Bách Quái sau khi ăn Thiên Sơn tuyết liên thì chưa đầy một khắc đã tỉnh lại, hai mắt sáng quắc hữu thần, hoàn toàn không giống một người vừa bị thương nặng còn bị đút ăn vô số độc dược.
Bách Quái ngối bật dậy, trừng mắt thét lớn “ một đám ranh con, thừa dịp ta bị trọng thương liền hại ta, ta sẽ cho các ngươi không có ngày yên ổn ah”
Phong Chung Ngọc hoàn toàn không bị tính khí của Bách Quái làm ảnh hưởng, nghiêng đầu nói “ lão già chết tiệt gia gia, ngươi thiếu ta một đóa tuyết liên, nhớ phải trả nha”
Sắc trời cũng dần sáng, hai bên rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy nhau. Nhìn rõ rồi, Mát quân càng thêm kinh hãi, thì ra đêm hôm qua chỉ có một nhóm người đánh giết với mình, so với đại quân của bọn họ thì không bằng một phần ngàn ah.
Thế nhưng những người này đều là một địch trăm, đúng là một người làm quan cả họ được nhờ, có một nhúm người như vậy cũng đủ sức cản phá đại quân của bọn họ. Trong lòng binh sĩ Mát quốc bắt đầu có chút lo sợ đối với Mẫn quốc.
Quốc gia có nhiều nhân tài như vậy, quả thực đáng sợ.
Để ổn định quân tâm, thống lĩnh quân đội Mát quốc liền hạ lệnh tấn công, cao thủ võ lâm dù võ công cao cường nhưng dù sao cũng chỉ có một đám người địch lại cả một đại quân nên dần dần đuối sức, yếu thế.
Cán cân lại nghiêng về đội quân Mát quốc.
Ngay lúc các võ lâm cao thủ sắp không chống đỡ nổi nữa thì đột nhiên không gian trở nên yên tĩnh, không còn âm thanh chém giết nữa. Mọi người đều không tự chủ mà ngừng hò hét, ngừng chém giết, tất cả con mắt đều đổ dồn về một hướng.
Từ Thiên Sơn xuất hiện một bóng trắng, tay áo bồng bềnh, tóc bạc bay bay, khuôn mặt tuyệt tuấn. Hắn giống như trích tiên theo gió mà đến, tiêu sái nhẹ nhàng, làm cả đám phàm nhân há hốc mồm kinh ngạc.
Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đều kích động, Vong Trần nước mắt lưng tròng hô to “ con ta”
Vô Niệm lạnh nhạt nói “ người xuất gia tứ đại giai không, đã vào cửa Phật thì còn có cha con sao?”
Đội hình cầu vồng nhảy lên, hô to như hô khẩu hiệu “ sư đệ, sư đệ, sư đệ…”
Bách Quái hai mắt cũng nhòe lệ, phấn khích nói “ đại chất tử, làm ta nhớ muốn chết”
Vong Trần lảo đảo như muốn té “ Khuynh Quốc, ngươi đừng có buồn nôn như vậy, làm người xuất gia như ta cũng không chịu nổi rồi”
…
Hừ, Khuynh Quốc ông nội ngươi, làm như không ai biết ngươi là Khuynh Thành ah…
Người tới đúng là Mộ Thiên Sơn, Mộ đại gia đã bảy năm không có tin tức.
Mộ Thiên Sơn vừa tới, cười nhạt nói “ hôm nay là ngày tốt hay sao, toàn gặp người quen” quay đầu nhìn Vong Trần, mỉm cười hỏi “ thân thể có khỏe không?”. Vong Trần hai môi run run, liên tục gật đầu, ý thức được tiểu nam hài kia chính là cháu mình liền ôm vào lòng, thân mật vuốt ve.
Mộ Thiên Sơn thấy hai tình địch ngày xưa giờ đã xuất gia thì không khỏi mừng thầm, vui vẻ, hào phóng nói “ xuất gia cũng tốt, tiêu dao khoái hoạt”
Vô Niệm không nhịn được liền đáp trả “ nếu thấy tốt thì ngươi cũng cùng đi đi”, đừng ở đó mà châm chọc, được tiện nghi còn khoe mẽ, làm một người xuất gia như hắn cũng không nhịn nổi.
Vô Hảo hỏi “ xin hỏi Thu thí chủ khỏe chứ?”
Mộ Thiên Sơn khiêu mi cười cười, nói: “Rất tốt! Cứ yên tâm đi, không cần hoài niệm” mái tóc bạc của hắn chói sáng dưới ánh mặt trời làm cho khuôn mặt càng thêm tao nhã vô hạn.
Hai hòa thượng trẻ tuổi biết được Thu thí chủ vẫn còn sống lại khỏe mạnh thì an tâm, liền lui qua một bên.
Vô Niệm đã không còn là ca ca chốc đầu, có phải tâm cũng sẽ phẳng lặng như mặt nước?
Vô Hoài, cắt đứt hồng trần, có phải sẽ thực sự tứ đại giai không?
Ai biết được.
Đội hình cầu vồng chạy đến bên cạnh Mộ Thiên Sơn, kích động nói “ sư đệ, ngươi tới thật tốt quá, vừa đúng lúc bọn ta không ngăn đỡ nổi nữa, ngươi võ công cái thế, mau ra tay đi”
Mộ Thiên Sơn nhướng mi, cười cười nói “ ai nói là ta tới hỗ trợ đánh nhau?” nói xong quay sang đám võ lâm cao thủ, nhìn một người trong đám đó nói “ hôm nay tới phiên ngươi nấu cơm phải không? mau quay về nấu cơm đi, Thu nhi đói bụng”
Nghe Mộ Thiên Sơn nói vậy, thì ngoài trừ đám võ lâm cao thủ, mấy người còn lại đều mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc tột cùng, cảm thấy Mộ đại gia tái xuất hiện còn khó hiểu, khó tưởng tượng hơn trước kia rất nhiều.
Mộ Thiên Sơn quay đầu nói với Mộ Ngưu Ngưu “ ngươi cũng mau theo ta quay về đi, nếu không nhìn thấy ngươi, mẹ ngươi dù có sơn hào hải vị cũng ăn không vô”
Mộ Ngưu Ngưu bất mãn nói “ mẹ đúng là thiên hạ đệ nhất ác nhân mà, không chịu để ta xuống núi chơi nhiều một chút”
Y theo lời Mộ Ngưu Ngưu, giờ này đám Vong Trần mới hiểu trước kia hắn nói mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chính là chỉ cha hắn, còn thiên hạ đệ nhất ác nhân là dùng để nói về mẹ hắn.
Ví von như vậy thật…quá sức tưởng tượng ah.
Các cao thủ thấy Mộ Thiên Sơn không phải đến để đánh nhau thì không kiềm được kích động mà la lên “ Bài tiên, ngươi thực sự không ra tay sao? chúng ta không cần phải nhịn nữa”
Có người lại nói: “Bài chủ, ngươi lừa chúng ta xuống đây đánh nhau còn bản thân thì không chịu ra tay, nếu đã tới thì cho hai tay hoạt động để giải trí đi”
Mộ Thiên Sơn mặt mũi tràn đầy khinh thường nói: “Động tay làm gì cho phí sưc”, nghiêng người đón gió làm mái tóc bạc bay phấp phới, thản nhiên nói “ xem hướng gió đi, cần gì phải động thủ, đầu độc là được rồi”
Đợi hắn nói rõ kế ý định, cảm đám lại nhao nhao lên “ có độc dược sao?” “ không có mang theo dược bên mình”
Bách Quái lúc này phẫn hận vô cùng, trên người hắn vốn có vô số độc dược, lúc này chính là thời điểm hắn thi thố tài năng, thế mà đám đệ tử gà mờ của hắn lại ngu ngốc đem hết mấy bao dược kia trút vào miệng hắn, thành ra lúc này đây hắn không thể thể hiện mình. Đúng là anh hùng không gặp thời mà.
Mộ Thiên Sơn quay sang nói với Mộ Ngưu Ngưu “ còn chờ cái gì? Đã tới lúc ngươi ra sân rồi, còn ngại lúc này không có nhiều người chứng kiến sao? còn dây dưa nữa thì sẽ lỡ mất thời cơ. Mẹ ngươi còn đang chờ ngươi về ăn cơm kìa”
Mộ Ngưu Ngưu cười hắc hắc, thân ảnh lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện bên phía quân địch. Chỉ thấy hắn bay lên lạng xuống, xẹt qua trái rồi rẽ san phải, hai tay không ngừng rải độc dược. Những binh lính Mát quốc không may đứng đầu gió hít không biết bao nhiêu độc, thi nhau ngã quay lơ.
Phía sau Vong Trần ngạc nhiên không thôi, thở dài: “Không thể tưởng được Ngưu Ngưu tuổi còn nhỏ, năng lực lại lớn như vậy!”
Lúc này Mật Thám đã lui về phía sau, nghe thế, không nhịn được mà lên tiếng “ ngươi cũng không nhìn xem bên cạnh hắn có bao nhiêu cao thủ võ lâm, trong thiên hạ mấy ai sánh bằng hắn chứ, có cha là đệ nhất thiên hạ dạy dỗ, lại thêm một đám võ lâm cao thủ cam tâm đem tuyệt học sở trường truyền lại cho hắn, không cần phải hỏi, kinh công thượng thừa của hắn chính là do ta truyền cho ah” dừng một chút lại tiếp “ bất quá hắn cũng học được không ít tật xấu, cái tật cua gái, dù trời lạnh cũng kè kè cái quạt trong tay ra vẻ phong lưu tiêu sái là học từ Phong Lưu công tử, thích nói cà rỡn lại bày ra tư thế siêu yêu là tật xấu của Giang Nam thư sinh. Haizz, tốt xấu gì hắn cũng đều học được ah”
Vong Trần, Bách Quái nghe xong không khỏi nghẹn họng trân trối, Bách Quái hỏi “ sư đệ, vậy cao thủ các ngươi vì cái gì mà cam tâm tình nguyện ở lại trên núi, còn cam tâm tình nguyện truyền thụ tuyệt học cho cháu của ta, thậm chí còn tỏ vẻ bề ngoài là cam tâm tình nguyện nấu cơm? Chẳng lẽ đại chất tử của ta hạ độc các ngươi?”
Vong Trần ở một bên sẳng giọng: “Nói hưu nói vượn! Không có đầu óc, nếu đã bị hạ độc thì sao có thể cam tâm tình nguyện”
Mật Thám cười hắc hắc nói: “Lời này nha, nói dài cũng không dài lắm, nhưng chỉ có chút rối rắm, đợi đánh nhau xong, cùng lên núi rồi từ từ ta nói cho nghe”
Mộ Ngưu Ngưu rải độc xong thì công thành rời đi, binh lính Mát quốc thi nhau ngã xuống như rạ, thống soái Mát quốc mấy ngày qua đều chiếm thế thượng phong, làm cho Mẫn quốc điên đảo, nhìn thấy thịt đưa tới miệng còn bị mất liền vội vàng vung lệnh kỳ, bất chấp mọi chuyện mà hạ lệnh tiến công.
Mọi người kinh hãi. Chỉ cảm thấy ra sức ngăn cản lâu như vậy, cuối cùng cũng uổng công.
Mộ Thiên Sơn lỗ tai hơi giật giật, mỉm cười khó hiểu nói “ đến rồi”
Đang lúc đám cao thủ võ lâm còn nước mắt giàn dụa, ủy khuất vì có được quân bài tốt, còn chưa đánh xong đã phải chết thì bên tai vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, thanh âm càng tới gần càng lớn, mọi người liền phấn chấn tinh thần hét to “ đến rồi”
Giờ thì ai cũng hiểu cái từ đến rồi của Mộ Thiên Sơn nghĩa là gì.
Vì vậy Mộ đại gia lại được người ta nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, như thể hắn là nhà tiên tri nhìn trước sự việc.