Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 3: Mê hồng hương và xích rực phấn



Thu Địch Phỉ thoải mái đi đến bên cạnh tuấn gia ngồi xuống, mắt to mắt nhỏ nhìn đủ loại thức ăn được đem ra.

Nàng bắt đầu hoài nghi mình có phải là trâu bò hay là thỏ con hay không?

Thức ăn đầy bàn nhưng toàn là thực vật, không chút thịt mà ngay cả chút vị mặn cũng không có.

Thu Địch Phỉ mở to hai mắt nhìn tuấn gia hỏi “ đại ca, hôm nay là mồng một hay là ngày rằm?”

Tuấn gia nhi mỉm cười nhìn nàng, so với hoa đào còn xinh đẹp hơn nhưng Thu Địch Phỉ cảm thấy hắn cười đẹp thì có đẹp nhưng nhìn gian trá thế nào á, làm cho người ta muốn dựng tóc gáy.

Tuấn gia nhi cầm đũa gắp một gắp rau cho vào miệng rồi mới thong thả đáp “ Hương Hương, chỉ là gần đây đại ca cho rằng ăn chay rất tốt cho sức khỏe a”

Thu Địch Phỉ thật muốn khóc, bữa cơm này không ảnh hưởng tới tiền để dành của nàng nhưng đúng là cái gì cũng có giá của nó a. Thu Địch Phỉ mặt như khóc tang, cầm đũa bắt đầu tấn công đĩa rau, ai biểu nàng không có tiền làm chi, tốt xấu gì cũng là một bữa ăn miễn phí a.

“Hương Hương, sao lại mất hứng như vậy? chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ăn với đại ca?” không biết vì cái gì, dù tuấn gia quan tâm hỏi han nhưng lại làm cho Thu Địch Phỉ sởn hết gai ốc.

Đúng vậy, chính là sởn hết gai ốc a.

Bị mấy đôi mắt ẩn chứa tức giận nhìn chằm chằm thì sao mà không nổi gai ốc cho được chứ.

Các đại cô nương, tiểu nha hoàn xinh đẹp trong phòng nghe những lời của tuấn gia xong thì đều đồng loạt nhìn về phía nàng bằng đôi mắt mang hình viên đạn a.

Thu Địch Phỉ không khỏi thở dài trong lòng “ ai, người này thật xấu xa, chẳng lẽ hắn cố ý biến ta thành mục tiêu ghen tỵ của các thiếu nữ sao?”

Nhưng vẻ mặt của nàng vẫn ngây thơ khờ dại, còn tươi cười nói với tuấn gia “ đại ca, ngươi thực ra đã nói đúng tâm sự của ta nha, ta đang buồn rầu vì nghĩ sau bữa cơm này sẽ không được cùng ngồi ăn với một người tựa thần tiên như đại ca đây”

Tuấn gia nghe những lời của Thu Địch Phỉ thì đuôi lông mày khẽ nhướng lên một cái, chỉ một cái rất nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta cả thấy phong lưu mỹ cảm không tả nổi “ nha đầu ngươi nhìn có vẻ ngây ngô thế mà cũng biết nói những lời làm người ta vui lòng a”

Thu Địch Phỉ hắc hắc cười ngây ngô, lại làm ra vẻ tùy ý hỏi “ đại ca, sao ngươi lại chiêu đãi miễn phí có các khách nữ mà không chiêu đãi khách nam?”

Tuấn gia lại bày ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh “ bởi vì nữ nhân rất thơm, rất sạch sẽ còn nam nhân lại quá thối”

Thu Địch Phỉ rất muốn hỏi một câu: đại ca, vậy ngươi là nam hay nữ? nhưng mà nàng không có lên tiếng.

Nàng là giả ngu, không phải khờ thật, nên không cần làm cho nam tử xinh đẹp còn hơn hoa đào này cảm thấy nàng quá mức quỷ dị.

Thu Địch Phỉ có chút hối hận, không nên vì tiếc mấy đồng bạc mà phải ăn chay, còn bị một quái nhân rình mò theo dõi.

Thu Địch Phỉ nhanh tay bới hai phần cơm, sau đó để đũa xuống nói với tuấn gia “ đại ca..ách, ta ăn xong rồi, như vậy…ăn xong có thể đi phải không?”

Tuấn gia nhi thoải mái cười cười nói: “Hương Hương muội tử đừng nóng vội a, ngươi thấy các cô nương trong phòng còn không có gấp gáp như ngươi a, hơn nữa, Hương Hương ăn xong nhưng đại ca còn chưa no nha”

Thu Địch Phỉ trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an…Nàng không biết hôm nay mình gặp phải hạng người gì, trong lòng hắn có chủ ý thế nào, sao lại khó chơi như thế?

Trong lòng nàng cũng bắt đầu rút ra bài học cho bản thân: Thu Địch Phỉ, ngươi phải nhớ kỹ, sau này không được tùy tiện ăn đồ của người ta. Thế gian này không có bữa ăn nào là miễn phí. Nhìn rõ rồi đó, ăn xong còn không cho ngươi đi kìa.

Thu Địch Phỉ lúng ta lúng túng nói: “Đại ca, ách, kỳ thật tiểu muội còn có chút chuyện phải làm gấp, có thể đi trước một bước không?”

Tuấn gia lại khoan thai ưu nhã gắp một miếng thức ăn rồi mới nói “ Hương Hương, chờ đại ca ăn xong rồi ngươi hãy đi nha, ta thấy cũng không mất bao nhiêu thời gian của ngươi a”

Thu Địch Phỉ thấy rõ là vị đại ca này đang áp dụng chiêu thức lấy nhu chế cương để ngăn không cho nàng đi.

Thu Địch Phỉ không chút giả đò mà thực sự là hoài nghi xuất phát từ trong lòng hỏi “ đại ca, ngươi biết võ công sao?” sẽ không đâu, trong lòng Thu Địch Phỉ thầm nghĩ.

Tuấn gia nghe Thu Địch Phỉ hỏi xong thì cười không ngừng, ngay khi hắn chưa kịp trả lời thì một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào đã cướp lời hắn.

“Tiểu cô nương, võ công của hắn nếu nói đứng thứ hai thì e là người xếp thứ nhất sẽ ngày ngày sống trong nơm nớp lo sợ a. Tiểu cô nương, ngươi không biết hắn là ai sao?”

Thu Địch Phỉ nhìn ra cửa thì thấy người tới là một nam tử, tuổi tác nhìn lớn hơn tuấn gia một chút nhưng cũng là một nam nhân anh tuấn khí khái, nếu như tuấn gia phong lưu mị hoặc thì hắc y nam tử này vẻ mặt lại lộ ra vẻ lo lắng.

Thu Địch Phỉ ngơ ngác lắc đầu “ hắn không nói cho ta biết hắn là ai, hắn chỉ nói ta gọi hắn là đại ca, nhưng ta từng nghe trang chủ nói qua, người có võ công cao nhất trong võ lâm hiện nay là cung chủ Mộ Thiên Sơn của Thiên Khuyết cung” nói xong, nàng lại quay gương mặt si ngốc về phía tuấn gia, nếu lúc này cha nàng mà thấy vẻ mặt si ngốc vô hạn của nàng thì chắc chắn sẽ không nói hai lời mà cắt đứt quan hệ cha con với nàng “ ngươi sẽ không phải là Mộ Thiên Sơn chứ?”

Tuấn gia chỉ cười mà không nói gì, hắc y nam tử lại thay hắn trả lời “ tiểu cô nương nhìn không sai, người ngồi cạnh ngươi chính là Mộ Thiên Sơn”

Lúc này Thu Địch Phỉ không biết là nàng gặp may hay là vận hạn xui xẻo nữa.

Đại nhân vật làm cho cả võ lâm và triều đình cùng xôn xao lại để nàng gặp được, còn ngồi chung bàn ăn cơm với hắn.

Giang hồ đồn rằng, Mộ Thiên Sơn không chỉ võ công cao thâm mà còn giảo hoạt đa nghi, hỉ nộ vô thường, phong lưu phóng khoáng, tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn…

Dù sao thì nhân vật phản diện thuộc tà giáo luôn bị người ta đồn đãi như vậy mà.

Nhưng không có lời đồn nào về tướng mạo của hắn, bởi vì chưa có ai chính thức gặp mặt hắn.

Nghe nói những người từng nhìn thấy mặt hắn đều bị hắn đưa đến làm khách chỗ Diêm Vương gia.

Thu Địch Phỉ nghĩ đến lời đồn này thì hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm vào nhân vật chính mà nói “ ta hỏi ngươi có phải là Mộ Thiên Sơn hay không, ngươi không phản bác cũng không thừa nhận thì coi như ta chưa biết ngươi có phải là Mộ Thiên Sơn hay không. Còn về chuyện tiết lộ ngươi là Mộ Thiên Sơn chính là vị hắc y đại ca kia, oan có đầu nợ có chủ, ngươi cứ nhớ kỹ tướng mạo của hắn là được rồi, còn ta chẳng nhớ gì tướng mạo của ngươi, ta thề đó. Đại ca, có thể cho ta đi được không?”

Mộ Thiên Sơn nghe Thu Địch Phỉ nói xong thì đặt đũa xuống, vui vẻ ngẩng đầu cười lớn, hồi lâu mới nhẹ giọng nói “ Hương Hương muội tử, không ngờ ngươi lại thú vị như thế, để ngươi đi thì thật là đáng tiếc”

Thu Địch Phỉ trong lòng run rẩy, hoang mang sợ hãi hỏi “ có gì..đáng tiếc chứ? Đại ca, ngươi không phải…không phải muốn đùa chết ta chứ?”

Mộ Thiên Sơn dùng đôi mắt mê người đá lông nheo với Thu Địch Phỉ một cái, mà Thu Địch Phỉ sau lưng lặng lẽ chảy một dòng mồ hôi lạnh.

Hắc y nhân thấy Mộ Thiên Sơn vẫn không trả lời thì lại lần nữa chủ động, nhiệt tình làm người phát ngôn thay cung chủ Thiên Khuyết cung mà trả lời cho Thu Địch Phỉ “hắn không phải muốn đùa chết ngươi, hắn chỉ nghĩ làm sao có thể dùng ngươi để giết chết ta”

Thu Địch Phỉ vỗ bàn, nổi giận nói “ Mộ cung chủ, tốt xấu gì ngươi cũng là đại gia đệ nhất của võ lâm, muốn ta giết người giúp ngươi thế nhưng một miếng thịt cũng không có, toàn là thực vật. Hừ, không đùa nữa, ta về nhà đây”

Thu Địch Phỉ nói xong cầm lấy bội kiếm của mình định rời đi, chân vừa bước thì thanh âm ác độc âm nhu của Mộ Thiên Sơn liền vang lên sau lưng nàng

“Trong cơm của ngươi cũng như cơm của các nữ nhân khác trong phòng đều bị ta hạ mê hồn hương, là một loại xuân dược hạng nặng, chỉ cần ngươi rời đi thì chưa đầy một nén nhang thì đừng nói là gặp được nam nhân, cho dù gặp heo đực ngươi cũng không thể bỏ qua”

Thu Địch Phỉ nghe xong lời của Mộ Thiên Sơn tức tới mức cả người run rẩy, đang tính hét to “ ngươi thật là ác độc, dám hạ độc ta” nhưng hắc y nhân yêu thích làm người phát ngôn cho người khác đã đi trước nàng một bước, hét to với Mộ Thiên Sơn “ ngươi thật độc ác, dám hạ độc”

Thu Địch Phỉ mất hứng quay sang mắng hắc y nhân “ ngươi sao lại cướp lời của người khác chứ, ta tự mình nói với hắn là được rồi, không cần ngươi nói thay ta”

Mộ Thiên Sơn nghe Thu Địch Phỉ nói thì cười không thành tiếng, còn hắc y nhân thì quay sang liếc nàng một cái “ ngu xuẩn, ai nói ta nói thay ngươi, ta là nói cho bản thân mình a. Mộ Thiên Sơn, ngươi thật hiểm độc, còn dám hạ xích rực phấn trên người mình”

“Xích rực phấn? Đó là cái gì?” Thu Địch Phỉ mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, dù muốn hay không thì nàng cũng bị dính vào chuyện này rồi, có chết thì cũng phải chết cho minh bạch mới được.

Mộ Thiên Sơn tao nhã nhấp một ngụm trà rồi lại ôn nhu nói với Thu Địch Phỉ “ đúng thế, sẽ nhịn không được cùng nữ nhân nếm qua mê hồn hương đoàn tụ trắng đêm”

Thu Địch Phỉ đỏ mặt nhưng vẫn kiên cường hỏi tiế[ “ ngươi muốn cùng ta đoàn tụ?”

Mộ Thiên Sơn phun thẳng ngụm trà trong miệng.

Hắc y nhân liếc mắt xem thường nhìn Thu Địch Phỉ, hung dữ mắng “ ngu xuẩn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.