Phong Thiếu Phi trầm mặt, nhìn chằm chằm Tiểu Tề, Tiểu Tề bị hắn nhìn, trong lòng hốt hoảng, cúi đầu né tránh ánh nhìn của hắn. Yến Cẩn nằm một bên, nghe thấy bọn họ nói chuyện, mở miệng giải vây cho Tiểu Tề, “Hẳn là ở trong cái túi to, tôi không thích người khác đụng đến túi của tôi.”
Ngụ ý là Tiểu Tề không dám tìm thuốc trong túi của Yến Cẩn, nên mới không tìm thấy. Phong Thiếu Phi nghe xong, sắc mặt cũng không tốt hơn, chỉ thản nhiên nói, “Đi lấy thuốc đi.”
Tiểu Tề thấp giọng trả lời, lại chạy về khu phòng ở. Sau khi bóng dáng cậu ta biến mất, Phong Thiếu Phi mới kéo ghế dựa, ngồi bên cạnh Yến Cẩn. Yến Cẩn bị sốt cao, đầu có chút mờ mịt, nhưng vẫn biết Phong Thiếu Phi đang nhìn cậu, cho nên cố gắng nâng tinh thần, liếc mắt nhìn hắn.
“Chờ cậu hết bệnh, chúng ta lại tính toán với nhau sau.” Phong Thiếu Phi do dự nhiều lần, nhưng chỉ oán hận bỏ lại những lời này. Tuy hắn cố gắng giả bộ nghiêm khắc, nhưng lại không che dấu được sự lo lắng cùng quan tâm trong lời nói.
Yến Cẩn mơ mơ màng màng, nghe thấy lời nói đầy quan tâm của Phong Thiếu Phi, hơi sửng sốt một chút, lập tức bật cười, bản thân thật sự là hồ đồ rồi, Phong Thiếu Phi quan tâm ai cũng được nhưng không có khả năng quan tâm cậu.
Phong Thiếu Phi kinh ngạc nhìn sự tự giễu vụt qua trên mặt Yến Cẩn, không hiểu vì sao cảm xúc của cậu lại lúc lên lúc xuống như vậy. Không biết có phải vì sinh bệnh hay không, hắn cảm thấy Yến Cẩn dường như yếu ớt hơn rất nhiều.
Sự lãnh đạm trước kia đều biến mất, sự lạnh lùng đẩy người khác ra ngoài nghìn mét kia cũng tan rã. Hắn chậm rãi vươn tay, phủ lên trán Yến Cẩn đo độ ấm, ngay cả đường ngăn cách cậu và mọi người cũng không thấy. Phong Thiếu Phi nghĩ, Yến Cẩn lúc này, cả người đều trở nên nhu thuận.
Yến Cẩn cảm giác trán bị đụng vào, không kiên nhẫn mở to mắt, chỉ thấy Phong Thiếu Phi thân thiết nhìn mình, tay còn dán trên trán cậu. Cậu hơi nghiêng đầu, muốn tránh thoát sự đụng chạm của đối phương.
Phong Thiếu Phi thấy thế liền thu tay lại, trong bàn tay dường như còn giữ lại độ ấm của người đó. Không lâu sau, Tiểu Tề trở lại, nhanh chóng để Yến Cẩn uống thuốc. Hứa Yến còn chưa trở về, bởi vậy Phong Thiếu Phi lại để Tiểu Tề đi tìm Hứa Yến.
Nhưng Tiểu Tề còn chưa đi xa đã thấy Hứa Yến quay lại. Hứa Yến nói Tề đạo diễn cho Yến Cẩn nghỉ ngơi, hạ sốt rồi nói sau. Phong Thiếu Phi gật đầu, nói với Yến Cẩn, “Ừ, nghe thấy chưa, tôi mang cậu về trước.”
Yến Cẩn mệt mỏi gật đầu, Phong Thiếu Phi đi tới nâng cậu dậy, đưa cậu về phòng. Yến Cẩn nằm trên giường, không bao lâu sau liền ngủ, lúc này bác sĩ của đoàn làm phim mới đến, giúp Yến Cẩn kiểm tra, chỉ là cảm cúm mà dẫn đến sốt, không nghiêm trọng, hạ sốt là được.
Sau khi bác sĩ rời khỏi, Phong Thiếu Phi trông Yến Cẩn, để Hứa Yến và Tiểu Tề về nghỉ ngơi trước, một lúc nữa thì qua thay ca cho hắn. Yến Cẩn nằm trên giường, dường như ngủ không an ổn, luôn nhăn mặt.
Phong Thiếu Phi thấy vậy, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vươn tay phải, ngón trỏ ấn lên mi tâm Yến Cẩn, muốn cậu không nhăn mày nữa. Nhưng khi hắn đụng tới làn da của Yến Cẩn, liền cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương xuyên thấu qua đầu ngón tay, theo ngón tay nhanh chóng lan đến tim, sau đó lan ra toàn thân.
Hắn rụt nhanh tay lại, nghi hoặc nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, dùng ngón cái chà xát, muốn xóa đi nhiệt độ ở đầu ngón tay. Lúc này Yến Cẩn đột nhiên nói mơ một tiếng, “Đàm Tranh…..”
“Sao?” Hắn trả lời theo phản xạ, ngẩng đầu lên nói mới phát hiện Yến Cẩn vẫn nhắm chặt mắt nằm trên giường, miệng không ngừng lẩm nhẩm, thỉnh thoảng gọi tên hắn, nói đúng hơn là tên hắn trước kia.
Đây là lần thứ hai hắn nghe thấy cái tên Đàm Tranh từ miệng Yến Cẩn. Lần đầu tiên là ở mộ viên, Yến Cẩn say rượu mà gọi tên hắn, lần thứ hai là hiện giờ, khi Yến Cẩn đang sốt, cậu cau mày, gọi tên hắn.
Phong Thiếu Phi cảm giác trong lòng bị chạm vào một chút, cảm giác này có chút xa lạ, có chút mới mẻ, hẳn không hiểu vì sao trong lòng lại có cảm giác này, chua xót mà lại có chút ngọt ngào.
Hắn nhìn khuôn mặt Yến Cẩn, đây là khuôn mặt có thể khiến người ta động tâm, nhưng hắn không phải là người nhìn mặt mà yêu một cách nông cạn như vậy, cái hắn theo đuổi là cảm giác trong lòng, là sự phù hợp về tâm hồn.
Khi hắn còn là Đàm Tranh, có hay đi dạo lung tung, tìm tìm kiếm kiếm, sống hơn ba mươi năm lại không tìm được người khiến bản thân động tâm. Gần đây tính cách hắn thận trọng hơn, nói đúng hơn là không phải là người dễ dàng động tâm nữa, hơn nữa giới giải trí rất loạn, ngay từ đầu hắn đã không định tìm người trong giới này.
Cho nên tuy Yến Cẩn phù hợp khẩu vị của hắn nhưng trong tiềm thức, hắn lại đè ép tình cảm bản thân mình với cậu. Từ khi đi theo Yến Cẩn, cùng đối phương gần gũi tiếp xúc, hắn không chỉ thay đổi cái nhìn về Yến Cẩn mà dưới đáy lòng cũng vang lên tiếng nói, “Chính là cậu ấy!” Nhưng hắn vẫn buộc bản thân xem nhẹ tình cảm này.
Lần đầu tiên nghe Yến Cẩn gọi tên, hắn tuy nghi hoặc nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, sau Tiểu Tề có giải thích khiến hắn tự lừa mình dối người cho rằng tình cảm của Yến Cẩn với hắn chỉ là sự sùng bái thần tượng mà thôi.
Nhưng lúc này lại nghe thấy, Phong Thiếu Phi hiện giờ không thể lừa gạt bản thân nữa. Nhìn vẻ mặt đau buồn của Yến Cẩn, trong lòng hắn như co rút lại, sau đó rất nhiều chuyện bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau.
Yến Cẩn thất thố ở bệnh viện, Yến Cẩn không khống chế được cảm xúc khi đưa tiễn hắn, Yến Cẩn say rượu khóc trước bia mộ….. Rất nhiều rất nhiều Yến Cẩn đều dùng hành động nói cho hắn một chuyện – Yến Cẩn yêu Đàm Tranh.
Trong nháy mắt, Phong Thiếu Phi nghĩ thông suốt, có hơi giật mình, có chút mờ mịt, lại có chút vui sướng, nhiều hơn chính là nghi hoặc, hắn không biết, Yến Cẩn sao lại yêu Đàm Tranh? Khi nào thì yêu? Yêu đã bao lâu rồi?
Hắn hồi tưởng trước khi hai người có vài lần gặp mặt, đối phương luôn là bộ mặt cứng ngắc, không có biểu cảm dư thừa. Thảo nào hắn không nhìn ra đối phương ái mộ mình, dù ai nhìn biểu cảm của Yến Cẩn cũng sẽ không cho rằng cậu có cảm tình với Đàm Tranh.
Phong Thiếu Phi lắc đầu bật cười, có chút khẩn trương, rất muốn hỏi Yến Cẩn, vì sao lại yêu Đàm Tranh, yêu hắn. Nhưng lại nhớ tới, Yến Cẩn hiện giờ rất không muốn nhìn thấy hắn, hắn có hỏi, cậu cũng không nhất định sẽ trả lời.
Hắn thở dài, ngồi bên giường nhìn Yến Cẩn. Giờ phút này hắn đã không phải Đàm Tranh, khoác vẻ bề ngoài là Phong Thiếu Phi, Yến Cẩn có thể nhận sao?….. Đúng hơn là Yến Cẩn có thể nhận ra sao?
Yến Cẩn vẫn đang gặp ác mộng, trong miệng thấp giọng gọi Đàm Tranh, khóe mắt tựa hồ chảy ra nước mắt, Phong Thiếu Phi lại càng chấn động, vừa vui vừa buồn nhìn đối phương. Một lúc sau mới rút khăn giấy giúp Yến Cẩn lau mồ hôi trên trán, cũng thuận tiện giúp cậu lau đi nước mắt hai bên má.
Hắn nhẹ nhàng lau mặt cho Yến Cẩn, nghe cậu thường thường nói mê một tiếng, biểu cảm trên mặt dần dần có chút đau thương. Yến Cẩn, Đàm Tranh cậu tâm tâm niệm niệm đang ở ngay trước mặt cậu, chỉ là hắn đã thay đổi bộ dáng, Đàm Tranh như vậy, cậu còn có thể thích không?
Đột nhiên, Yến Cẩn mở mắt, nhìn vào mắt Phong Thiếu Phi. Hai người yên lặng không nói gì vài giây, trong mắt Yến Cẩn đột nhiên lóe lên sự vui sướng, sau đó Phong Thiếu Phi nghe thấy cậu nói rõ ràng, “Đàm Tranh, anh đã trở lại…..”
Không đợi hắn phản ứng, Yến Cẩn đã nhắm mắt lại ngủ. Phong Thiếu Phi sững sờ tại chỗ, lúc lâu sau mới cười nhẹ ra tiếng, cười cười, nước mắt lại trào lên. Thật không ngờ, trước kia hắn vẫn nghĩ Yến Cẩn chán ghét hắn, hóa ra tình cảm của cậu lại sâu đậm như vậy.
Nếu không phải có duyên gặp gỡ, hắn trở thành người đại diện của cậu, sợ là sẽ vĩnh viễn không biết bí mật này. Yến Cẩn a Yến Cẩn, cậu thật là khiến người ta không thể không đau lòng.
Phong Thiếu Phi nâng tay, chậm rãi tới gần khuôn mặt Yến Cẩn, nhưng không chạm vào, mà ở một bên phác họa hình dạng cậu. Hắn không biết khuôn mặt mình dịu dàng thế nào, cũng không thấy trong mắt mình có bao nhiêu thương yêu.
Nhưng tất cả đều rơi vào trong mắt một người đang đứng ngoài cửa.
Tới hơn tám giờ tối, Hứa Yến cùng Tiểu Tề đến đổi ca cho Phong Thiếu Phi, Phong Thiếu Phi trông Yến Cẩn cả buổi chiều, khi Hứa Yến bọn họ tới, hắn đang ngồi ngủ gật bên cạnh giường.
Nhưng khi Hứa Yến cùng Tiểu Tề đi vào, hắn liền tỉnh lại, trước quay đầu thử nhiệt độ của Yến Cẩn sau đó mới đứng dậy duỗi lưng. Hứa Yến đưa cho hắn một cốc cà phê, nhỏ giọng hỏi, “Anh Phong, anh Yến không sao chứ?”
“Ừ, lúc chiều nhiệt độ không hạ xuống, có truyền nước biển một lần, hiện giờ không có việc gì.” Phong Thiếu Phi thấp giọng nói. Nói lại tình trạng của Yến Cẩn cho hai người xong liền ngáp dài trở về phòng mình.
Sau khi tắm xong, nằm trên giường, hắn suy nghĩ về Yến Cẩn, ngón cái tay phải theo bản năng xoa xoa đầu ngón trỏ, dường như nơi đó còn nhiệt độ của Yến Cẩn.
Sáng sớm hôm sau, Phong Thiếu Phi thức dậy, hắn nhanh chóng rửa mặt chải đầu, sau đó đi tới phòng Yến Cẩn. Hứa Yến ngồi ở ghế dựa bên cạnh, đắp áo khoác ngủ rất say, Tiểu Tề nằm trên ghế sô pha, cũng còn đang ngủ say sưa.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng vẫn có một tiếng vang nhỏ, không nghĩ tới Hứa Yến liền bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa. Phong Thiếu Phi nhướng mày, xem ra cô bé Hứa Yến này có tính cảnh giác khá cao.
“Yến Cẩn thế nào rồi?” Phong Thiếu Phi thấp giọng hỏi. Hứa Yến ngồi dậy, xoa xoa cái cổ đau nhức, nhẹ giọng đáp, “Coi như đã ổn định rồi, hôm qua sau khi anh đi, bác sĩ có đến một lần.”
“Ừ, ở lại với cậu ấy, tôi đi nói với Tề đạo diễn một tiếng.” Phong Thiếu Phi gật đầu, bởi vì đoàn làm phim đến rạng sáng mới kết thúc công việc, giờ này tất cả mọi người còn đang say ngủ. Nhưng Phong Thiếu Phi biết, Tề Trăn có thói quen đêm trước dù ngủ rất muộn, hôm sau vẫn nhất định phải dậy ăn sáng.
Cho nên hắn đi đến nhà ăn, định cắm cọc ở đó chờ. Quả nhiên không lâu sau, liền thấy Tề Trăn mơ màng nhìn quanh, lắc lư đi tới nhà ăn. Phong Thiếu Phi ho khan vài tiếng, cười cười gọi, “Tề đạo diễn, nơi này.”