Mặc Diện

Chương 23: Vu hãm thất bại



Mang theo đầy ngập nghi hoặc, Sumitobi đi theo Yukimura, không bao lâu liền tới cửa phòng nghỉ, Yukimura đột nhiên nhớ tới trước kia, ở chính phòng nghỉ này, anh đã đẩy Sumitobi ra, không khỏi thầm khẩn trương, lo lắng nhìn về phía Sumitobi sau lưng mình.

Chỉ thấy Sumitobi có vẻ như không có phản ứng gì đặc biệt, Yukimura cũng yên lòng.

Mọi người đến cửa phòng nghỉ, còn chưa kịp đẩy cửa đi vào, đã thấy Kirihara với vẻ mặt lo lắng đẩy cửa chạy ra, Kirihara vừa thấy Yukimura và Sanada, liền lớn tiếng ồn ào liên tục kêu "Không tốt! Không tốt!", rồi chạy về phía Yukimura và Sanada.

Điều này làm Yukimura trở lên cảnh giác, chỉ sợ là ra chuyện gì. Kirihara vừa tắm rửa xong, nước trên tóc còn chưa kịp lau khô, đã vội vội vàng vàng chạy ra, điều này làm cho Sanada nhíu nhíu mày.

"Kirihara, em thế này còn ra thể thống gì?!" Vốn luôn luôn sĩ diện, Sanada mắt thấy

Kirihara trông như vậy mà tùy tiện xuất hiện ở trước mặt mọi người, lập tức đen mặt lại,

rống lên một câu.

Ngược lại, Yukimura đã không còn mỉm cười như thói quen, nghiêm túc hỏi Kirihara:

"Kirihara, đã xảy ra chuyện gì, sao lại hoang mang rối loạn thế."

Thở hổn hển mấy cái, Kirihara hô hấp dần ổn định lại, vội vàng mở miệng nói: "Đội... Đội trưởng, bức ảnh chụp khi đạt được cúp xuất sắc năm trước, cái bức ảnh dán ở trên tường ấy... Không biết... Không biết bị ai cắt hỏng mất rồi!!"

"Cái gì!!!" mọi người câu lạc bộ Tennis kinh ngạc hô to cùng một lúc, vẻ mặt ai cũng ngưng trọng, đó là bức ảnh lưu giữ mọi thành quả mà bọn họ cố gắng đạt được, đều chiếm cứ ở trong lòng mỗi người một phần lớn nhất định. Giờ lại nghe thấy kí ức ấy lại không biết bị người nào phá hủy, trong lòng bọn họ lúc này đương nhiên chỉ có thể dùng phẫn nộ để hình dung, hơn nữa gần đây câu lạc bộ Tennis xảy ra không ít chuyện, không phải chuyện vợt Tennis của Yukimura, thì là cúp xuất sắc, hiện tại ngay cả ảnh chụp khi nhận cúp xuất sắc cũng...

"Tóm lại, đi xem sao trước đã!" sau khi trầm mặc rất lâu, Yukimura mở miệng trước, mọi người gật đầu, đi theo Yukimura vào phòng nghỉ, chỉ có Sumitobi còn đứng tại chỗ, cau mày, tự hỏi sao có thể khéo đến thế, cô nhận được tin nhắn của Yukimura đang định đi phòng nghỉ, trong phòng nghỉ liền xảy ra chuyện này, rất rõ ràng, chuyện này nhằm vào cô, Sumitobi nghiêm mặt, nghĩ nếu không phải Sumisaku đề nghị muốn đi theo, chỉ sợ bây giờ Kirihara đã nhìn thấy cô tay cầm dao cắt, đối mặt với bức ảnh chụp bị cắt hỏng rồi.

Đã sớm nói rồi, cô không phải quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp, nếu đã tự đưa đến cửa, thì đừng trách cô không cho chút mặt mũi nào, hôm nay phải bắt được thủ phạm, cô

còn nhớ rõ kiếp trước có đọc thám tử Conan, Conan từng nói, chân tướng vĩnh viễn chỉ có một.

Vừa mới định đuổi kịp mọi người, Sumitobi bỗng phát hiện Setsumiru còn đứng ở phía

sau không đi vào, hình như do dự điều gì đó muốn nói với cô, vì thế Sumitobi lại dừng lại. "Setsumiru, em... Có phải em muốn nói gì không?"

......

...

Niou đứng trước bức ảnh bị cắt hỏng, vỗ vỗ cằm đánh giá bức ảnh, nhìn một hồi lâu

cũng không nói gì.

"Có phát hiện gì không?" Yagyu không nhịn được mở miệng hỏi.

"Ừ... Chỉ có thể biết, đại khái là bị một thứ sắc bén như dao cắt làm hỏng..." Niou nhíu

nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu, cũng chỉ ra một cái kết luận như vậy.

"Cái này tớ biết rồi..." trên đầu Yagyu xuất hiện ba vạch đen, hết chỗ nói rồi...

"Tớ nhớ trong phòng nghỉ hẳn là có dao cắt mới đúng, để ở đâu?" Yukimura thoáng tự hỏi một chút, quay đầu hỏi Yanagi Renji đứng ở sau lưng mình.

"Tớ nhớ có lẽ là để ở tủ bên cửa sổ..." Yanagi chỉ chỉ cái tủ bên cửa sổ, bọn họ đều để một vài đồ dùng hằng ngày ở đó, trong tủ không có thứ gì quan trọng, cho nên không khóa lại, ai cũng có thể mở ra.

Yukimura nhìn theo phương hướng ngón tay của Yanagi, thấy cái tủ đang mở toang, đột nhiên ngẩn người, hỏi Kirihara: "Trước lúc em tắm rửa trong phòng tắm của phòng nghỉ, tủ

cũng mở ra giống bây giờ sao?"

"Dạ? Em... em không nhớ rõ..." Bị gọi tên, Kirihara giơ ngón trỏ gãi gãi má, suy nghĩ trong chốc lát, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Không có tin tức đáng giá, Yukimura lại nhìn tủ, đang định tới gần hơn để kiểm tra, Niou mở miệng, nghiêm túc nói: "Đội trưởng, cậu vẫn nên xem qua điện thoại của cậu trước đã, để tớ đi tìm dao cắt"

Như là nhìn thấu gì đó, trong mắt Niou hiện lên một ánh sáng sắc bén, nhưng phần lớn là phẫn nộ, nhưng Niou vẫn giữ bình tĩnh như cũ, chậm rãi đi về phía tủ, những người khác liếc nhau, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh phòng nghỉ.

"Á!!!!" Marui đột nhiên hét to một tiếng, mọi người đều nhìn về phía anh, chỉ thấy Marui quỳ gối trước bánh ngọt bị rơi dưới đất, bên cạnh chính là cái bàn, bánh ngọt vốn được đặt ở trên bàn, nhưng bây giờ lại bị rơi xuống đất, Marui đau lòng: "Đây là... bánh ngọt dâu tây số lượng có hạn mà hôm nay mình xếp hàng rất lâu mới vất vả mua được!"

Vừa dứt lời, Marui hoài nghi nhìn thẳng Kirihara: "Có phải tại em vừa rồi chạy đánh rơi

không?!"

"Đâu có! Em tắm rửa xong, lúc ra nhìn thấy bức ảnh cũng nhìn thấy bánh ngọt của anh đã rơi trên mặt đất rồi..." Kirihara vội vàng biện giải sự trong sạch của mình với Marui, Yukimura tìm được di động của mình, sau khi xem xét kĩ, liền nghe thấy Marui và Kirihara cãi nhau, đang định bảo bọn họ đừng ầm ĩ, Sumitobi liền nắm tay Setsumiru đi đến, trước lúc anh mở miệng liền nói.

"Kirihara-san, trước khi em đi vào tắm rửa, bánh ngọt thế nào?"

Bị Sumitobi hỏi, Kirihara nhớ lại, chỉ nhớ rõ lúc ấy khi mình vào định tắm rửa, có nhìn thấy trên bàn có một cái hộp, không biết bên trong là bánh ngọt, nếu mà biết thì có lẽ đã ăn vụng rồi...

Nghĩ đến đây, Kirihara chột dạ giật giật khóe miệng, nói chi tiết tất cả những gì mình nhìn thấy, tuy rằng bị Marui khinh bỉ lườm một cái, nhưng Marui cũng không nói gì.

Lúc này Niou cũng mở miệng: "Sao không tìm được dao cắt vậy..."

Nghe thấy Niou đang tìm dao cắt, Kirihara vô tình liếc thấy dao cắt trong tay Sumitobi, còn chưa biết rõ tình huống, Kirihara liền chỉ vào dao cắt trong tay Sumitobi nói với Niou: "Dao cắt trong tay Watanabe-senpai không phải là của câu lạc bộ chúng ta sao?"

Nghe thấy Kirihara nói vậy, người phản ứng lại lớn nhất là Nami, vội vàng chạy đến trước mặt Kirihara, sát bên tai cậu lớn tiếng quát: ―Dao cắt trong tay chị Sumitobi là của câu lạc bộ Vũ Đạo mang tới đây, sao chứ? Cậu định nói là chị Sumitobi trộm dao cắt sao?!"

"Tớ... không nghĩ như vậy mà..." Kirihara vô tội gãi gãi đầu, không biết Nami đang nói gì, thậm chí cảm thấy hình như mình không theo kịp suy nghĩ của mọi người.

Nghe Nami nói vậy, Sumitobi đột nhiên phản ứng lại, nhìn Yukimura còn đang cau mày

đứng ở một bên: "Di động thế nào?"

Mọi người giờ mới nhớ tới còn có chuyện này, đều nhìn Yukimura, Yukimura mở miệng

nói: "Trong hộp thư không có tin nhắn nào nhắn cho cậu."

"Là bị xóa rồi?" thấu kính của Yagyu bắt đầu phản quang, vốn luôn khôn khéo, anh đã nhận thấy được sự tình đại khái đã xảy ra chuyện gì, nhưng thủ phạm là ai thì anh không hề biết.

"Sao?!"

"Ai mà lá gan lớn như thế chứ?" Người giật mình nhất không nghi ngờ gì là Marui và

Kirihara, dám động đến đồ của đội trưởng bọn họ sao.

Cẩn thận suy nghĩ, cộng thêm cả lời mà Setsumiru nói cho cô biết ban nãy, Sumitobi

nghĩ thông suốt, hình như câu lạc bộ Tennis cũng có người biết được chút gì đó, ví dụ như

Sanada vẫn chưa mở miệng, Yanagi từ vừa nãy đã không ngừng viết gì đó lên notebook, Yagyu với thấu kính phản quang, Niou với một tia hiểu rõ hiện lên trong mắt, cùng với Yukimura đang cau mày...

Thở dài, Nami và Sumisaku vừa nãy bị Sumitobi nhờ đi ra ngoài hỏi các thành viên khác

của câu lạc bộ Tennis, giờ đã trở lại, Sumisaku lại khá cẩu thả, vừa vào cửa liền lớn tiếng nói: ―Chị, những người khác đều nói không nhìn thấy dao cắt, hơn nữa quần áo của bọn họ mà chị muốn bọn em xem xét, bọn em cũng đều xem xét hết, không có thứ mà chị nói!"

Bởi vậy, mọi người trong phòng nghỉ đều nhìn Sumitobi, Sumitobi thầm oán Sumisaku

một chút, nhưng nhiều là cảm ơn họ, thế này là rất nhiều chuyện sẽ rõ ràng.

Ho lấy giọng vài cái, Sumitobi tự tin cười cười, mở miệng nói: "Vậy thì cùng bắt thủ phạm để trả lại sự trong sạch cho Setsumiru! Cùng với chiếc cúp bị phá hỏng kia nữa, rồi bức ảnh hôm nay bị cắt hỏng!"

"Nói vậy là cậu đã biết thủ phạm là ai?" Nghe Sumitobi nói vậy, tất cả mọi người ngẩn người, người phản ứng trước hết là Niou, không thể tin được mở miệng hỏi, cũng hỏi ra ý những người khác muốn nói.

"Đại khái" Sumitobi quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Setsumiru, Sumitobi gật gật đầu với cô, sau đó quay đầu lại tiếp tục nói: "Sự tình đại khái là thế này! Thủ phạm vào phòng nghỉ, tìm được di động của Yukimura, nhắn tin vào điện thoại của tớ, sau đó xóa đi,

rồi lấy dao cắt trong tủ, cắt hỏng bức ảnh, bởi vì bình thường một khi câu lạc bộ Tennis bắt đầu huấn luyện, trong phòng nghỉ đều không có ai, vì thế thủ phạm rất yên tâm, nhưng sau khi nghe thấy tiếng nước từ bên trong phòng tắm truyền ra, cho nên vội vàng chạy trốn, không cẩn thận đụng phải cái bàn, vì thế bánh ngọt trên bàn bị rơi xuống đất, khiến tình

cảnh như thế này."

"Trong trường học có phát dao cắt cho các câu lạc bộ và văn phòng giáo viên, dao cắt trong trường đều trông như thế này, cho nên vừa rồi Kirihara mới nghĩ đến là dao cắt Niou muốn tìm là cái đang ở trên tay tớ!"

Nghe đến đó, Yanagi giơ một bàn tay xoa cằm, nghĩ nghĩ nói: "Nói như vậy, thủ phạm

mang dao cắt đi, bởi vì không thể xuất hiện chiếc dao cắt thứ hai ở đây...‖

"Hơn nữa chuyện này đều nhằm vào tớ, bởi vì tớ nhận được tin nhắn của Yukimura, đây cũng không phải là ngẫu nhiên." Sumitobi tiếp lời Yanagi, nói tiếp: "Tớ nghĩ, đại khái là vì thấy gần đây tớ và Seiichi thân nhau, nhưng đáng tiếc, thủ phạm không biết hôm nay tớ đến câu lạc bộ Vũ Đạo, có lẽ cho là tớ ngồi ở trong thư viện giống mấy ngày hôm trước, nếu không xảy ra ngoài ý muốn này, có lẽ mọi người đã nhìn thấy tớ cầm dao cắt đứng ở trước bức ảnh bị hỏng rồi..."

"Tớ còn có một nghi vấn!" Nghe xong lời giải thích của Sumitobi, Yanagi nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Nếu là như thế, vậy kế hoạch hẳn là đã sớm được chuẩn bị tốt, vậy thủ phạm làm sao mà biết Yukimura có số điện thoại của cậu?"

"Còn nhớ rõ lần trước nhóm Shiraishi đến Kanagawa cuối tuần không? Nếu tớ nhớ không lầm thì Seiichi đã gọi điện cho tớ ở trong sân Tennis? Tớ nghe thấy có tiếng thét chói tai của nữ sinh..." Sumitobi nói xong, mọi người bắt đầu nhớ lại, sau đó phát hiện quả nhiên có chuyện như vậy, Yukimura ở trong sân bóng trực tiếp lấy di động ra gọi cho Sumitobi, lại còn là trước mặt bọn họ, họ còn nhớ rõ Kirihara và Marui chạy tới gần nghe lén, cho nên trí nhớ của bọn họ khá sâu.

Yukimura ngẩn người, lần này Sumitobi thiếu chút nữa bị hãm hại là vì anh sao? Hai mắt Yukimura hơi lóe ra.

"Vậy thủ phạm rốt cuộc là ai?" Marui không nhịn được chen vào hỏi.

Sumitobi cười cười, giải thích: "Setsumiru nói, chuyện cúp lần trước, em ấy bị tin nhắn không có tên người gửi, gọi vào phòng nghỉ, vừa đến cửa, liền nghe thấy có tiếng động kỳ lạ cùng với tiếng cúp bị rơi xuống đất nên mới đẩy cửa đi vào, nhìn thấy chiếc cúp bị rơi vỡ, có lẽ mọi người không chú ý tới, trên đất còn có một hòn đá nhỏ, cùng với cửa sổ đang mở ra."

"Điều này có ý nghĩa gì?" Yagyu đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nghi hoặc hỏi.

"Điều này đã nói lên, rất có thể thủ phạm đứng ở ngoài cửa sổ, dùng phương pháp nào

đó làm cho cúp rơi xuống, sau đó vu hãm Setsumiru!"

"Cho nên mới nói, nếu giả thuyết này vững chắc, vậy thì thủ phạm chính là người có mặt trong trường học ngày nhóm Shitenhoji đến Kanagawa, biết mỗi ngày tan học tớ đều ở thư viện – người câu lạc bộ Cung!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương này hoàn toàn là hậu quả của việc ta đọc quá nhiều Conan [...]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.