Mặc Dao Độc Phi!

Chương 147: 147: Buột Miệng




Cuộc đời con người, rồi sẽ gặp được người vì ta mà đối đầu, vì ta mà thương.

Thương đến nỗi không đành lòng rời xa, càng không muốn đánh mất ta.

Người sẽ cầm tay, dìu dắt ta đi qua kiếp lênh đênh này.

Ta may mắn đã gặp được chàng!
Mọi bộn bề, trải qua rồi thì cũng chỉ là cơn ác mộng mà thôi.

Tỉnh dậy rồi, nhìn thấy người mình thương, lòng ắt sẽ nhẹ nhàng.

"Dao nhi, chuyện của chúng ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết.

Nàng đừng lo..."
Hai từ "nhất định" Vũ Mặc nói ra chưa bao giờ thất hứa với nàng.

Đến cả căn phòng đây cũng là thư phòng của hắn.

Phòng ngủ ngày trước, bây giờ lại có vật dụng của nữ nhân khác.

Đến bản thân hắn còn chán ghét, sao có thể để nàng ấy thấy được.

Cứ nghĩ rời đi chính là cách tốt nhất cho cả hai.

Hóa ra từ đầu đến cuối, bản thân lại chính là kẻ tàn nhẫn nhất.

Chàng ấy chưa từng phụ ta, càng chưa từng thất hứa với ta.


Ấy vậy mà kẻ đã bảo rằng sẽ thay chàng gánh vác, lại quyết định rời đi...!
"Là ta thất hứa với chàng rồi..."
Thiên Quân Dao đưa tay lên mặt Vũ Mặc, nhận ra được chính bản thân mới là kẻ nhu nhược.

Nàng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, bản thân không thể can tâm...!
Hắn nắm lấy bàn tay đó, ngửa mặt nàng ấy lên.

Cũng đã lâu lắm rồi, vị ấm áp ngọt ngào này mới quay trở lại.

Hắn không thô bạo như trước, nàng cũng không e dè như xưa.

Nụ hôn này, chính là một lời cảm ơn.

Cảm ơn vì đã xuất hiện và tìm thấy nhau trên đời này...!
Ở một căn phòng khác.

Một người dù trong lòng rất lo lắng nhưng lại chẳng thể nói ra.

Cách duy nhất chính là giúp người kia cảm thấy bớt đau đớn hơn...!
Tử Trạch hai tay cầm băng gạc, thuốc trị thương.

Vẻ mặt căng thẳng, từng hành động của hắn luôn phải cưỡng ép cẩn thận.

Đàm Bì Bì ngồi trên ghế, không chỉ tứ chi mà đến cả nội lực trong người cũng bị tổn thương.

Sức mạnh của Âu Dương Vệ chính là kinh khủng như thế.


Cô nhắm mắt, ngồi im, giữ hơi thở của bản thân cho thật đều.

"Nội lực, có lẽ phải mất ba ngày mới có thể hồi phục lại"
"Ta không yếu đuối như huynh"
Cô ấy vẫn luôn như thế, cố gắng tỏ ra là mình mạnh mẽ, dù vết thương có nặng đến đâu cũng sẽ gồng mình chịu lấy.

"Ở đây không có điện hạ, ta sẽ không cười cô đâu"
Nghe thấy câu nói này, Đàm Bì Bì nhẹ nhàng mở mắt ra.

Nhìn thấy Tử Trạch vẻ mặt lo lắng, chăm chú vào các vết thương còn hơn cả mình.

"Âu Dương Vệ giỏi nhất là dùng lực đánh vào các huyết điểm.

Tuy ta đã đề phòng, nhưng vẫn chẳng thể tránh được đường kiếm của ông ta"
"Vết thương trên vai, e là không thể tiện tay xử lý rồi"
Bị thương ở vai? Vậy chả phải...!phải bỏ y phục ra sao?
Tử Trạch không tin vào tai mình, lập tức ngơ ngác đến ngây ngốc, hai mắt mở to nhìn Đàm Bì Bì.

"Huynh gọi Tiểu Hi đến đây giúp ta"
Hả, Tiểu Hi? Là thị nữ của Thiên Quân Dao ngày trước ở Mặc Vương phủ.

Tử Trạch không ngờ lại bị hố một phen, tay chân lập tức luống cuống như mọi ngày.

Mặt mày cũng đỏ cả lên, quay qua quay lại lắp bắp.

"Ah Tiểu Hi, Tiểu Hi.

Ta đi gọi Tiểu Hi đến"
Khéo ở lại thêm một chút sẽ bị cười vào mặt mất.

Tử Trạch tay vẫn còn cầm lọ thuốc mà chân lại nhanh chóng chạy đi rồi.

Dáng vẻ đó của cậu ta, xem có ngốc không chứ?
"Ha" - Một tiếng thở ra thật nực cười.

"Không ngờ lại buột miệng mà cợt nhả rồi...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.