Mặc Dao Độc Phi!

Chương 87: 87: Lời Nói Đó Lại Một Lần Nữa Nói Ra




Hóa ra trước đây ở biên cương, Âu Dương Vũ Mặc đã gặp Cố Lạc Miên một lần.

Một nữ nhân mặc một bộ y phục đỏ, đặc trưng cho sự quyền thế của hoàng tộc Bắc Triều ngất xỉu ngay trên đồi cát của sa mạc.

Âu Dương Vũ Mặc và thuộc hạ lúc đó đang đi tìm đường, quan sát địa hình của sa mạc Bắc Triều.

Vô tình nhìn thấy, đã giúp nàng ấy trở về doanh trại của Nam Triều nghỉ ngơi.

Nhìn thấy bộ y phục, thuộc hạ đã biết ngay đây là Công chúa của Bắc Triều Cố Gia, có lẽ là Cố Lạc Miên.

Tướng quân dưới trướng Vũ Mặc đưa ra ý kiến bắt nàng ấy làm con tin, uy hiếp Tướng quân của địch, khiến Bắc Triều phải đầu hàng.

Vốn là một người chính trực, ngay thẳng, chắc chắn Âu Dương Vũ Mặc không tán thành ý kiến này.

Chưa kể đến nàng ta lại là một nữ nhân, chuyện chiến trường, nàng vô can, không nên gây hại đến.

Vũ Mặc trước mặt toàn quân thề sẽ mang chiến thắng trở về một cách vinh quang nhất.

Các tướng sĩ trước nay đều ngưỡng mộ phong thái đó của hắn nên đã đồng lòng, không ai phản đối chuyện hắn làm.

Sau khi được thái y chăm sóc, ngày hôm sau nàng ta đã tỉnh lại.


Quả nhiên tên nàng ta là Cố Lạc Miên, Công chúa của Bắc Triều Cố Gia, bảo bối của Cố Vương.

Mấy hôm trước vì giận dỗi mà bỏ đi, không ngờ lại bị lạc trên sa mạc, chịu đói hơn một ngày nên đã ngất đi lúc nào không hay.

Ngồi trước mặt nàng chất vấn chính là Âu Dương Vũ Mặc.

Nàng nắm lấy hai tay của hắn, ánh mắt cảm kích.

"Mặc Vương gia, đa tạ ngài cứu ta.

Nếu không có ngài, không biết ta sẽ như thế nào nữa"
Vũ Mặc nhíu mày nhìn nàng ta, dáng vẻ vừa yếu đuối lại vừa hiểu chuyện, xinh đẹp, thật khiến người khác không khỏi động lòng.

Không ngờ hắn lại thu tay của mình lại, đứng lên, quay mặt đi:
"Công chúa, ta sẽ sắp xếp cho người đưa cô trở về địa bàn của doanh quân Bắc Triều"
Cố Lạc Miên nhìn hắn, không ngờ lại có một nam nhân có thể từ chối trước vẻ đẹp đó của nàng.

"Quả nhiên Mặc Vương Nam Triều danh bất hư truyền, sẽ không vì danh lợi mà không từ thủ đoạn"
Nhận thấy giọng điệu này của Công chúa khác hẳn dáng vẻ yếu đuối vừa nãy.

Hắn quay người lại.

Cố Lạc Miên bước xuống giường, đôi mắt không còn sự yếu đuối nữa mà là sự sắc sảo, nguy hiểm.


"Cố Khinh Ưu Thiếu Tướng quân, là con trai duy nhất của Cố Tướng quân Bắc Triều ta.

Lần này ra trận, Cố Khinh Ưu cũng tham gia cùng cha của mình"
Không biết vị Công chúa này là đang mưu tính điều gì, sao lại nói những chuyện đó với hắn chứ?
"Mặc Vương có thể giúp ta...!bắt sống Cố Khinh Ưu không?"
"Cái gì chứ?"
Không nghĩ đến Cố Lạc Miên lại đang muốn có sự giúp đỡ của tướng địch lên người của quân ta.

Lại có thể nói ra một cách thản nhiên như thế, chắc chắn nàng ta tâm cơ cũng không ít.

Đó cũng là lý do mà Âu Dương Vũ Mặc không muốn để Thiên Quân Dao gặp Cố Lạc Miên.

Hắn nghĩ, để nàng yên ổn sống trong Bích Nguyệt viện, có lẽ là cách tốt nhất rồi.

Miệng thì kể, nhưng hai tay vẫn dịu dàng giúp nàng lau người.

Nhìn thấy vẻ mặt u sầu kia của hắn, Thiên Quân Dao đặt hai tay mình lên mặt hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Điện hạ...!là lo cho thần thiếp sao?"
Hắn không muốn thừa nhận điều này trước mặt nàng.

Hắn thoát ra khỏi tay của nàng, rồi quay mặt đi, hai tay liên tục giặt chiếc khăn kia.

"Mặc, thiếp đã nói rồi mà.

Vất vả của chàng, thiếp sẽ gánh giúp, xin chàng hãy tin tưởng thiếp!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.