Mặc Dao Độc Phi!

Chương 164: 164: Ác Mộng




Một khoảng không vô tận trắng xóa, Thiên Quân Dao đứng giữa không gian ấy mơ hồ.

Đây là đâu? Không có một sự vật nào xuất hiện bên cạnh nàng.

Bước một bước, màu trắng xóa xung quanh nhạt đi một ít.

Nàng lại cố tình bước thêm một bước, rồi lại thêm vài bước nữa, cảnh vật xung quanh gần như đang hiện ra rõ rồi.

Bỗng dưng phía trước nàng có một tiếng gọi: “Dao nhi”
Nàng ngẩng đầu lên, là Âu Dương Vũ Mặc trên tay còn cầm một thanh kiếm, mỉm cười gọi nàng.

Mừng rỡ, nàng chạy thật nhanh về phía hắn, miệng không ngừng gọi tên hắn:
“Mặc, Mặc, chàng về rồi”
Nhưng không hiểu làm sao, rõ ràng khoảng cách rất gần, nhưng mãi vẫn không thể tiến gần lại.

Khung cảnh xung quanh cũng đã hiện rõ ra rồi, tiếng leng keng va chạm của vũ khí, tiếng than khóc của những kẻ bại trận nằm trên vũng máu càng lúc càng rõ.


Nàng bước chân chậm lại, không tin vào mắt mình, chuyện gì đây xảy ra thế này? Không nghĩ ngợi gì nữa, dự cảm không lành lập tức nhìn về phía của Vũ Mặc.

Dáng vẻ hiên ngang, hai tay dang rộng đón nàng vừa nãy đã biến mất.

Trước mắt nàng chính là một Vũ Mặc một thanh đao đâm xuyên từ đằng sau lưng đến trước ngực.

Thanh kiếm đầy máu trên tay hắn rơi xuống, cùng với tiếng rơi chính là một sự tuyệt vọng không gì hơn.

“Mặc!”
_____
“Hoàng tẩu, tẩu tỉnh rồi?!”
Kết thúc cơn ác mộng kia lại là tiếng nói khá quen thuộc.

Mồ hôi vẫn còn chảy dài trên trán, nàng choàng tỉnh dậy, cảm nhận được chân rất đau mới biết vừa rồi chỉ là giấc mơ mà thôi.

“Hoàng tẩu, tẩu không sao chứ? Sao lại chảy nhiều mồ hôi như thế?”
Âu Dương Vũ Dịch toàn thân nguyên vẹn không một vết xước, trên người vẫn còn mang bộ giáp của Tướng quân.


Ngồi xuống bên cạnh, hắn dùng khăn lau đi mồ hôi của nàng.

Giật mình, Quân Dao chụp lấy cánh tay của Vũ Dịch, gương mặt vẫn chưa hết lo lắng, sốt sắng hỏi:
“Dịch Vương, đây là đâu? Sao ngài vẫn an toàn, Mặc, Mặc, chàng ấy đâu rồi?” - Đưa mắt nhìn những kẻ còn lại trong căn phòng, ai nấy đều chính là lính của Nam Quốc, thuộc hạ của Thừa tướng Thiên Hình, nàng càng mất bình tĩnh hơn: “Mau nói, không phải các người đều bị bắt cùng với chàng ấy sao? Tại sao các người vẫn bình an vô sự, các người, các người…”
Vũ Dịch giữ chặt hai vai nàng lại, lớn tiếng:
“Thiên Quân Dao, tẩu bình tĩnh lại ngay cho ta.

Đại ca không sao cả, chúng ta nhất định sẽ cứu huynh ấy ra!”
Bắc Quân trong tay giữ bản đồ phòng ngự của Nam Quốc, dù chúng ta có mạnh hơn chúng, e là các chiến lược đều sẽ bị phát hiện.

Bắc Quân lại có động thái ngay lúc Nam Quốc có biến Hoàng Thái hậu trúng độc, Vũ Mặc đã nghĩ đến ngay chuyện Bắc Quốc ắt biết được nội tình của chúng ta.

Cố Lạc Miên là Công chúa từ Bắc Quốc đến cầu thân, tất nhiên không thể loại trừ việc nàng ta chính là tay trong của địch.

Nhưng Đàm Bì Bì vẫn luôn theo dõi nàng ta, phát hiện sau lưng Cố Lạc Miên chính là An Vương Âu Dương Vệ.

Cộng với việc bản đồ phòng ngự lại rơi vào tay địch, người duy nhất có thể là ra những chuyện này e là đến chín phần chính là Âu Dương Vệ.

Vũ Mặc cho người lập tức truyền tin mật này đến cho Vũ Dịch lúc vẫn còn đóng quân tại Nam Tâm.

Cố Lạc Miên đã từng chắc chắn rằng Tướng lĩnh Cố Lâm Vỹ nhất định không thể xuống tay với Vũ Mặc, vì thế hắn đã nảy ra ý tương kế tựu kế.

Cố Lâm Vỹ chưa từng biết mặt Vũ Dịch, cho người đóng giả ở Nam Tâm ắt hẳn hắn sẽ không nhận ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.