Sáu người cùng nhìn nhau rồi đồng thanh la lên “ bọn ta có nên đánh nhau với hắn không?”
Sau khi hỏi xong thì lại đồng loạt, chỉnh tề, quyết đoán…lắc đầu.
Sư đệ này của bọn họ trước giờ luôn rất khó đối phó, bụng đầy mưu kế chưa nói, hắn còn là võ học kỳ tài, võ công cao hơn bọn hắn đâu phải chỉ một, hai bậc.
Một người giảo hoạt, đối phó không được thì ngươi dùng đầu, ta dùng nắm đấm, ai sợ ai chứ?
Một người có võ công cao cường, đánh không lại thì dùng trí để đấu với ngươi, coi ai chết trước?
Nhưng một người đã giảo hoạt, võ công lại cao, nếu đối đầu với hắn thì khác nào tự đùa giỡn với cái mạng nhỏ của mình?
Suy nghĩ, tính toán cẩn thận xong, đội hình cầu vồng quyết định không đánh là tốt nhất, đều nói kết quả tốt hay xấu đều phụ thuộc vào quyết định thế nào.
Vì vậy, đội hình cầu vồng đúng với câu: ba anh thợ giày thành một Gia Cát Lượng, cuối cùng đi đến quyết định cuối cùng.
Tình hình ở Bách Hoa cốc lúc đó: đội hình cầu vồng, Hoa Bách Hoa, cùng hai thiếp thân hộ vệ của Mộ Thiên Sơn yên lặng đứng nhìn.
Rất muốn nói một câu: nhân vật chính còn chưa lên tiếng.
Mộ Thiên Sơn ôm Thu Địch Phỉ nhảy ra khỏi cốc liền đặt nàng dựa vào một gốc cây đại thụ mà Thu Địch Phỉ vẫn còn mê man.
Sau đó Mộ Thiên Sơn gia nhập vào nhóm Hoa Bách Hoa và hai hộ vệ, còn đội hình cầu vồng điên cuồng thì đang giằng co với ý đồ làm chuyện xấu. Mà mục tiêu của bọn họ chính là tiểu cô nương đang hôn mê dưới gốc cây kia.
Sáu màu sắc rực rỡ chụm lại bàn tán một hồi, sau đó tản ra làm ba hướng.
Mộ Thiên Sơn nhìn sáu sư huynh màu sắc rực rỡ đang xông bừa tán loạn thì khóe miệng không tự giác mà nở nụ cười xinh đẹp, mê hoặc chúng sinh.
Các sư huynh vẫn cứ ngu ngốc như vậy, nhìn bọn họ như vậy không biết sao tâm tình của hắn thấy vui hơn, thật cao hứng nha.
Nhưng nháy mắt sau hắn đã không thể cười nổi.
Có câu ba người không thể địch lại mười hai móng vuốt. Hoa Bách Hoa và hai hộ vệ tuy võ công cao nhưng xét theo tỷ lệ lấy một chọi hai thì bọn họ cũng không thể không để lộ sơ hở.
Bởi vậy chỉ thấy, một mỗ cầu vồng lợi dụng sơ hở mà phá được vòng vây, lại có sự yểm trợ của đội hình còn lại mà vèo một cái đã phi thân đến bên cạnh Thu Địch Phỉ đang trong tình trạng “ hai tai không nghe thấy gì, hai mắt không nhìn thấy gì, một lòng tập trung hôn mê”, sau đó dùng tốc độ sét đánh vội vàng đút cho nàng ăn vật gì đó.
Mộ Thiên Sơn rủa thầm một tiếng “ không tốt, lão tử quá chủ quan rồi” sau đó dùng tốc độ quỷ dị xuất hiện bên cạnh đại thụ, hỏi mỗ cầu vồng “ sư huynh, vừa rồi ngươi cho nàng ăn cái gì?”
Mỗ cầu vồng nhìn thoáng qua gương mặt yêu mị đến cực điểm của hắn, liền giật mình, không tốt, sắp xảy ra việc lớn rồi.
Đây là điềm báo tiểu tử này tức giận.
Người này không giống người, bình thường người ta nổi giận thì gương mặt sẽ trở nên dữ tợn nhưng hắn thì khác, càng tức giận thì bộ dáng càng xinh đẹp.
Cho nên lúc này Mộ đại gia đang tức giận đến mức xé trời lật đất đây.
Mỗ cầu vồng nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Mộ Thiên Sơn thì nội tâm run rẩy kịch liệt, tốt nhất là không nên nói thật.
Hắn run rẩy, lắp bắp trả lời “ không…không có…chưa có cho nàng ăn gì cả”
Câu trả lời của hắn đương nhiên là không ai nghe được, vì thanh âm của hắn quá nhỏ.
Đội hình cầu vồng còn lại ở phía sau nghe được câu hỏi của Mộ Thiên Sơn thì đang đánh nhau túi bụi với Hoa Bách Hoa và hai thị vệ, không nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp báo trước điềm xấu của Mộ Thiên Sơn, cực kỳ thiếu suy nghĩ, cực kỳ ngu ngốc, cực kỳ không biết sống chết mà điên cuồng cười lớn nói “ hahahaha! Chúng ta thành công rồi. Hắn cho cô nương kia ăn nửa bước đoạn tâm tán, là phiên bản cao cấp của bán nguyệt đoạn tâm tán, đợi lát nữa nàng sẽ đau đến mức thổ huyết mà chết, chúng ta xem còn ai giúp ngươi độ công nữa”
Mộ Thiên Sơn mỉm cười mị hoặc, khuôn mặt tuyệt sắc thanh tú càng thêm tao nhã, quả thực là ngay cả thiên địa cũng phải thất sắc.
Mộ Thiên Sơn ngữ điệu âm nhu hỏi mỗ cầu vồng “ giải dược đâu?”
Mỗ cầu vồng bị khí thế của Mộ Thiên Sơn làm cho lạnh run, hắn cốn định nói dối nhưng nhìn thấy sát ý trong mắt Mộ Thiên Sơn thì lập tức biết khôn mà khai thật “ dùng giải dược của bán nguyệt đoạn tâm tán là có thể giải được”
Mộ Thiên Sơn cười lạnh “ Nói nhảm, giải dược của bán nguyệt đoạn tâm tán thì độc nào mà chẳng giải được. Ta không hỏi ngươi giải thế nào mà là giải dược ở đâu”
Đôi mắt tuyệt đẹp của Mộ Thiên Sơn lóe lên quỷ dị, mỗ cầu vồng đổ mồ hôi lạnh, run rẩy trả lời: không có
Mộ Thiên Sơn một chưởng bay ra
Mỗ cầu vồng bay lên như chiếc lá trong gió.
Mộ Thiên Sơn quát to với hai hộ vệ “ Phong Nham, Phong Vũ, đem giải dược cho ta, còn bọn hắn, không được để chạy thoát một người nào, nếu không thì các ngươi cũng đi theo bọn họ luôn đi”
Phong Nham, Phong Vũ lập tức đem giải dược đưa cho Mộ Thiên Sơn. Mộ Thiên Sơn lập tức đút cho Thu Địch Phỉ ăn, sau đó nâng nàng dậy, chính mình ngồi xếp bằng sau lưng nàng, bắt đầu vận công giúp nàng bức độc.
Lúc này Mộ Thiên Sơn cũng không hiểu được tâm tình của mình thế nào.
Khi hắn nghe đội hình cầu vồng nói bọn hắn cho Thu Địch Phỉ ăn nửa bước đoạn tâm tán thì hắn lập tức nổi giận, nhưng hắn không hiểu hắn nổi giận là do việc độ công của hắn bị gián đoạn hay vì cái mạng nhỏ của Thu Địch Phỉ sắp sửa tiêu đời nhà ma.
Đoạn tâm tán độc dược, là năm đó sư phụ chia cho bọn họ, hắn cứ tưởng sau khi các sư huynh xuống núi đã sớm tiêu xài hết kỳ độc có một không hai kia, không ngờ trong bọn họ còn có người giữ lại một khỏa cao cấp nhất của đoạn tâm tán: nửa bước đoạn tâm tán, tên như ý nghĩa, chỉ trong vòng nửa đã làm cho người trúng độc thổ huyết mà chết.
Mà giải dược của đoạn tâm tán e là trong thiên hạ này chỉ có một khỏa trong tay hắn.
Dược liệu để tạo thành giải dược cực kỳ khó kiếm, cần phải có Thiên Sơn Tuyết Liên một ngàn năm mới ra hoa, mà đóa duy nhất đã bị sư phụ hắn hái mất, nói cách khác, muốn luyện được một viên giải dược khác thì phải đợi chín trăm chín mươi chín năm nữa a.
Việc này, nếu dùng tên người của phụ thân Thu tam tiểu thư phân tích thì chỉ có hắn mới có khả năng hoàn thành, người khác thì đừng mong.
Thu Vạn Niên, phân tích theo mặt chữ thì có cơ hội hái được Thiên Sơn Tuyết Liên mười lần a.
Năm đó sư phụ của Mộ Thiên Sơn hái được Thiên Sơn Tuyết Liên, luyện được hai phần giải dược, một đưa cho hắn, một chia làm tám phần cho tình nhân của sư phụ.
Giải dược đoạn tâm tán có thể giải được bất luận kỳ độc nào trong thiên hạ nhưng lại không thể giải được độc tố gấp đôi.
Mà trong cơ thể của Thu Địch Phỉ lúc này vừa vặn có tới hai độc tố.
Mộ Thiên Sơn đem nội lực của mình liên tục không ngừng hóa thành nhiệt công cuồn cuồn tiến vào thân thể mỏng manh của Thu Địch Phỉ, Mộ Thiên Sơn biết rõ, dù hắn có vận công giúp nàng bức độc thì kết quả cuối cùng vẫn vậy, vẫn cần có giải dược gấp đôi.
Thu Địch Phỉ sẽ không chết trong vòng ba đến năm năm nhưng từ nay về sau, mỗi tháng đều có một lần độc phát.
Mỗi lần như vậy tim của nàng sẽ đau nhức kịch kiệt, đau đến tâm tê phế liệt, không phải người thường có thể chịu được, đau đến mức thà tự sát còn hơn. Sau đó còn không ngừng thổ huyết.
Cho đến năm năm sau, cả người sẽ bị dày vò tới mức suy yếu không chịu nổi, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cái chết.
Nghĩ tới đây, Mộ Thiên Sơn lại tức giận. Không phải là tức giận bình thường mà là cực kỳ tức giận, là lửa giận bùng nổ.
Giống như trong lòng hắn chưa từng nghĩ nha đầu này sẽ chết đi.
Dù bức nàng độ công, cho nàng ăn độc dược…cũng chẳng qua là hắn chỉ muốn đùa giỡn với nàng chút thôi, không phải thực sự muốn mạng của nàng.
Hắn dường như chưa từng nghĩ sẽ như vậy.
Hương Hương, ngươi sống hay chết thì liên quan gì tới ta?
Nửa nén hương trôi qua, Thu Địch Phỉ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ung dung mở mắt.
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, nàng cảm thấy trái tim đau nhức vô cùng, đau tới mức nước mắt phải chảy ra, tới mức toàn thân run rẩy giữ dội, tới mức phải rên thành tiếng.
Thu Địch Phỉ muốn cố gắng kiềm chế sự đau đớn nhưng lại không biết cách nào để kiềm chế, muốn đè nén tiếng kêu rên nhưng lại không thể khống chế được, đau nhức kịch liệt làm cho người ta cảm giác sống không bằng chết.
Thanh âm rên rỉ làm cho người ta không kìm lòng mà sinh ra trắc ẩn.
Đội hình cầu vồng ngừng tay.
Hoa Bách Hoa ngừng tay.
Phong Nham, Phong Vũ, cũng dừng tay
Mà Mộ Thiên Sơn, sắc mặt lạnh lùng, hai hàng lông mày nhíu chặt…
Thanh âm thảm thiết của Thu Địch Phỉ khiến hắn thấy đau lòng, không chịu nổi.
Thu Địch Phỉ hai má tái nhợt, nước mắt hoen mi, buồn bã cầu khẩn Mộ Thiên Sơn “ Mộ cung chủ, nguyện vọng từ nhỏ của ta chỉ muốn mọi người xem nhẹ mình để có thể an ổn sống qua ngày, thế nhưng lại mạc danh kỳ diệu mà dây dưa với ngươi, Hương Hương thực ra chưa từng biết Mộ cung chủ, đến giờ Hương Hương cũng không dám cầu xin gì, chỉ mong ngươi có thể tuân thủ lời hứa hẹn, sau khi độ công xong thì để ta đi, ta muốn về nhà”
Mộ Thiên Sơn nhìn tiểu cô nương gầy yếu, hai mắt đẫm lệ trước mặt thì tâm càng trầm hơn.
Mộ đại gia đệ nhất thiên hạ đã bị đội hình cầu vồng làm cho bực mình triệt để.