Quảng cáo của Mục Thiểu Hoa quay vài ngày mới đạt được yêu cầu của đạo diễn, quay quảng cáo xong, Đàm Tranh liền bị Phương Lỗi gọi đến công ty. Phương Lỗi vì sao tìm hắn, Đàm Tranh trong lòng cũng gần như rõ ràng.
Nhưng làm hắn bất ngờ là Phương Lỗi cũng không nói ra ý của Mục Thiểu Hoa, ngược lại ẩn ẩn cảm giác quan tâm thân thiết với Yến Cẩn. Điều này khiến Đàm Tranh có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Phương Lỗi không chán Yến Cẩn? Dù thế nào, Phương Lỗi không thiên vị Mục Thiểu Hoa là chuyện tốt.
Phương Lỗi tìm hắn đến, ngoại trừ chuyện của Mục Thiểu Hoa, trọng điểm vẫn là chuyện Bùi Phong. Tuy Bùi Phong bị thương phải ngừng quay phim thần tượng, nhưng khí thế của đối phương không giảm mà lại tăng, gần như mỗi ngày đều thấy có tin tức liên quan đến y.
Phương Lỗi ngay từ đầu nhìn trúng ngoại hình của Mục Thiểu Hoa, chỉ cần kỹ năng diễn của hắn không tệ, có Yến Cẩn thêm vào, gây chấn động ở giới giải trí không phải vấn đề. Nhưng hiện giờ lại có Bùi Phong thực lực mạnh, Mục Thiểu Hoa là một bình hoa có vẻ không đủ.
Càng khiến hắn không nghĩ tới là Mục Thiểu Hoa ỷ vào chuyện lên giường của mình mà dám làm khó dễ Yến Cẩn. Tuy hắn ở ngoài mặt làm như thiên vị Mục Thiểu Hoa, đem sự ủng hộ của Yến Cẩn cho Mục Thiểu Hoa, nhưng thực tế bộ phim dài tập đang lên kế hoạch của Thiểm Diệu Quốc Tế đã chắc chắn nam diễn viên chính là Yến Cẩn.
Tin này còn chưa công khai, ngay cả trong công ty cũng không có nhiều người biết. Phương Lỗi đã sắp xếp xong lịch trình cho Yến Cẩn, là vì để sau khi cậu quay phim của Dương Thiệu xong có thể có thời gian nghỉ ngơi.
Hiện giờ kịch bản đã gần như hoàn thành, cho nên Phương Lỗi tính dùng bộ phim này chèn ép Tinh Hải đang lên, cũng muốn dùng nhân khí của Yến Cẩn áp đi sự nổi bật của Bùi Phong…..
Phong Thiếu Phi ở trong phòng Phương Lỗi rất lâu, đợi đến lúc ra khỏi phòng, trời đã tối đen. Đàm Tranh không thể nói nên lời, hắn không nghĩ sẽ nói chuyện với Phương Lỗi lâu như vậy.
Sau khi rời khỏi công ty, Đàm Tranh đi ô tô đi thẳng tới biệt thự của Yến Cẩn. Sau khi bộ phim của Dương Thiệu hoàn thành, Yến Cẩn trong thời gian ngắn không có việc gì, mỗi ngày đều trạch ở trong biệt thự. Khi hắn đến, trong biệt thự chỉ có một mình Yến Cẩn, Tiểu Tề không thấy bóng dáng đâu.
“Tiểu Tề đâu?” Đàm Tranh đi vào phòng khách, thuận miệng hỏi. Yến Cẩn thản nhiên nói, “Nghỉ.”
“Vậy ba bữa cơm của cậu giải quyết thế nào?” Đàm Tranh nhíu mày, chiều hôm nay Phương Lỗi mới nói phải chú ý tới cuộc sống làm việc, nghỉ ngơi cùng ngày ba bữa cơm của Yến Cẩn, hắn hy vọng khi bắt đầu quay phim, Yến Cẩn dù ở tinh thần hay thể lực đều ở trạng thái tốt nhất. Kết quả hiện tại lại nghe thấy trợ lý của cậu nghỉ.
“Gọi đồ ăn ngoài.” Yến Cẩn nhàn nhạt nói, Đàm Tranh thấy vậy không được, bỏ lại một câu, “Chờ tôi quay lại.” Xoay người vội vàng đi khỏi biệt thự.
Hắn đến siêu thị gần biệt thự, mua rất nhiều rau quả cùng nguyên liệu nấu ăn tươi mới, chồng chất gần nửa xe đẩy, thanh toán xong, vội vội vàng vàng quay về biệt thự.
Yến Cẩn ra mở cửa nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trên tay đối phương, nhíu mày nghi hoặc, nhưng vẫn nghiêng người để hắn vào nhà. Sau đó thấy Đàm Tranh đi thẳng vào bếp, đem nguyên liệu nấu ăn trong túi nhét vào tủ lạnh.
“Tôi sẽ không nấu cơm.” Yến Cẩn chậm rãi đi đến cửa bếp, dựa ở cạnh cửa nói.
“Tôi biết.” Đàm Tranh ngồi xổm trước cửa tủ lạnh, không quay đầu lại mà trả lời. Yến Cẩn nhíu nhíu mày, nghĩ không ra ý của hắn. Hắn biết rõ cậu sẽ không nấu cơm, lại mua nhiều đồ như vậy làm gì, Tiểu Tề gần đây lại nghỉ, đồ ăn trong tủ lạnh cũng để phí thôi.
Không nghĩ tới Đàm Tranh để hết đồ vào tủ xong, lại đứng dậy cầm tạp dề, đeo vào người, động tác lưu loát sinh động, một chút do dự cũng không có. Sau đó lấy gạo nấu cơm, rồi lấy đồ ăn, nhặt rau.
Yến Cẩn bị một loạt động tác không ngừng của hắn làm kinh sợ, cậu sao lại không biết Phong Thiếu Phi có thể nấu cơm? Cậu hợp tác với hắn nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn đi vào bếp. Nhưng hiện giờ xem động tác của đối phương, rõ ràng là rất thành thạo.
Yến Cẩn ngây ngốc nhìn bóng dáng của hắn, ánh mắt có chút phức tạp. Sự thay đổi của Phong Thiếu Phi cậu không phải không biết, từ sau khi xuất viện, thái độ của hắn đối với cậu khác nhau rất nhiều. Tuy cậu hợp tác với hắn nhiều năm, nhưng quan hệ giữa bọn họ thực sự không tốt.
Nỏi thẳng ra, Phong Thiếu Phi không vừa mắt cậu. Đối phương cũng không biểu hiện ra ngoài những ngẫu nhiên dưới đáy mắt vẫn hiện lên sự trào phúng, hoặc đối phương cố ý vô tình đâm chọc, khiến cậu cùng hắn thân cận không nổi.
Cho đến sau sự kiện kia, quan hệ của cậu và hắn mới cải thiện, hòa hoãn hơn nhiều, nhưng cũng xa cách không tới được mức là bạn tốt, cùng lắm xem như đồng bạn có lợi. Nhưng sau khi hắn bị Cảnh Thâm đánh, khi tỉnh lại hoàn toàn không giống trước.
Sự lạnh lùng nguyên bản trên người lại biến mất, tuy không thường cười, nhưng đường nét trên mặt nhu hòa hơn rất nhiều, thoạt nhìn cũng không khó ở chung, ngược lại lộ ra sự thân thiết.
Nhưng Yến Cẩn biết, sự lạnh lùng dưới đáy mắt đối phương vẫn không biến mất. Đối phương chỉ thay đổi phong cách, vẫn đề phòng mọi người quanh mình, trước hắn dùng sự lạnh lùng vẽ ra một vòng giới hạn, ngăn cách mọi người và bản thân, hiện tại lại dùng sự ôn hòa vẽ vòng giới hạn, ngăn cách mọi người ở bên ngoài thế giới của hắn.
Trước kia cũng có một người, dùng khuôn mặt tươi cười ôn hòa với mọi người, trong mắt lại không có bóng dáng của bất cứ ai. Yến Cẩn từng nghĩ, chỉ cần cậu có thể lọt vào trong mắt hắn, dù tốn bao nhiêu thời gian cậu cũng chịu; nhưng một viên đạn lại làm tan vỡ hy vọng của cậu.
Cậu ngơ ngẩn nhìn bóng dáng người kia trong bếp, lúc trước Phương Lỗi để cậu chọn người đại diện, đối với việc bản thân chọn Phong Thiếu Phi, cậu không thể giải thích được, dù sao năm đó Phong Thiếu Phi chỉ là người đại diện loại hai.
Cậu không nói cho Phương Lỗi nguyên nhân cậu chọn Phong Thiếu Phi bởi vì một lần vô tình cậu phát hiện bóng dáng đối phương cực kỳ giống một người, một người đã ở trong lòng cậu rất nhiều năm.
Đang lúc cậu còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Đàm Tranh trong bếp đã nấu xong hai món ăn, hắn quay người lại liền thấy Yến Cẩn ngây ngốc đứng ở cửa bếp, cười cười nói, “Đứng ở đây làm gì, đem đồ ăn ra đi.”
Yến Cẩn phục hồi lại tinh thần, nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương, trong mắt lóe lóe, không lên tiếng nhận bát đũa trong tay hắn. Trong lòng chán nản nghĩ, tươi cười cùng cách nói giống nhau thì sao, cậu biết, người kia sẽ không trở về được.
Lúc sau, khi ăn cơm rất yên lặng, Yến Cẩn vốn là người không nói nhiều, huống chi tâm tình của cậu có chút thấp, lại càng không muốn mở miệng. Đàm Tranh cũng không phải người sẽ ở trên bàn cơm nói chuyện phiếm, bởi vậy không khí giữa hai người có chút gượng gạo.
Sau khi ăn xong, Yến Cẩn ngồi ở sô pha phòng khách xuôi cơm, tùy tay mở tivi, đúng lúc kênh âm nhạc đang phát MV của Bùi Phong, Yến Cẩn nhíu mày, đang muốn chuyển kênh thì tay bị đè lại.
“Để xem.” Đàm Tranh bưng một đĩa hoa quả đã cắt sẵn, đi tới bên cạnh Yến Cẩn ngồi xuống. Hắn trước cũng chưa xem từ đầu tới cuối MV của Bùi Phong, hiện giờ đúng lúc để hắn nhận thức một chút người được xưng là Đàm Tranh thứ hai.
Trên mặt Đàm Tranh thản nhiên, cảm giác trong lòng lại rất kỳ lạ. Trước kia khi nghe nhạc, chỉ biết đối phương bắt chước hắn, xem MV mới thấy, đối phương thậm chí cũng học giống đến năm phần biểu cảm khi hát của hắn.
Hắn trong lòng cười nhạt, xem ra Tinh Hải là tận sức muốn tấn công đối thủ cạnh t ah, ngay cả chiêu thức này cũng làm, Bùi Phong này không biết đã phải huấn luyện bao lâu. Lúc này trên màn hình đúng lúc xuất hiện hình đặc tả Bùi Phong, hắn nhíu mày, có dấu vết thẩm mĩ hơi mờ trên mặt đối phương
Không đợi hắn nghiên cứu xong, màn hình nháy mắt tắt phụt, hắn quay đầu nhìn Yến Cẩn bên cạnh, quả nhiên là cậu tắt tivi. Yến Cẩn đen mặt, lạnh lùng nói, “Tên hề nhảy nhót.”
Đàm Tranh trong lòng kinh ngạc, Yến Cẩn quả thực không phải chán ghét bình thường Bùi Phong kia, trong lòng buồn cười lại có chút cảm động, xem ra cậu thực sự là yêu thích Đàm Tranh hắn.
“Giận cái gì, một người bắt chước mà thôi.” Đàm Tranh đưa hoa quả cho Yến Cẩn, để cho cậu bớt giận. Một câu này cũng là nói cho bản thân hắn nghe. Nói thực, lúc bắt đầu hắn cũng không để Bùi Phong vào mắt, dù sao chỉ có mặt nghiêng là giống hắn.
Không nghĩ đối phương ngay cả giọng cũng giống hắn, còn cố ý hát bài hát nổi tiếng của hắn ở buổi ký tặng của Cảnh Thâm. Lúc này hắn cũng nhìn ra thủ đoạn của Tinh Hải, dù gì hắn cũng đã lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy rồi.
Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng hắn quả thật rất không thoải mái, cảm thấy Bùi Phong đoạt lấy thành tựu của mình, lợi dụng danh tiếng của hắn để làm y nổi bật. Nhưng nghĩ lại, trên đời trong mắt người khác, Đàm Tranh đã mất, hắn bây giờ, có thân phận gì đi so đo?
Tức giận thế nào, Bùi Phong vẫn có danh hiệu Đàm Tranh thứ hai, không thể thay đổi.