Mặc Diện

Chương 30: Thời gian như dừng lại



Yukimura và Sumitobi mang theo đoàn người Shiraishi đi dạo lung tung trong trường học, nhưng không được bao lâu thì người Shitenhoji dần dần dùng các loại lý do biến mất, sau đó chẳng thấy quay lại, làm bọn họ phải đợi đã 10 phút rồi mà vẫn không thấy đâu.

Sumitobi dần dần mất kiên nhẫn, không ngừng đi qua đi lại tại chỗ, Yukimura nghĩ có lẽ nhóm Shiraishi sẽ không quay lại, hiếm khi có được cơ hội, không biết có nên mang Sumitobi đi dạo hay không, Sumitobi còn chưa khôi phục trí nhớ, sợ là đã quên hết về lễ hội Hải Nguyên.

"Có lẽ là các cậu ấy đã vui đến mức quên cả trời đất rồi. Sumitobi đã không nhớ rõ lễ hội Hải Nguyên, vậy có muốn đi chơi với tớ không?" Yukimura đột nhiên mở miệng, làm Sumitobi dừng lại, quay đầu nhìn Yukimura.

"Không chờ các cậu ấy liệu có được không? Lỡ các cậu ấy lạc đường thì làm thế nào?" Sumitobi vẫn có chút lo lắng cho nhóm Shiraishi, nghĩ không biết các cậu ấy có bị lạc đường hay không.

"Sao có thể, có Shiraishi, sẽ không sao cả đâu, hơn nữa nơi này là Rikkaidai, không phải là toàn Kanagawa, đâu thể dễ dàng lạc đường như vậy?" cười cười với Sumitobi, Yukimura nghĩ, không chừng tên Shiraishi kia giờ đang chơi đùa vui vẻ ngất trời ở nơi nào đó rồi...

Sumitobi vốn hơi mất kiên nhẫn, nên cuối cùng vẫn bị Yukimura thuyết phục, đi theo Yukimura dạo chơi, đây vốn chính là kế hoạch ban đầu của cô, khác ở chỗ là người dẫn đường biến từ Sumisaku thành Yukimura mà thôi.

Mà Sumisaku đi đâu vậy?! Lúc này Sumitobi mới nhớ tới Sumisaku...

Ăn xong trong một quán ăn vặt, sau đó đi theo kế hoạch của Yukimura là muốn đi triển lãm nghệ thuật ở câu lạc bộ Mỹ Thuật Tạo Hình, cô còn nhớ rõ Takagi Akina từng nói Watanabe Sumitobi vì có thể tới gần Yukimura hơn mà gia nhập câu lạc bộ Mỹ Thuật Tạo Hình, nhưng lúc cô sửa sang lại phòng mình, phát hiện tác phẩm của cô ấy, có vẻ không quá xuất sắc, Sumitobi luôn cảm thấy hội họa là phải xem thiên phú và tính cách của một người, người lỗ mãng và người ôm mục đích khác đi học tập thì không thể lấy được thành tích tốt...

Vừa quay đầu là có thể nhìn thấy vẻ mặt thưởng thức của Yukimura khi ngắm tác phẩm của người khác, Sumitobi không nhịn được thì thào nói: "Hình như Seiichi rất thích vẽ..."

Sumitobi thì thào nói nhỏ nhưng vẫn truyền vào lỗ tai Yukimura, Yukimura nhìn Sumitobi, cười nói: "Ngoài tennis, chuyện mà tớ làm thích nhất chính là vẽ! Đôi khi, vẽ có thể thể hiện tâm tình của một người đấy!"

"Vậy sao?!" Không biết hội họa còn có nhiều chú ý như vậy, Sumitobi giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, đột nhiên nổi hứng thú, không kìm lòng được giữ chặt ống tay áo của Yukimura: "Vậy gần đây Seiichi có vẽ gì không? Có thể cho tớ xem được không!"

Ở công cộng bị Sumitobi kéo lại ống tay áo như làm nũng, hơn nữa tác phẩm gần đây...

chẳng phải là chỉ có mỗi bức vẽ anh vụng trộm vẽ Sumitobi sao, làm sao anh có thể không

xấu hổ mà lấy ra đây?!

Vì thế Yukimura hơi ngoảnh đầu sang một bên, cố ý không nhìn vào mắt Sumitobi,

không muốn Sumitobi nhìn thấy mặt anh đang đỏ ửng, thản nhiên nói: "Gần đây tớ... không

có tác phẩm gì..."

"Thế à..." Nghe thấy Yukimura trả lời, Sumitobi không nhịn được thất vọng, cô vốn rất chờ mong, aiz...

Thấy Sumitobi như vậy, Yukimura có chút không đành lòng, vì thế quay đầu lại nhìn

Sumitobi, mở miệng nói: "Lần khác, tớ sẽ vẽ một bức tranh tặng cho cậu vậy nhé?"

"Thật chứ? Không thể tính vào chuyện đặt cược đấy nhé!" Lập tức vui vẻ lên, Sumitobi còn vội vàng nói rõ, để tránh Yukimura đổi ý, lại không biết là Yukimura luôn đáp ứng mỗi yêu cầu, lời nhờ của cô, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đổi ý.

Vì thế hai người tiếp tục đi dạo quầy nghệ thuật của câu lạc bộ Mỹ Thuật Tạo Hình, có lúc nhìn thấy một vài bức tranh trừu tượng, Sumitobi luôn có thể nói ra một vài bình luận làm người ta ngơ ngẩn, chọc Yukimura cười càng ngày càng vui vẻ.

Sau khi đi ra quầy mỹ thuật tạo hình, Yukimura nói muốn mang Sumitobi xem một nơi bí mật khác của anh, làm Sumitobi cảm thán nơi bí mật Yukimura thật nhiều, đồng thời

cũng có chút chờ mong.

Sự thật chứng minh, Sumitobi không bị thất vọng, nơi Yukimura mang cô đến thì ra là

vườn hoa trên sân thượng.

Sumitobi chưa từng tới vườn hoa trên nóc nhà, phải nói cho tới bây giờ cô vẫn không

nghĩ tới ở Rikkaidai lại có một nơi như vậy.

Trong vườn hoa trên nóc nhà có gieo trồng rất nhiều hoa mà Sumitobi không biết tên, cho dù nhìn thấy loài hoa mình biết nhưng cũng bởi vì ngây ngốc mà một câu, Sumitobi

cũng không nói nên lời.

Yukimura biết trước Sumitobi sẽ phản ứng như vậy, bắt đầu giới thiệu với Sumitobi:

"Nơi này là vườn hoa nóc nhà, hoa nơi này do tớ phụ trách trồng đấy, đẹp không?"

"Sao?!" Lại bị Yukimura làm cho khiếp sợ, Sumitobi nhìn Yukimura chằm chằm, không nhịn được cảm thấy bội phục, so với một người phế sài như cô mà nói, Yukimura quả thực hoàn mỹ giống như thần vậy, không chỉ có thành tích học tập tốt, đánh tennis giỏi, dễ tính,

rất rộng lượng, biết vẽ, giờ còn có thể gieo trồng vật, một người con trai tốt như vậy, thật sự khiến Sumitobi cảm thán tạo hóa thật bất công, sao cô lại làm chuyện gì cũng có vấn đề

chứ?

Nhưng Sumitobi nhanh chóng bị các loại hoa lạ hấp dẫn, không rối rắm vấn đề này nữa. "Ồ?" Sumitobi đột nhiên cúi đầu cẩn thận quan sát, sau đó thật sự không biết là hoa gì,

liền vươn tay chỉ vào hoa nhỏ màu tím nhạt trước mặt, hỏi Yukimura: "Seiichi, đây là hoa gì

vậy?"

Nhìn theo phía Sumitobi chỉ, Yukimura không nhịn được sửng sốt, bởi vì Sumitobi chú ý đến loại hoa mà anh quan tâm chăm sóc nhất: "Đây là loài hoa tớ thích nhất, tên là Rosemary!"

"Đây là Rosemary sao?" Sumitobi ngẩn người, cũng khó trách, trước kia cô vẫn nghĩ

Rosemary là tên một loại đàn hương...

(Tojikachan: Đàn hương (tên khoa học: Santalales) là một bộ thực vật có hoa, với sự phân bổ rộng khắp thế giới, nhưng chủ yếu tập trung tại các khu vực nhiệt đới và cận nhiệt đới.)

"Vì sao Seiichi thích nó?" Sau khi biết thì ra Rosemary chính là loại hoa trước mặt, Sumitobi lại không nhịn được hỏi Yukimura.

Yukimura ngẩn người, nhìn sườn mặt chuyên chú của Sumitobi, không hề nghĩ ngợi đã mở miệng: "Không biết nữa, khi định thần lại đã không quên được, có lẽ là vì Rosemary có công hiệu làm trí nhớ rõ ràng hơn. Tớ nhớ ngôn ngữ hoa là bạn cho tôi hứa hẹn, tôi sẽ không quên, xin hãy vĩnh viễn lưu lại tình yêu mà bạn đã dành cho tôi, nghĩ tới tôi, nhớ tới tôi... "

Nhưng Yukimura muốn nói, kỳ thật Rosemary chính là một loại độc dược, giống như cây hoa thuốc phiện vậy, dùng nhiều sẽ nghiện, nếu không thì tại sao bây giờ anh lại không thể dời mắt đi?

"Ồ? Thì ra còn có cách nói ấy nữa, tớ lại không biết, Seiichi, cậu biết nhiều thật!" Sumitobi không khỏi cảm thán một câu, sau đó quay đầu nhìn Yukimura, thế mới phát hiện, hai người bởi vì ngắm hoa quá chuyên chú, nên bất tri bất giác đã đến rất gần nhau mà không nhận ra.

Yukimura cũng bởi vì quá chuyên chú, thẳng đến khi Sumitobi quay đầu mới phát hiện, hai người đều sững sờ tại chỗ, quên phản ứng.

Trong không khí tràn ngập mùi hương nhè nhẹ của Rosemary, hỗn hợp với mùi thơm ngát nhàn nhạt của bùn đất, giống như là chất xúc tác, làm người ta không nhịn được đỏ mặt lên, giờ khắc này, thời gian như dừng lại...

Yukimura cũng hi vọng thời gian có thể tiếp tục dừng lại như thế, nếu như mấy người ban nãy vừa biến mất đừng trùng hợp xuất hiện đúng lúc này...

"Này này, Koharu, cậu tránh ra một chút, tớ chẳng nhìn thấy gì cả!" "Kenya! Cậu mới đừng đẩy tớ!!"

"Đừng chen nữa, sắp ngã rồi!!!"

Sau đó là một tiếng nổ "Rầm" vang lên, làm thời gian đang dừng lại tiếp tục trôi, Sumitobi và Yukimura giờ mới lập tức tách nhau ra, Yukimura không cần nhìn cũng biết là ai đến, chịu đựng không làm mấy vạch đen xuất hiện, mỉm cười nhìn đám người Shitenhoji ngã vào nhau thành một ngọn núi ở cạnh cửa vườn hoa.

Chật vật đứng dậy, Koharu lắc lắc eo mảnh khảnh, bất mãn lớn tiếng nói: "Trời ạ ~, đã

nói Kenya đừng đẩy mà!"

"Tớ đâu có đẩy chứ, hơn nữa chẳng phải tớ đã bảo cậu tránh ra rồi sao?" Oshitari Kenya

cũng nhanh chóng bật dậy, lớn tiếng đáp trả.

Shiraishi bất đắc dĩ đứng một bên khuyên hai người đừng ầm ĩ, sau đó thần kinh đột nhiên căng thẳng, xoay người bảo vệ mọi người ở sau lưng: "Có sát khí!"

Ngay sau đó, đám người Shitenhoji nhìn qua Shiraishi, trực tiếp nhìn thấy Sumitobi xem thường, cùng với Yukimura đang mỉm cười, từng trận khí lạnh kia rõ ràng là từ trên người Yukimura truyền đến.

Sau đó, thần kinh đang căng cứng của mọi người lập tức mềm yếu xuống, bắt đầu vội vã lúng túng nhìn loạn khắp nơi.

"A, thời tiết hôm nay thật đẹp! Nhỉ Shiraishi!"

"Ừ ~ tuyệt đỉnh!" Shiraishi và Oshitari Kenya bắt đầu thảo luận về thời tiết.

"Koharu, cậu xem cậu xem, này hoa tựa như ngươi giống nhau xinh đẹp đâu!"

"Sao ~, Yuuji, cậu thật là! Người ta sẽ ngượng ngùng!" Koharu và Yuuji tay trong tay

ngắm hoa.

Cho dù ngốc đến thế nào, nhưng kiếp trước xem nhiều phim truyền hình như vậy, Sumitobi cũng biết là chuyện gì đang xảy ra, chỉ là Sumitobi không nghĩ ra vì sao vừa rồi đột nhiên cảm thấy độ ấm giảm xuống...

"Shiraishi, các cậu đi chơi xung quanh đủ chưa vậy?" Yukimura vẫn mỉm cười hỏi

Shiraishi.

"Đủ đủ!!" Như là sợ Yukimura không nghe thấy, Shiraishi còn chưa kịp trả lời, Koharu và Yuuji đã vội vàng vừa gật đầu vừa hô.

"Vậy lập tức mời, mọi, người, đừng, đi, lung, tung, nhé!" Yukimura cười càng ‗vui vẻ‘,

thậm chí nói chuyện cũng gằn từng tiếng.

Đám người Shitenhoji lập tức gật đầu như trống bỏi...

Vì thế kế tiếp, đám người Shitenhoji an phận đi theo phía sau Sumitobi và Yukimura, đi dạo mấy giờ, mọi người ngồi trong quán bán thịt viên bạch tuộc của lớp nào đó tổ chức,

chọn mấy cây thịt viên bạch tuộc chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Thịt viên bạch tuộc vừa được bưng lên, Sumitobi còn chưa kịp ăn, đã nghe thấy tiếng gọi của Sumisaku từ xa.

―Chị!!"

Sumitobi vừa quay đầu liền thấy Sumitobi chạy vội đến: "Thật là... Em... em tìm chị đã

lâu, sao... sao chị còn ở đây thế!"

Sumisaku vừa nói vừa thở dốc, Sumitobi hơi khó hiểu, hỏi: "Sao vậy?"

Sumisaku bình tĩnh lại, nghe Sumitobi nói vậy, thiếu chút nữa ngất xỉu đi: "Chúng ta phải chuẩn bị, vũ hội lửa trại sắp bắt đầu rồi!"

Sumitobi giờ mới phản ứng lại, lấy di động ra xem thời gian, thượng đế ơi! Đã trễ thế

này rồi sao! Dạo chơi rất vui vẻ cho nên quên mất thời gian.

Sumitobi đứng lên, thịt viên bạch tuộc cũng không kịp ăn, đã phải đi cùng Sumisaku.

Đi được hai bước, Sumitobi lại ngừng lại, nhìn đám người Shitenhoji vẫn còn đang ngồi tại chỗ, nhìn thấy ánh mắt Sumitobi, Shiraishi cười cười: "Cố lên nhé! Bọn tớ lập tức đến ngay!"

Sumitobi gật gật đầu, lại nhìn Yukimura, Yukimura vẫn mỉm cười, Sumitobi hiểu rõ cũng cười cười, sau đó đuổi theo sát Sumisaku, chạy về phía phòng Âm Nhạc.

Thiên ngôn vạn ngữ, đều thể hiện trong yên lặng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.