Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 43: Thiên cương bảo kiếm dùng để đâm cá



Thu Địch Phỉ bên này vừa mới ồn ào la đói, đội hình cầu vồng cũng tích cực tham gia náo nhiệt, sáu cái miệng đồng thanh la to “ chúng ta cũng đói”

Thu Địch Phỉ hỏi “ các ngươi có ai mang theo lương khô không?”

Chư vị cầu vồng chỉnh tề lắc đầu trả lời “ vốn bọn ta mỗi người đều mang theo một túi màn thầu, nhưng về sau vì phải vào núi tím nhất điểm hồng nên toàn bộ màn thầu đều cho người ta hết rồi”

Thu Địch Phỉ nhướng mày hỏi: ” đưa cho ai?” sao trong chốc lát đã cho đi nhiều màn thấu như vậy.

Chư vị cầu vồng lại cao giọng đáp “ ăn mày, cho ăn mày”

Thu tam tiểu thư á khẩu.

Tốt! Vậy mới tốt chứ! Vốn mọi người là đại gia màn thầu, bây giờ thì ăn mày còn hơn ăn mày, một cái cũng không có.

Thu Địch Phỉ ổn định tinh thần rồi nói tiếp “ ta nói đói, các ngươi cũng bắt chước ta than đói, đừng có ồn ào nữa, mau động não tìm xem có cái gì ăn được không?”

Cam cầu vồng bộ dáng rất nghe lời hồi đáp “ bọn ta đều không kén ăn, rất dễ nuôi, ngươi cùng sư đệ ăn cái gì, bọn ta ăn cái đó là được” không cần nể mặt bọn ta ah

phốc…

Thật muốn thổ huyết

Nên cỡ nào vặn vẹo thần kinh, cỡ nào sai chỗ tâm linh, cỡ nào mất trật tự hồn phách, cỡ nào quái dị tư duy, mới có thể tạo ra được sáu tên độc nhất vô nhị như đội hình cầu vồng này ah.

Rõ ràng là các ngươi đã đem màn thầu cho người ta hết rồi, lẽ ra phải nhanh chóng tìm cái gì đó để nhét đầy bao tử, còn ở đây mà bàn tới vấn đề kén ăn hay không.

Thu Địch Phỉ cố đè nén xúc cảm muốn khóc, trực tiếp bỏ qua đội hình cầu vồng, quay sang Mộ Thiên Sơn mềm mại nói “ đại ca, đói”

Mộ Thiên Sơn hiếm khi thấy Thu nhi nhà mình bày ra bộ dáng gần như làm nũng đáng yêu như vậy, tâm liền mềm nhũn, đưa tay vuốt tóc nàng, ôn nhu nói “ Thu nhi đừng vội, đại ca nói bọn họ xuống sông bắt cá nướng cho ngươi ăn”

Thu Địch Phỉ vừa nghe đến “Bắt cá” cùng “Đồ nướng” thì hai mắt lập tức sáng rỡ, khóe mắt đuôi lông mày đều ẩn chứa sự vui vẻ, mãnh liệt gật đầu đồng ý.

Mộ Thiên Sơn nhìn Thu Địch Phỉ hai mắt bừng sáng, mặt mày tràn đầy vui vẻ thì trong lòng khẽ động, muốn lập tức ôm nàng vào lòng, hảo hảo yêu thương một phen.

Mộ Thiên Sơn đảo mắt từ Thu Địch Phỉ sang đội hình cầu vồng, nhàn nhạt lên tiếng “ dưới sông có cá, trong rừng có củi khô”

Mộ đại gia vừa dứt lời, đội hình cầu vồng đã lĩnh ngộ sâu sắc thâm ý của sư đệ. Cam cầu vồng thét to một tiếng, hô hào mọi người nhanh chóng cởi giày, xăn quần, cầm gậy xuống sông bắt cá.

Thu Địch Phỉ ở trên bờ nhìn đội hình cầu vồng bắt cá, càng nhìn càng thấy thú vị, càng xem càng thấy thích thú, tâm cũng khó nhịn, quay đầu nói với Mộ đại gia “ đại ca, ta cũng đi bắt cá”

Mộ Thiên Sơn nhìn vẻ mặt hưng phấn của Thu Địch Phỉ, không đành lòng ngăn cản nàng, vì vậy tủm tỉm cười nói “ đi theo bọn họ bắt cá cũng được, nhưng mà Thu nhi không thể cởi giày cũng không thể xăn quần, nhưng mà Thu nhi cũng không cần lo lắng, lát nữa ngươi lên bờ, đại ca sẽ dùng nội lực hong khô quần áo cho ngươi”

Thu Địch Phỉ cười hắc hắc, tâng bốc một câu “ đại ca võ công cái thế” rồi nhanh chóng chạy xuống sông.

Đội hình cầu vồng thấy Thu Địch Phỉ cũng tham gia bắt cá thì cười toe toét, quay đầu trêu chọc nàng “ Tam cô nương, ngươi khí lực nhỏ như vậy, cho dù bọn ta đưa cây gậy sắc bén nhất cho ngươi cũng chưa chắc ngươi đâm được con cá nào ah”

Thu Địch Phỉ không tin, tiếp nhận một cây gậy, bắt chước đội hình cầu vồng, hung hăng đâm rồi làm đâm làm cho bọt nước văng tung tóe, ướt cả tóc tai quần áo nhưng không đâm được con cá nào.

Thu Địch Phỉ nhìn thấy đội hình cầu vồn không tốt chút sức lực lại bắt được nhiều cá thì trong lòng vô cùng buồn bực, nghi hoặc hỏi “ vì sao ta không đâm được con cá nào?”

Cam cầu vồng cái tật lẹ miệng đánh chết cũng không chừa nói “ lực đạo của ngươi quá yếu, cây gậy dù có đâm trúng cá nhưng đủ làm chúng bị thương thì chúng đã bỏ chạy mất rồi”

Thu Địch Phỉ nghe vậy nghĩ nghĩ, quay người đi lên bờ, đội hình cầu vồng nghĩ rằng nàng đã bỏ cuộc, ai ngờ nháy mắt Thu tam cô nương đã quay lại, trên tay còn cầm Thiên Cương bảo kiếm, vẻ mặt oai vệ, khí phách hiên ngang như ra sa trường.

Thu Địch Phỉ liếc xéo đội hình cầu vồng một cái, nói “ mau cách xa ta một chút, kiếm khí mạnh mẽ sẽ làm các ngươi bị thương”

Dứt lời, cầm kiếm đâm loạn xa xuống lòng sông.

Đội hình cầu vồng nhìn nhau, rất ăn ý cùng há mồm trợn mắt nhìn lại nàng.

Tiểu thư này quá hoang phí rồi, đâm cá thôi mà, lại dùng tới Thiên Cương bảo kiếm, nên nhớ đây chính là vũ khí mơ ước của tất cả người trong võ lâm ah.

Đội hình cầu vồng cùng quay lại nhìn Mộ Thiên Sơn rồi cùng đồng loạt thở dài.

Ai… Sư đệ của bọn hắn tiêu rồi, còn mỉm cười tủm tỉm nữa chứ. Tam cô nương tuổi nhỏ không hiểu chuyện thì không tính đi, hắn là người lớn lại không biết quản hài tử. Cái loại cưng chiều này thì tương lai nàng sẽ thế nào nữa đây? Sao có thể thành tài được. Haizzzzz

Đội hình cầu vồng còn đang thổn thức tới việc đào tạo thế hệ tương lai cho võ lâm thì bỗng nhiên Tam tiểu thư đắc ý la to “ ta đâm được cá rồi, mau nhìn đi”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thu Địch Phỉ, thấy nàng đang giơ cao Thiên Cương bảo kiếm trong tay mà lúc này phía mũi kiếm còn lủng lẳng một con cá to.

Đội hình cầu vồng cảm giác như nghe được tiếng cá rên rỉ: con mẹ nó, đau quá, đâm lão tử thì cần gì dùng đồ sắc bén như vậy chứ, chơi hơi bị lớn đấy.

Đội hình cầu vồng cảm giác như nghe được Thiên Cương bảo kiếm rên rỉ: lão tử dầu gì cũng là bảo kiếm độc nhất vô nhị, hôm nay lại luân lạc trong tay một nữ nhân trở thành đồ bắt cá. Hạ giá, quá mức hạ giá. Con mẹ nó chứ.

Đội hình cầu vồng cũng cảm thấy nghe được tiếng lòng mình rên rỉ: Thiên Cương bảo kiếm là bảo vật nha, dùng nó chọc cá so với bọn ta dùng cây gậy thì khác nào sỉ nhục bọn ta.

Thu Địch Phỉ đứng dưới sông, vui vẻ vẫy tay, lớn tiếng gọi Mộ Thiên Sơn trên bờ.

Mộ Thiên Sơn nhìn Thu Địch Phỉ không để ý tới nước sông làm ướt quần áo mà chỉ vui vẻ khoe thành tích thì nhất thời khóe miệng không nhịn được, cũng tươi cười theo nàng.

Thu Địch Phỉ dùng sức khoát tay muốn hắn tới, hắn liền mặt mũi tràn đầy ôn nhu thong thả đi về phía nàng.

Thu Địch Phỉ nhìn bản thân và đội hình cầu vồng quần áo ướt nhẹp còn Mộ Thiên Sơn thì áo quần bảnh bao, nhất thời tâm tính trẻ con bộc phát, khi Mộ Thiên Sơn đến gần nàng thì nàng bỗng nhiên cúi người, bất ngờ tát nước lên người hắn.

Nước trong tay Thu Địch Phỉ vẽ một đường vòng cung ưu mỹ trên không trung rồi rơi xuống người Mộ Thiên Sơn, trong ánh chiều tà lại đẹp như thất thải hào quang

Đội hình cầu vồng ngây người nhìn Mộ Thiên Sơn bị Thu Địch Phỉ tát nước trêu chọc, sáu người đơ như cây cơ, đứng yên bất động.

Tiểu nha đầu này xong rồi. Khẳng định là lành ít dữ nhiều. Ngay cả sư đệ bọn hắn mà cũng dám trêu chọc. Đừng nói là đại mỹ nữ như Kim Thiên Hương không dám làm mà ngay cả sư phụ bọn họ, cái lão già bất tử chết tiệt kia cũng không dám làm vậy nha. Sư đệ bọn họ là ai chứ? Sư đệ bọn họ căn bản không phải là người mà là Diêm vương gia chốn nhân gian ah.

Đội hình cầu vồng không đành lòng nhìn thấy Thu Địch Phỉ sẽ bị trừng phạt nên đều nhắm mắt lại, nín thở, chờ nghe tiếng kêu tuyệt mệnh thảm thiết của nàng.

Kết quả, đợi cả buổi, tiếng kêu tuyệt mệnh thảm thiết đâu khôn thấy ngược lại còn là tiếng cười vui vẻ của nàng.

Sáu người nghi hoặc mở to mắt rồi cứ vậy giữ nguyên hiện trạng, bởi vì không có sự chuẩn bị tinh thần cho nên sáu người lại rơi vào tình trạng đứng hình.

Móa! Thật là quỷ dị! sư đệ ưa thích sạch sẽ, chải chuốt của bọn họ, lại đang ở dưới sông mà có khả năng đầu nguồn có người rửa chân, cuối nguồn có người vo gạo nấu cơm, bắt đầu trận chiến tát nước cùng tiểu cô nương.

Cam cầu vồng dùng âm thanh gần như khóc, thập phần hoảng sợ hỏi đám sư đệ “ sự đệ hắn…hắn có phải giả bộ hay không…hay là do người khác dịch dung…hay là bị sư phụ bám vào người”

Cam cầu vồng vừa dứt lời, năm cầu vồng còn lại cũng nghẹn ngào run rẩy nói “ sư phụ lão nhân gia đúng là âm hồn bất tán, sư đệ này thật là đức hạnh quỷ dị, không mang theo mà để lại hù dọa người nhà mình”

Ở một nơi nào đó, có một lão già chết tiệt hắt xì liên tục, dùng tay áo lau sạch mới lớn tiếng mắng: nhất định là bọn ranh con đang sĩ trù ta chết, lão tử còn sống ah. Nửa đêm sẽ bắt các ngươi lần lượt nằm sấp.

Mà lúc này một đôi huynh muội không để ý tới chung quanh, chỉ chuyên tâm đùa giỡn nói cười với nhau.

Mộ Thiên Sơn ngay lúc bị Thu Địch Phỉ tát nước lên người thì chẳng những không né tránh mà còn đi thẳng tới chỗ nàng.

Hắn không tránh, nếu hắn tránh thì nàng sẽ không tát nước trúng hắn, như vậy thì nàng sẽ mất hứng.

Cho nên Mộ đại gia tâm tư tinh tế, làm như trốn mà lại không trốn để cho muội tử của mình được vui vẻ.

Mộ Thiên Sơn đi đến sau lưng Thu Địch Phỉ, dùng sức ôm nàng vào lòng, đi lên bờ, sủng nịch nói “ Thu nhi thực tinh nghịch”

Thu Địch Phỉ âm thầm dán sát vào người Mộ Thiên Sơn, ý đồ cho quần áo ướt của mình thấm vào quần áo của hắn, vừa dựa vừa cười trộm, vui vẻ như năm mới được ăn thịt Đường Tăng không bằng.

Mộ Thiên Sơn nghe tiếng cười vui vẻ thoải mái của Thu Địch Phỉ thì nội tâm như mềm lại, lúc này, đừng nói là nàng làm ướt quần áo hắn bằng nước sông mà cho dù nàng dùng quần áo của hắn để lau nước mũi thì hắn cũng sẽ không trách cứ nàng một lời.

Hai người cứ bước đi, để lại sau lưng hai tên ngốc đứng yên bất động dưới sông, lệ rơi đầy mặt.

Cái rắm. Cóp hải sư đệ bị lão già chết tiệt mang đi nên giờ bị quỷ nhập vào người rồi, quá không bình thường. ( lão già chết tiệt tức giận rống: lão tử ta vẫn còn sống )

Thu Địch Phỉ cảm thấy như đã giúp cho đại ca phát huy bản lĩnh, chưởng phong từ lòng bàn tay hắn không ngừng phóng ra, chỉ chưa đầy một nén nhang, y phục trên người nàng đã khô ran.

Thu Địch Phỉ rất muốn hiện tại bên người có cái trứng gà trứng vịt gì đó, nàng tin tưởng với bản lĩnh của đại ca thì chỉ cần đem trứng bỏ vào tay hắn, lập tức nàng sẽ có trứng luộc mà ăn.

Tám người nhóm lửa, xiên cá, đặt lên bếp nướng, chốc lát sau mùi cá chín đã bốc lên thơm lừng, cả đám thỏa sức ăn no nên tuy nhiên đội hình cầu vồng lại ăn trong tình trạng lo sợ nơm nớp.

Trước sau gì bọn họ cũng cảm thấy sư đệ bị quỷ nhập rồi, quá không bình thường.

Sau khi ăn xong, đội hình cầu vồng đều nói muốn đi vào rừng giải quyết tâm sự.

Thu Địch Phỉ trêu chọc nói: “Các ngươi sợ hãi nha? nhớ kỹ qua lại tay cầm tay đi, không phải đi ném ah!”

Đội hình cầu vồng đều cảm thấy có vật gì đó chặn ngang yết hầu, nhưng cắn cứ nguyên tắc không được lãng phí đồ vật nên sáu người đồng loạt cắn răng nuốt ngược vào bụng mà không nhổ ra ngoài.

Trong lúc đội hình cầu vồng đi vào rừng trút bầu tâm sự thì Mộ Thiên Sơn mở một bao tải chứa nhất điểm hồng, bắt đầu tìm hiểu dược liệu trong truyền thuyết này.

Thu Địch Phỉ nhìn một đống dây leo trong bao tải, nghi hoặc nói “ sáu người này thật là đần, than mệt mà còn vác tên lưng nhiều dây leo như vậy, cứ hái lấy trái thôi không phải tốt hơn sao”

Mộ Thiên Sơn ngắt từ trong đám dây leo ra một trái giống đỏ thẫm có hình dạng như củ cải đỏ, đưa cho Thu Địch Phỉ nói “ nhất điểm hồng này rất kỳ lạ, nếu ngắt nó ra khỏi dây leo thì chỉ chưa đầy một canh giờ sau nó liền khô héo”

Thu Địch Phỉ nhận nhất điểm hồng có hình dạng củ cải nói “ nếu vậy thì đúng là làm khó bọn họ rồi”

Nói xong lại nâng niu nhất điểm hồng trong lòng bàn tay, ngẩng đầu hỏi Mộ Thiên Sơn “đại ca, ngươi muốn ta ăn sống nó sao?” Lớn như vậy, ăn xong có thể không chống đỡ nổi mà chết không? nếu thật vì thế mà chết thì quá mất mặt nha. Trong chốn võ lâm còn chưa nghe nói có ai ăn dược không chống đỡ nổi mà chết ah.

Mộ Thiên Sơn nhếch mày nói “ Thu nhi, là tự ngươi nói đó, ăn cơm xong liền uống thuốc đi, thứ này ăn rất tốt, tuy không thể giải được hàn độc của đoạn tâm tán nhưng cũng có thể làm cho nữ nhân sau này mỗi tháng đều thấy thoải mái hơn”

Thu Địch Phỉ giật mình

Móa! Nói qua nói lại một hồi thì ra thứ này là để trị đau bụng kinh.

Thu Địch Phỉ rất tò mò muốn biết nhất điểm hồng có mùi vị gì, vì vậy há to miệng, ra sức cắn một ngụm to.

Cắn xong rồi, Thu tam cô nương đã biết cái gì gọi là nhân sinh cay đắng.

Quá đắng.

Thứ này còn hoàng liên hơn cả hoàng liên ah, sao mà đắng quá vậy trời.

Một cú cắn này làm cho Thu Địch Phỉ phải trào nước mắt.

Bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn Mộ Thiên Sơn, nước mắt lưng tròng, ủy khuất kêu lên “ đắng”

Mộ Thiên Sơn nhìn vẻ mặt như trái khổ qua của Thu Địch Phỉ cảm thấy thương tâm vô cùng, tâm niệm vừa động đã duỗi tay ra, ôm nàng vào ngực, sau đó cúi đầu, môi lưỡi triền miên, dùng miệng của mình giúp nàng giảm đi vị đắng trong miệng.

Thu Địch Phỉ mềm yếu dựa vào ngực Mộ Thiên Sơn, tùy ý để hắn dẫn dắt, lát sau nàng cảm thấy vị đắng trong miệng đã nhạt dần thay thế cho hương vị ngọt ngào nồng đậm.

Cách đó không xa, đội hình cầu vồng đã gởi tình vào đất xong xuôi quay trở lại, nhìn thấy sư đệ của mình ôm hôn Tam cô nương nồng nhiệt, lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Cam cầu vồng: bọn họ có gian tình ah.

Vàng cầu vồng: bọn họ như vậy là huynh muội loạn luân ah.

Lục cầu vồng: bọn họ như vậy là đồi phong bại tục ah.

Xanh cầu vồng: bọn họ có thể hôn lâu như vậy chứng tỏ rất khỏe ah.

Lam cầu vồng: nhìn bọn họ làm ta nhiệt huyết sôi trào ah.

Tím cầu vồng: sư huynh, sư huynh, ta rất kích động, ta lại muốn đi trút bầu tâm sự ah.

Tím cầu vồng vừa nói xong đã bị ăn đạp.

Đạp chết ngươi, đạp chết ngươi! Thực mất mặt. Chỉ xem gian tình của người khác mà đã vậy rồi, đợi tới lúc ngươi cưới vợ về, lúc động phòng thì ngươi làm sao xử lý. Cũng là nam nhân mà sao tố chất của ngươi thật sự làm bọn ta mất hiết thể diện, đạp chết ngươi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.