáng yếu ớt.

Cậu nhẹ nhàng tự hỏi mình, Mặc Đồng à Mặc Đồng, ngày mai mày đi đâu được đây?

Đi trường học được không? Được không? Để ta đi đi.

…………………….

Sáng sớm hôm sau, Mặc Đồng hỏi mượn bạn học giấy bút, còn muợn một chiếc sơ mi, cố gắng chống đỡ đến hết giờ học.

Trên người cậu còn chút tiền, muốn đi đến tiệm ăn nhỏ đối diện trường ăn một chút, từ tối qua đến giờ cậu chưa ăn gì.

Đi ra sân trường được một lát, một chiếc RV đen chậm rãi dừng lại cạnh cậu.

Mặc Đồng lăng lăng nhìn người bước từ xe xuống, xoay người định bỏ đi, trước mắt lại tối sầm, cả người ngã xuống.

…………………

[1] không được tốt đẹp như lời đồn.

[2] ở đây có nghĩa là urge for ***.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.