Mạc Hậu

Chương 46: Anh em



Editor: Lãnh Nguyệt

Beta: Yến Phi Ly

Phily: ôi cái bí mật… thật không ngờ tới….

Phong Thiếu Phi buông Yến Cẩn, lấy điện thoại ra nhìn, màn hình hiển thị là Phương Lỗi, hắn trực tiếp trước mặt Yến Cẩn tiếp nhận. Yến Cẩn thì cầm lấy kịch bản vừa rồi đọc được một nửa, an tĩnh nghiền ngẫm nhân vật, không quấy rầy hắn nói điện thoại.

“Alo, tôi là Phong Thiếu Phi.” Phong Thiếu Phi mở miệng nói, bên chỗ Phương Lỗi thanh âm thực ầm ĩ, mơ hồ nghe thấy la hét cùng cười đùa, tựa hồ là đang tụ tập ăn nhậu.

Một lát sau sau, thanh âm nhỏ dần, giọng Phương Lỗi có vẻ có chút trống rỗng, “Alo, tôi là Phương Lỗi, Hứa gia thiếu gia ngày mai sẽ tới phim trường, đừng để cho tiểu Cẩn tiếp xúc với cậu ta.”

“Hứa gia thiếu gia?” Phong Thiếu Phi ngẩn người, Phương Lỗi bên kia tựa hồ là giành ra chút thời gian gọi điện thoại, vội vàng dặn một tiếng liền cúp máy, Phong Thiếu Phi vừa cẩn thận nghĩ nghĩ, mới đột nhiên nhớ lại chủ nhân buổi tiệc là họ Hứa.

Hứa gia thiếu gia tại sao lại đến phim trường? Là tới thăm ai? Phong Thiếu Phi cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Yến Cẩn đang nghi hoặc nhìn hắn, hắn nghiêng người qua hôn lên má cậu, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, em đọc kịch bản đi, anh không phiền em.”

Yến Cẩn dời lực chú ý về trên kịch bản, Phong Thiếu Phi ngồi cùng cậu một hồi, đợi cho Hứa Yến đem bữa tối tới, cùng cậu ăn xong hắn liền đứng dậy đi tìm Tề Trăn.

Đi tới phòng Tề Trăn, không nghĩ tới mở cửa lại là Dương Thiệu, Phong Thiếu Phi ngẩn người, mở miệng hỏi: “Đạo diễn Tề đâu?” Dương Thiệu nghiêng thân mình để hắn vào trong, Phong Thiếu Phi lúc này mới thấy Tề Trăn ngồi trên ghế sa lông, đang lo ngấu nghiến đống đồ ăn.

“Có việc?” Tề Trăn miệng nhồi đầy đồ ăn, hỏi không rõ lời.

“Đối với Hứa gia thiếu gia, cậu biết bao nhiêu?” Phong Thiếu Phi mở miệng hỏi, Tề Trăn động tác nhai dừng một chút, đem đồ ăn nuốt xuống, mới mở miệng trả lời: “Sao đột nhiên hỏi đến hắn?”

“Phương Lỗi vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, nói Hứa gia thiếu gia ngày mai muốn tới phim trường.” Phong Thiếu Phi tiếp nhận ly cà phê Dương Thiệu pha cho hắn, uống một ngụm, thản nhiên nói.

“Hứa gia thiếu gia? Hắn đến làm gì?” Tề Trăn nhíu nhíu mày, không ăn nữa, rút một tờ khăn giấy lau miệng, có chút nghi ngờ hỏi.

“Phương Lỗi dặn tôi, đừng để cho tiểu Cẩn tiếp xúc với cậu ta.” Phong Thiếu Phi buông ly cà phê, hai tay đan lại đặt ở trước người.

“Chẳng lẽ là đến thăm Chu Lệ Hoa?” Dương Thiệu bên cạnh đột nhiên mở miệng, Tề Trăn cùng Phong Thiếu Phi khựng lại, nhất tề quay đầu nhìn phía hắn, Dương Thiệu bị bọn họ nhìn chằm chằm, sờ sờ cái mũi nói tiếp: “Trước đó có tin đồn, nói là Chu Lệ Hoa có thân quen công tử nhà giàu, tình cảm rất tốt, hẳn là cũng tính tới hôn nhân.”

“Công tử nhà giàu kia chính là Hứa gia thiếu gia?” Tề Trăn hỏi, Dương Thiệu gật gật đầu, “Tuy rằng tạp chí không viết rõ là ai, bất quá mọi người đều biết, có rất nhiều người thấy Hứa thiếu gia đưa đón Chu Lệ Hoa.”

“Hắn trước đó rõ ràng coi trọng tiểu Cẩn, xem ra tin đồn quả nhiên không thể tin, tính tới kết hôn? Tám phần là Chu Lệ Hoa tự mình thả tin tạo scandal đi.” Phong Thiếu Phi cười lạnh.

Bất quá hắn hiện tại mới biết được, nữ diễn viên phụ kia vì sao dám ra mặt như vậy, ở sau lưng nghị luận về nghệ sĩ khác, thì ra là ỷ vào có chỗ dựa. Không sai, Chu Lệ Hoa chính là nữ phụ hàng đầu, Phong Thiếu Phi vừa mới cho người đi điều tra cô, nam chính trong scandal của cô ngày mai sẽ muốn chủ động hiện thân.

Phong Thiếu Phi đem tin tức báo cho Tề Trăn xong liền rời đi, đối với Dương Thiệu vì sao ở trong phòng đối phương hắn không nghĩ nhiều, phải nói tới nay, hắn đã quen thấy hai người cùng ra cùng vào.

Trở lại phòng Yến Cẩn, Hứa Yến đang thu dọn đồ đạc, phòng tắm truyền đến tiếng nước, xem ra Yến Cẩn đang tắm rửa. Hắn đi lên trước giúp Hứa Yến thu dọn chén đĩa trên bàn bàn, một bên mở miệng nói: “Sau lưng Chu Lệ Hoa có người, cô cẩn thận chút, đừng gây sự với cô ta.”

Động tác Hứa Yến dừng một chút, căm giận nói: “Tôi biết mà, khó trách cô ta dám ở sau lưng bêu xấu anh Yến, ra là ỷ vào có chỗ dựa.” Nói xong vẫn thực tức giận, một bên hùng hùng hổ hổ, đem vỏ lon không trên tay biến thành móp méo, hung hăng bóp dẹp cho hả giận.

Đợi cho Yến Cẩn tắm rửa xong đi ra, chỉ thấy Hứa Yến vẻ mặt căm giận, cậu một bên lau tóc, một bên nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy, ai chọc giận cô?”

“Đồ ăn không thể ăn.” Hứa Yến nhạt nhẽo tùy tiện tìm lý do, đem rác rưởi vứt đi.

“Em đừng để ý đến cô ta nữa, cô ta là người tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, mặc kệ đi.” Phong Thiếu Phi cười tiếp nhận khăn mặt trên tay Yến Cẩn, đem Yến Cẩn kéo đến ngồi xuống bên giường, sau đó mở máy sấy lên, giúp cậu sấy khô tóc.

Ở trên đầu có máy sấy thổi hơi nóng, hơn nữa Phong Thiếu Phi ôn nhu mát xa da đầu, qua không lâu Yến Cẩn liền có chút mệt mỏi buồn ngủ, cái đầu từng chút từng chút gục xuống ngủ gà gật, Phong Thiếu Phi thấy, không khỏi có chút buồn cười.

“Ngủ đi, anh cùng ngủ với em.” Hắn tắt máy sấy, nhìn Yến Cẩn bò lên giường, giúp cậu chỉnh lại chăn ngay ngắn, nhẹ giọng nói.

Yến Cẩn có hắn làm bạn, rất nhanh sau đó liền ngủ, đợi cho Yến Cẩn ngủ say, Phong Thiếu Phi mới chậm rãi đứng lên, duỗi thắt lưng giãn gân cốt, sau đó tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại một ngọn đèn ngủ nhỏ bên đầu giường.

Từ sau khi cha Phương qua đời, chất lượng giấc ngủ của Yến Cẩn liền giảm xuống, lúc mới bắt đầu, cơ hồ là cả đêm ngủ không được, sau này có đỡ hơn, nhưng không bao lâu sẽ từ trong ác mộng bừng tỉnh lại. Thẳng đến khi sắp đến giờ tới trường quay, Yến Cẩn mới có thể ngủ nghiêm chỉnh một chút.

Phong Thiếu Phi vuốt gương mặt đối phương hiện lên nét mệt mỏi xanh xao nhàn nhạt, nhẹ nhàng hít một hơi, may mắn hắn sống lại, tiếp qua một đoạn thời gian, đau xót trong lòng Yến Cẩn hẳn là có thể giảm bớt đi.

Hứa Yến cũng biết trạng thái tinh thần của Yến Cẩn, cho nên vứt rác xong liền trở về, nhìn thấy đèn phòng tắt bèn phóng nhẹ động tác, đem quần áo bẩn của Yến Cẩn ôm đi ra ngoài.

“Đã làm phiền cô rồi, Yến tử.” Phong Thiếu Phi đưa Hứa Yến đến cửa phòng, Hứa Yến ôm quần áo Yến Cẩn, cười nói: “Anh Phong sao đột nhiên trở nên khách khí, hại tôi cũng không quen.”

Phong Thiếu Phi lại cùng cô nói đùa vài câu, mới xoay người trở lại trong phòng. Hứa Yến ôm quần áo bẩn của Yến Cẩn đi đến phòng giặt ủi, vừa mới đến cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một trận thanh âm nói chuyện.

Cô nhíu nhíu mày đang muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy bên trong nhắc tới Đàm Tranh, bước chân cô nhất thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, trên hành lang không có một bóng người. Cô ôm quần áo Yến Cẩn, lặng lẽ đứng ở ngoài cửa phòng giặt ủi, nghe người bên trong nói chuyện.

Cô nghe xong thật lâu mới phát hiện, bên trong hình như chỉ có một người, cô lặng lẽ tiến đến bên mép cửa, chỉ thấy bóng dáng của một người phụ nữ, đưa lưng về phía cửa, dựa bên vách tường nói chuyện điện thoại.

Bóng dáng thực nhìn quen mắt, Hứa Yến liếc mắt một cái liền nhận ra, là cái cô nàng Chu Lệ Hoa đáng ghét kia. Lúc này cô không cẩn thận đụng vào ván cửa, làm ra chút tiếng vang, không nghĩ tới Chu Lệ Hoa có cảnh giác tính rất cao, lập tức cầm di động quay đầu trừng mắt nhìn phía cửa.

Hứa Yến nhanh chóng ôm quần áo xoay người rời đi, làm bộ vừa đến phòng giặt, làm một bộ dáng thản nhiên đẩy ra cửa phòng giặt, Chu Lệ Hoa thấy là cô, trên mặt hiện lên một tia khinh thường, tiếp tục làm nũng với người bên đầu kia điện thoại.

Chẳng qua cô ta cũng không nhắc đến Đàm Tranh lần nữa.

Hứa Yến cũng biết đối phương ngại ở trước mặt cô, nên khẳng định chỉ biết nói chút lời yêu đương không ý nghĩa, cô cũng không muốn nghe mắc công lại đem cơm tối mới ăn ói hết ra, bởi vậy đem quần áo Yến Cẩn bỏ vào máy giặt xong, tùy chỉnh thời gian tốt liền rời đi.

Chẳng qua cô vẫn thực để ý, Chu Lệ Hoa sao lại nhắc tới Đàm Tranh? Cô ta rốt cuộc nói chuyện điện thoại cùng ai? Vừa rồi cô nghe lén một chút, không nghe được trọng điểm gì, làm cho cô có chút khó chịu. Chẳng qua cô đem chuyện này để ở trong lòng, tính toán âm thầm chú ý cái cô nữ diễn viên phụ Chu Lệ Hoa này.

Sáng sớm hôm sau có cảnh diễn của Yến Cẩn, cho nên khi trời còn tờ mờ sáng, Phong Thiếu Phi liền gọi đối phương dậy, dẫn đối phương đến phòng hóa trang, để cho thợ trang điểm cùng quản lý trang phục giúp Yến Cẩn chuẩn bị.

Yến Cẩn khép hờ hai mắt tùy ý cho thợ trang điểm vẽ loạn trên mặt mình, nhân viên trang điểm là một cô gái trẻ tuổi, mặc dù là sáng sớm, bất quá tinh thần cũng thực hăng hái, cùng Yến Cẩn chít chít oa oa nói chuyện.

Yến Cẩn còn có chút nửa mê nửa tỉnh, lời của đối phương cũng chưa nghe vào được, nhưng vẫn lễ phép ứng thanh, đợi cho sau khi trang điểm xong, lại cùng người quản lý trang phục đi thay quần áo.

Lăn qua lăn lại một hồi cũng đã mất hai giờ đồng hồ, lúc này nhân viên ánh sáng cùng thợ quay chụp ảnh đã vào vị trí, Yến Cẩn thay quần áo xong đi ra, hóa thân nhanh chóng thành đại hiệp phong độ tiêu sái, chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Nữ nhân vật chính cũng thay quần áo ổn thỏa, hai người đứng trước màn ảnh tập lại một lần lời thoại, may mắn nữ nhân vật chính lời thoại không nhiều lắm, phần lớn thời gian chỉ cần kêu to ‘Cứu mạng’ là được, cho nên diễn một lần là OK, chuẩn bị chính thức quay hình.

Tề Trăn ngồi ở ghế đạo diễn, tinh thần chấn hưng hô, “ACTION!” Cảnh quay này chính là lần gặp mặt đầu tiên của nam nữ chính, cũng là tình tiết nam chính nhất kiến chung tình với nữ chính.

Nữ chính bị kẻ bắt cóc đuổi theo, vừa lúc đụng phải nam chính ra tay tương trợ, sau khi đánh kẻ bắt cóc chạy đi, khăn che trên mặt nữ chính bị gió thổi rơi xuống, nam chính chỉ một lần nhìn thoáng qua, liền cứ như vậy rơi vào tấm lưới ái tình.

Cảnh này quay một lần liền đạt, Tề Trăn hô cắt xong, liền chuẩn bị quay cảnh khác, chính là lúc này mọi người mới phát hiện, cảnh kế tiếp người nên lên sân khấu — Chu Lệ Hoa, đến bây giờ còn không thấy bóng dáng.

Tề Trăn lạnh mặt, bảo trợ lý của đoàn phim đi xem chuyện gì xảy ra, mọi người đều biết, Tề Trăn không thích nhất bị diễn viên làm trễ nải công việc, hiện tại Chu Lệ Hoa không chỉ đến trễ, đến cảnh quay có cô thế nhưng còn chưa tới.

Chờ cô đến, còn phải thay quần áo hoá trang, này một lần trì hoãn liền là vài giờ. Cũng khó trách Tề Trăn sắc mặt khó coi, thời gian quay phim rõ ràng đã sớm thông báo, tất cả mọi người đến, chỉ có một mình cô không tới, đây là ở trước mặt hắn làm bộ làm tịch sao?

Qua không lâu sau trợ lý của đoàn phim sắc mặt khó xử trở lại, nói nhỏ bên tai Tề Trăn vài câu, mặt Tề Trăn nhất thời trầm xuống, hắn lạnh giọng hỏi: “Cậu xác định?” Trợ lý của đoàn phim lúng túng gật đầu.

Tất cả mọi người ở đây không hiểu được chuyện gì xảy ra, chẳng qua tiếp theo Tề Trăn bỏ qua những cảnh của Chu Lệ Hoa, quay những cảnh của người khác trước. Điều này làm cho mọi người thực kinh ngạc, Tề đạo diễn đây là thỏa hiệp cúi đầu trước Chu Lệ Hoa sao?

Phong Thiếu Phi ở một bên cũng nhíu mày, hắn đi về phía người trợ lý kia, lấy ra một điếu thuốc đưa cho đối phương, thân thiện nói nói: “Anh vất vả rồi, còn chạy một chuyến này, cô Chu thân thể không khỏe sao?”

“Ừ, thân thể không thoải mái.” Trợ lý đoàn kịch tiếp nhận điếu thuốc của Phong Thiếu Phi, không nói nhiều chỉ cười cười, Phong Thiếu Phi ngầm hiểu, xem ra cậu chủ Hứa gia đến, cô nàng Chu Lệ Hoa đây là đang phục vụ kim chủ.

Cậu chủ Hứa gia đến cũng thật sớm, hay là nửa đêm hôm qua đã tới rồi đi? Phong Thiếu Phi vuốt cằm suy tư, lại gật gật đầu với người trợ lý, mới đi về khu nghỉ ngơi của Yến Cẩn.

Khu nghỉ ngơi của Yến Cẩn là một góc tương đối hẻo lánh yên tĩnh, khi Phong Thiếu Phi trở lại, chỉ thấy Yến Cẩn nằm ở trên ghế dài, trên úp tờ kịch bản, hiển nhiên là đang ngủ bù.

Hứa Yến ở một bên lẳng lặng xem sách, Phong Thiếu Phi đi đến ghế dựa cạnh Hứa Yến, nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống, hạ giọng nói nhỏ: “Cô hôm nay theo chăm sóc cậu ấy, ngàn vạn đừng để cho Yến Cẩn một mình.”

“Làm sao vậy?” Hứa Yến buông quyển sách trên tay, nhẹ giọng hỏi. Phong Thiếu Phi không có nhiều lời giải thích, chỉ là thản nhiên nói một câu, “Có một kẻ phiền phức đến đây.”

Chẳng qua Hứa Yến cũng trong cái giới này lăn lộn nhiều năm như vậy, tự nhiên nghe ra Phong Thiếu Phi muốn biểu đạt ý tứ gì, cô nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Đến lúc đó nếu tôi trụ không được thì làm thế nào?”

“Đừng để cho Tiểu Cẩn nói gì là được, chú ý thức ăn cùng nước uống, hắn không dám công khai đến, ít nhiều vẫn cố kỵ Cảnh thiếu, chỉ cần tránh mấy động tác nhỏ của hắn là được.” Phong Thiếu Phi nhẹ giọng nói.

“Được rồi, tôi đã biết.” Hứa Yến gật gật đầu, hai người liền ngừng nói chuyện với nhau.

Qua một hồi liền tới cảnh quay của Yến Cẩn, người của đoàn phim trước tiên lại đây thông báo một tiếng, Yến Cẩn ngồi dậy, tinh thần có chút ủ rủ, Phong Thiếu Phi đầu tiên đưa một ly nước nước trái cây tươi cho cậu, Yến Cẩn nhận lấy, uống liền một hơi to.

Sau khi khôi phục tinh thần, Yến Cẩn đứng lên hoạt động gân cốt, liền chuẩn bị tiến đến quay phim,có điều cậu vừa mới đi đến gần đoàn phim, đã bị người ngăn cản. Hứa Yến đi theo phía sau cậu trong lòng cái lộp bộp một cái, lập tức đề cao cảnh giác.

“Đây không phải là Yến Cẩn sao, đã lâu không gặp, vụ việc của cha cậu thật sự là đáng tiếc, nên nén bi thương a.” Người ngăn lại Yến Cẩn hiển nhiên chính là Hứa gia thiếu gia, hắn cười nham hiểm, lời nói một chút đều nghe không ra có bao nhiêu tiếc nuối.

Yến Cẩn nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: “Hứa thiếu gia, thật ngại quá, tôi còn phải quay phim, xin lỗi không tiếp chuyện.” Nói xong gật gật đầu, liền vòng qua đối phương tiếp tục đi về phía trước.

Hứa thiếu gia đứn tại chỗ, nhìn bóng dáng Yến Cẩn đi xa dần, trên mặt đeo lên một bộ hứng thú tươi cười, trong mắt lóe ra một mảnh cường thế. Từ lần trước ở yến hội nhìn thấy Yến Cẩn, hắn liền luôn muốn có được đối phương, lúc ấy Phương Lỗi không chịu, hắn tuy rằng rất có phong độ thoái nhượng, kỳ thật trong lòng vẫn chưa hết hy vọng.

Bất quá không nghĩ tới, Yến Cẩn lại là Phương gia nhị thiếu gia, Hứa thiếu gia liếm liếm môi, xấu xa nghĩ, có lẽ Phương Lỗi không chịu nhường, là bởi vì hưởng qua mỹ vị của Yến Cẩn, mới không chịu buông tay.

Nào có anh em thân mật như vậy, dự tiệc còn khoác tay ôm thắt lưng? Huống hồ lúc trước trong giới giải trí tin đồn truyền khắp nơi, Yến Cẩn được Phương Lỗi bao dưỡng, hắn mới không tin trong đó không có mờ ám.

Hứa thiếu gia nhớ tới lời Chu Lệ Hoa nói, cũng hiểu được đối phương nói có đạo lý, không có lửa làm sao có khói, cái mối quan hệ anh em này đây khẳng định không sạch sẽ, nếu Yến Cẩn đã chịu Phương Lỗi rồi, chịu một kẻ là chịu, chịu hai cái cũng là chịu nốt, đối phương hẳn sẽ không cự tuyệt cùng hắn chơi đùa một chút đi?

Hứa thiếu gia tính toán đến đắc chí, bản thân hắn không biết tiết tháo, xấu xa lại hạ lưu, đánh đồng người ta với hắn, cho rằng Yến Cẩn cũng là loại chúa ăn chơi, đã nghĩ muốn có được đối phương.

Hắn sở dĩ lại chạy đến đoàn phim này, cũng vì nghe nói Yến Cẩn ở trong này, nếu không hắn làm sao có thể bởi vì một cô Chu Lệ Hoa, rời đi thành phố S ngợp trong vàng son hưởng thụ, đi vào cái nơi thâm sơn cùng cốc này.

Chu Lệ Hoa còn tưởng rằng Hứa thiếu gia thật sự là đến thăm cô, đem ra tất cả kĩ thuật trên người hầu hạ đối phương cả đêm. Tuy rằng cô trong lòng cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Hứa thiếu gia đợi không được đến sáng sớm, ngày hôm qua hơn nửa đêm liền đẩy cửa phòng cô.

Hứa thiếu gia trông mong chạy tới, tự nhiên trước tiên tiết hỏa rồi nói, cho nên hắn mới kéo lấy Chu Lệ Hoa, cả đêm làm làm, không cho đối phương đi ngủ, đợi cho sắc trời hơi sáng, mới chấm dứt cả đêm chiến đấu kịch liệt.

Việc này liền dẫn đến Chu Lệ Hoa trực tiếp ngủ quên, đừng nói quay phim, cô bị Hứa thiếu gia gây sức ép đến có thể bò khỏi giường cũng rất giỏi rồi. Cho nên khi trợ lý của đoàn phim đến gõ cửa, thấy được chính là Hứa thiếu gia vẻ mặt thỏa mãn, nói Chu Lệ Hoa thân thể khó chịu.

Trợ lý của đoàn phim tự nhiên cũng có mắt nhìn, không chỉ nhanh chóng trưng ra khuôn mặt tươi cười không nói, còn bảo Chu Lệ Hoa nghỉ ngơi cho tốt. Hứa thiếu gia thực vừa lòng đối phương thức thời, ầm một tiếng đóng cửa phòng.

Trợ lý chỉ đành mang về vẻ mặt đau khổ, một năm một mười nói cho Tề Trăn, Tề Trăn kiềm chế không vui, không muốn cùng Hứa thiếu gia xung đột, liền nhịn trước, đem cảnh có Chu Lệ Hoa dời đi để quay bổ sung sau.

Nhưng mà Tề Trăn thoái nhượng, trong mắt những người khác tự nhiên thành hắn sợ Chu Lệ Hoa, hoặc là hắn thỏa hiệp với cô ta. Đây chính là một tin tức lớn, Tề Trăn cho tới nay đều mang hình tượng cương trực công chính, ai cầu tình đều không có tác dụng, ai dám tại trường quay của hắn làm bộ làm tịch, sẽ chờ trực tiếp bị thay thế.

Hiện tại xuất hiện một Chu Lệ Hoa, mọi người không khỏi bắt đầu đoán, chẳng lẽ người sau lưng cô ta lớn như vậy, ngay cả Tề Trăn cũng phải nhường cô ba phần? Tề Trăn hiển nhiên không biết được trường quay đang âm thầm đồn đãi, bởi vì cho tới nay, hắn đều tận lực không muốn vận dụng đến bối cảnh nhà mình, cho nên lần này mới tính toán lui một bước.

Nếu đối đầu trực diện cùng với Hứa thiếu gia, như vậy tất sẽ liên lụy đến hai nhà, đây là Tề Trăn thấy không vui, hắn khi làm đạo diễn, cũng chỉ là Tề Trăn. Nếu không có như thế, hắn cũng không cần hao tâm tổn trí giấu diếm bối cảnh chính mình.

Hứa thiếu gia biết bối cảnh Tề Trăn, bất quá hắn cũng sẽ không bốn phía tuyên dương, thượng lưu trong giới giải trí thường có thái độ cao ngạo, cho rằng bọn họ tài trí hơn người, so với người bình thường chính là cao quý hơn.

Với hắn mà nói, Tề Trăn là đang tự đày đọa mình, làm cái gì không làm, lại đi làm đạo diễn, bất quá cũng coi như Tề Trăn còn có chút cốt khí, không chạy đi làm nghệ sĩ, nếu không thì chẳng biết đã chọc cười rụng răng không biết bao nhiêu người.

Hứa thiếu gia tại trường quay quanh quẩn tới lui, cảm thấy thật sự nhàm chán chết người, cuối cùng đơn giản đứng ở sau Tề Trăn, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Yến Cẩn diễn xuất, trên mặt hứng thú dạt dào, chỉ cần không phải người mù đều nhìn ra được.

Yến Cẩn ở trước ống kính, vẫn luôn cảm giác có một ánh mắt không thiện chí dao động trên người cậu, làm cho cậu nổi lên một thân da gà. Ánh mắt của đối phương rất rõ ràng, làm cậu có ảo giác đối phương muốn dùng ánh mắt lột bỏ quần áo trên người cậu.

Bất quá Yến Cẩn là một diễn viên chuyên nghiệp, trong lòng dù không thoải mái, trên mặt một chút cũng không hiển lộ ra, nhưng mà động tác tứ chi khó tránh khỏi có chút cứng ngắc, tuy rằng biểu hiện không rõ, nhưng không dấu diếm nổi ánh mắt lợi hại của Tề Trăn.

Tề Trăn tự nhiên biết Yến Cẩn khó chịu là bởi vì Hứa thiếu gia đứng phía sau kia, Tề Trăn nghĩ nghĩ, lấy điện thoại cầm tay ra nhấn nhấn gửi tin nhắn, sau khi gửi đi mới tiếp tục quan sát suy nghĩ trước màn hình nhỏ.

Hứa thiếu gia chờ rồi lại chờ, nhìn Yến Cẩn quay xong một cái lại một cái cảnh phim, thật vất vả đợi cho đối phương nhàn rỗi, rốt cục bắt được cơ hội, khi muốn giữ lấy Yến Cẩn nói chuyện, cửa trường quay truyền đến một trận tiếng ồn xôn xao, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy Cảnh Du mang theo trợ lý đi đến.

Cảnh Du bình dị gần gũi cùng mọi người chào hỏi, sau đó đi tới trước mặt Yến Cẩn, nhíu mày nhìn về phía Hứa thiếu gia, cười nói: “Đây không phải là Hứa gia thiếu gia sao, như thế nào, cậu cũng tới xem tình hình?”

“Cảnh thiếu, đã lâu không gặp, anh cũng tới xem a?” Hứa thiếu gia không nghĩ tới Cảnh Du sẽ tự mình đến trường quay, nhanh chóng cười cười nói.

“Đúng vậy, đây là công việc đầu tiên của Yến Cẩn khi trở lại, tôi thân là ông chủ kiêm bạn bè, nói như thế nào đều phải đến thăm một chút!” Cảnh Du ôn hòa nói, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Yến Cẩn là ở trong vòng bảo vệ của cậu, mời Hứa thiếu gia thu lại ánh mắt đi.

Hứa thiếu gia không nghĩ tới Cảnh Du vì Yến Cẩn mà đi thẳng tới trường quay, khuôn mặt hắn tươi cười cứng ngắc, liên tục nói: “Phải rồi, phải rồi, Cảnh thiếu thật sự là trọng tình nghĩa.”

Sau đó Hứa thiếu gia liền nói phải làm chủ mời khách, Cảnh Du cũng không quan tâm cho đối phương một lần mặt mũi, liền cùng Hứa thiếu gia rời khỏi trường quay. Sau khi tiễn đi hai tôn đại thần, mọi người mới thở ra được một hơi.

Yến Cẩn từ đầu tới đuôi cũng chưa nói chuyện, nghe hai người Cảnh Du cùng Hứa thiếu gia anh tới tôi lui, thẳng đến hai người rời đi, cậu vẫn còn chưa hiểu, chính mình khi nào thì biến thành bạn của Cảnh Du?

Phong Thiếu Phi thấy vẻ mặt đối phương nghi hoặc, thản nhiên nói: “Cảnh Du là do Tề Trăn gọi tới cứu vãn tình thế đấy, Hứa thiếu gia đối với em như hổ rình mồi, nếu không đưa Cảnh Du ra, chỉ sợ sẽ có phiền toái không nhỏ.”

“…. Anh mất hứng?” Yến Cẩn mẫn cảm phát hiện trong lời nói Phong Thiếu Phi có chút không vui. Phong Thiếu Phi ngẩn người, thấp giọng nói: “Phải nhờ đến người khác mới có thể bảo hộ em làm trong lòng anh không thoải mái.”

Tuy rằng Phong Thiếu Phi cùng Tề Trăn lên kế hoạch giúp Yến Cẩn tìm một chỗ dựa vững chắc, nhưng mà đối với Phong Thiếu Phi mà nói, người yêu chính mình mà phải nhờ đến người khác bảo hộ, điều này làm cho hắn thực không rõ tư vị gì.

Nhưng trong giới giải trí chính là khắc nghiệt như vậy, ngươi không có thế lực nâng đỡ, không có chỗ dựa vững chắc, gặp gỡ loại người có tiền có quyền như Hứa thiếu gia, cho dù bị hắn đùa bỡn cũng chỉ có thể làm như một lần ngậm bồ hòn, chính mình chịu khổ nuốt xuống.

Trước kia Yến Cẩn còn có thể dựa vào Phương Lỗi cùng Phương gia, nhưng mà hiện tại cha Phương mất, Phương Lỗi vội vàng trọng chấn xí nghiệp Phương thị, đã là cố sức không hơn gì Yến Cẩn, Phong Thiếu Phi bất đắc dĩ, mới có thể ngược lại tìm kiếm hỗ trợ từ Cảnh Du.

Hắn không chỉ một lần nghĩ qua, nếu mình vẫn là Đàm Tranh, xét về thân phận chính mình là con Cảnh Viêm, có thể áp chế Hứa thiếu gia, có thể bảo vệ người yêu của mình. Bất quá nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, hắn bây giờ là Phong Thiếu Phi.

Sau khi Hứa thiếu gia đi rồi, Tề Trăn nhanh chóng quay phim, Yến Cẩn thấy sắc mặt Phong Thiếu Phi vẫn còn không dễ nhìn, liền thừa dịp khi những người khác không chú ý, nắm tay hắn một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh chỉ cần nghĩ, người trong lòng em chỉ có mình anh là được.”

Sau đó Yến Cẩn liền tập trung tinh thần vào việc quay phim bận rộn, đợi đến thời điểm kết thúc công việc thì đã là đêm khuya. Sáng sớm hôm sau còn phải tiếp tục quay, Yến Cẩn cũng không còn khí lực nói chuyện với Phong Thiếu Phi, trở lại trong phòng tắm rửa một cái, qua loa ăn vài thứ, nhào lên trên giường ngã đầu liền ngủ.

Phong Thiếu Phi trải qua một ngày lắng đọng lại, đã ổn định tốt tâm tình, mặc kệ thế nào, hắn đều hạ quyết tâm theo bên cạnh Yến Cẩn. Có điều bởi vì Hứa thiếu gia xuất hiện, làm hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tương lai của mình.

Nếu hắn tiếp tục làm người đại diện, bảo vệ Yến Cẩn là điều quá khó khăn, tuy rằng trong giới cũng có ít nhiều người sẽ cho hắn mặt mũi, nhưng nếu gặp phải mấy ông chủ có tiền tài địa vị, hắn cũng chỉ có thể nhường đường.

Suy tư cả ngày, hắn có ý tưởng sợ bộ đại khái, muốn tìm Tề Trăn thương lượng qua một chút, mới xác định suy nghĩ có thể hay không. Nhưng mà không đợi hắn tìm tới Tề Trăn, qua ngày sau, Cảnh Du lại đến trường quay.

Cảnh Du lần này rõ ràng sắc mặt ngưng trọng, hắn không tìm đến Yến Cẩn, ngược lại thừa dịp khi Yến Cẩn đang quay phim, đem Phong Thiếu Phi kêu đi. Việc Phong Thiếu Phi bị Cảnh Du mang đi, thẳng đến xế chiều hôm đó, Yến Cẩn mới biết được thông qua Hứa Yến.

Trong lòng cậu nhảy dựng, khẩn trương hỏi: “Cảnh thiếu mang Thiếu Phi đi để làm gì?” Hứa Yến lắc lắc đầu, thần tình cũng đồng dạng nghi vấn. Yến Cẩn nghĩ nghĩ, vội vàng đi tìm Tề Trăn, Tề Trăn lại chỉ bảo cậu không cần lo lắng, mấy ngày nữa Phong Thiếu Phi sẽ trở về.

Bên kia, Phong Thiếu Phi bị Cảnh Du mang đi cũng không hiểu ra sao, có điều mặc cho hắn hỏi dò như thế nào, Cảnh Du đều không mở miệng, Phong Thiếu Phi chỉ đành mang theo nghi vấn đầy mình, theo đối phương rời khỏi trường quay.

Cảnh Du đưa Phong Thiếu Phi đi vào biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố S, chiếc xe men theo đường núi uốn lượn chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở trước một tòa biệt thự xa hoa quý phái.

Phong Thiếu Phi trong lòng nhảy dựng, mơ hồ đoán ra chủ nhân biệt thự này. Người lái xe của Cảnh Du xuống xe mở cửa cho hắn, sau khi Phong Thiếu Phi xuống xe, Cảnh Du thế nhưng không xuống, Phong Thiếu Phi sửng sốt, còn chưa kịp nói cái gì, lái xe đem cửa đóng lại, sau khi ngồi lên vị trí ghế lái liền khởi động xe rời đi.

Phong Thiếu Phi cứ như vậy bị để tại cửa biệt thự, hắn có chút luống cuống đứng ở trước cổng lớn, lúc này phía sau cổng truyền đến hai tiếng “Tích tích”, cổng sắt lớn từ từ mở ra.

Hắn hít sâu mấy lần, đẩy cửa chính chậm rãi đi vào. Cổng lớn mở ra là một mảnh sân rộng lớn, trong sân trồng đủ loại hoa với mọi kiểu dáng, một con đường lát đá vụn trải từ cửa chính kéo dài thông tới biệt thự.

Hai bên đường mòn nhỏ có hai người hầu đang đứng, hiển nhiên là tới dẫn đường, hắn đi theo người hầu bước trên đường nhỏ, cuối cùng cũng đi tới cửa biệt thự. Một người mặc tây trang, thoạt nhìn giống như là quản gia đã đứng sẵn trước cửa chờ hắn.

“Phong tiên sinh, xin mời đi theo tôi.” Quản gia khách khí nói, Phong Thiếu Phi nhanh chóng gật đầu chào hỏi, theo quản gia đi vào biệt thự. Nội thất trang hoàng bên trong vừa thấy liền biết là có giá trị không nhỏ, hắn cũng không dám tùy ý nhìn loạn, đi theo quản gia tiến vào phòng khách.

Không nghĩ tới quản gia không dừng lại, tiếp tục đi vào phía bên trong, Phong Thiếu Phi cảm thấy nghi hoặc, cũng chỉ có thể tiếp tục đuổi theo, cuối cùng quản gia mang hắn đi vào nhà ăn, trên bàn cơm đã có một người ngồi đó.

“Phong Thiếu Phi, chúng ta lại gặp mặt.” Người ngồi bên cạnh bàn cơm, quả nhiên chính là Cảnh Viêm. Chẳng qua tuy rằng Phong Thiếu Phi mơ hồ đoán được, nhưng khi chân chính nhìn thấy Cảnh Viêm, vẫn khó nén kinh ngạc.

“Cảnh tiên sinh.” Phong Thiếu Phi câu nệ lên tiếng chào hỏi, Cảnh Viêm cười cười, “Đừng khách khí, ngồi đi.” Phong Thiếu Phi ngồi xuống, sau đó người hầu mới bắt đầu mang thức ăn lên, không bao lâu, toàn bộ bàn ăn liền được bày đầy các món ngon.

“Ta không biết cậu thích ăn cái gì, bảo bọn họ chuẩn bị nhiều chút, hy vọng cậu thích.” Cảnh Viêm thản nhiên mở miệng nói, Phong Thiếu Phi nghe vậy kinh ngạc nhìn phía đối phương, hắn như thế nào cảm thấy, nghe như là Cảnh Viêm muốn lấy lòng mình?

“Có gì ăn no rồi lại nói.” Cảnh Viêm không để ý tới đối phương kinh ngạc, bản thân cầm lấy đôi đũa, yên lặng không tiếng động bắt đầu dùng cơm. Phong Thiếu Phi đoán không ra ý tứ của ông, chỉ đành cũng cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.

Bữa tiệc này ăn đến mức Phong Thiếu Phi thiếu chút nữa co rút dạ dày, không nói tới không khí nặng nề quỷ dị, mà vì có một người khí thế mười phần như Cảnh Viêm ngồi bên, còn thường thườn theo dõi hắn, làm hắn thật sự là xấu hổ không thôi.

Thật vất vả mới ăn cơm xong, Cảnh Viêm cũng không có lập tức mở miệng, đợi cho người hầu đưa lên cà phê cùng trà, Cảnh Viêm mới rốt cục mở miệng hỏi: “Cà phê? Trà?”

“Không dùng gì cả, cám ơn.” Phong Thiếu Phi lúng túng nói, Cảnh Viêm cũng không miễn cưỡng hắn, bảo người hầu rót cho mình chén trà, rồi lệnh cho bọn họ đều lui ra.

“Cậu nhất định là đang thực nghi hoặc, ta hôm nay tìm cậu tới là có mục đích gì.” Cảnh Viêm uống một ngụm trà, thản nhiên nói.

Phong Thiếu Phi biết hôm nay đến đây, xốc lên mười hai vạn phần tinh thần để ứng đối. Cảnh Viêm thấy bộ dáng khẩn trương của hắn, cười cười, “Cậu không cần khẩn trương, ta tìm cậu đến chẳng qua là muốn nhìn cậu một chút thôi.”

Lời này nói có chút ái muội, không trách Phong Thiếu Phi nghĩ đến những phương diện khác, Cảnh Viêm thoạt nhìn lớn tuổi, ước chừng hơn bốn mươi, đúng vào thời điểm nam nhân thành thục có mị lực nhất, chẳng lẽ đối phương coi trọng vẻ ngoài của hắn?

“Cậu đừng hiểu lầm, tôi có như thế nào, cũng sẽ không xuống tay đối với con trai của mình.” Cảnh Viêm nhìn ánh mắt Phong Thiếu Phi có chút đề phòng, chậm rì rì bỏ xuống một cái bom.

Con… Con trai?! Phong Thiếu Phi lần này thật sự là ngây ngẩn cả người, Cảnh Viêm nói mình là con hắn? Chẳng lẽ đối phương biết mình là Đàm Tranh? Đầu hắn có chút choáng váng, bị tin tức này tạc không nhẹ.

Cảnh Viêm thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phong Thiếu Phi, nháy mắt giơ tay lên, trợ lý liền cầm một cái túi bìa da xuất hiện. Trợ lý đem túi hồ sơ đặt lên bàn, sau đó liền nhanh chóng lui xuống.

“Cậu tự xem đi.” Cảnh Viêm đưa tay ý bảo Phong Thiếu Phi đọc phần tư liiêụ đặt trên bàn, Phong Thiếu Phi ngẩn ngơ lấy túi hồ sơ qua, đem một xấp giấy bên trong rút ra.

Hắn cho rằng hắn sẽ đọc được tư liệu về Đàm Tranh, lại không nghĩ khi cúi xuống nhìn, rõ ràng nhìn thấy trên trang giấy đúng là tư liệu về Phong Thiếu Phi. Hắn nháy mắt mơ hồ, chẳng lẽ người là con trai Cảnh Viêm không phải Đàm Tranh mà là Phong Thiếu Phi?

Hắn xem kỹ qua tư liệu một lần, đại khái tin tức trên đó cùng những gì hắn biết không khác lắm, chính là tư liệu của Cảnh Viêm có nhiều thông tin từ khi Phong Thiếu Phi sinh ra, mặt trên kỹ càng tỉ mỉ ghi lại Phong Thiếu Phi ngày giờ sinh ra cùng với tại bệnh viện nào.

Phong Thiếu Phi như gặp sét đánh, hắn lăng lăng nhìn ngày sinh trên giấy, ngón tay run rẩy lấy ra bóp da, xuất ra thẻ căn cước của Phong Thiếu Phi, phát hiện ngày tháng không đồng nhất.

Tiếp đó hắn thấy được ngày Phong Thiếu Phi bị người đặt ở trước cửa cô nhi viện cùng ngày trên thẻ căn cước ăn khớp. Hắn ngơ ngác buông tư liệu trên tay, hai mắt hiển nhiên có chút thất thần.

Ngày sinh trên tư liệu kia ghi lại hắn rất quen thuộc, khi hắn còn là Đàm Tranh, sinh nhật hàng năm đều là ngày đó, như thế nào lại không quen? Hiện tại trong đầu hắn thành một mảnh hỗn loạn, không biết được làm thế nào theo kịp được lượng tin tức này.

“Thiếu Phi, con là con trai của ta.” Cảnh Viêm thấy Phong Thiếu Phi xem xong tư liệu, thản nhiên mở miệng nói, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương, không buông tha bất kì biểu tình nào trên mặt.

“Tôi sao lại là con trai của ông… Nếu tôi là con của ông, như vậy Đàm Tranh thì sao? … Đàm Tranh là con ai?” Phong Thiếu Phi thì thào nói, vẫn là có chút không thể tiếp thu sự thật.

“Đàm Tranh cũng là con ta, Thiếu Phi, Đàm Tranh là anh trai của con, các con là sinh đôi khác trứng, sinh ra trước sau chỉ kém mấy phút đồng hồ.” Cảnh Viêm lại mở miệng tung một quả bom khác.

“Tôi không hiểu, nếu tôi và Đàm Tranh là anh em, vì sao Đàm Tranh cùng mẹ hắn được sống cùng nhau, mà tôi lại bị đưa đến cô nhi viện?” Phong Thiếu Phi phục hồi lại tinh thần, phát hiện được điểm đáng ngờ này, hắn mím môi, chờ Cảnh Viêm trả lời.

“Này hết thảy chỉ có thể nói là sai sót ngẫu nhiên…..” Cảnh Viêm thấp giọng, đem chuyện hơn ba mươi năm trước kia chậm rãi kể ra.

Năm đó tình cảm của Lục Tâm Ngôn và Cảnh Viêm bị Cảnh gia cản trở, bởi vì Lục Tâm Ngôn thân thế bối cảnh không xứng với Cảnh Viêm. Khi cô còn chưa phát hiện mình mang thai, Cảnh Viêm đã bị người trong nhà buộc phải cùng một tiểu thư của đại gia tộc khác đính hôn.

Thẳng đến khỉ tin tức Cảnh Viêm đính hôn truyền tới, Lục Tâm Ngôn nhất thời kích động ngất đi, Cảnh Tâm Nhu đưa cô đến bác sỹ, sau đó mới biết được Lục Tâm Ngôn đã mang thai hai tháng.

Vị hôn thê của Cảnh Viêm là một người phụ nữ mạnh bạo, cô tại một bữa tiệc nhất kiến chung tình với Cảnh Viêm, liền tìm mọi cách để được gả cho hắn. Cô điều tra qua, bên người Cảnh Viêm chỉ có một người bạn gái không có gia thế, căn bản không phải đối thủ.

Cảnh Viêm vẫn không biết được Lục Tâm Ngôn mang thai con của hắn, thẳng đến khi Cảnh Tâm Nhu mang theo Lục Tâm Ngôn bỏ đi, hắn mới từ trong bức thư Cảnh Tâm Nhu lưu cho hắn biết được, Tâm Ngôn đã có con của bọn họ.

Có điều Cảnh Tâm Nhu mang theo Lục Tâm Ngôn trốn đi, hắn không dám gióng trống khua chiêng tìm, để tránh khiến cho vị hôn thê trong nhà chú ý, hắn chỉ có thể âm thầm tìm kiếm.

Vị hôn thê của Cảnh Viêm cũng biết Lục Tâm Ngôn bỏ đi, cô không nghĩ tới đối phương không đợi cô ra tay đã vứt bỏ Cảnh Viêm, bất quá cứ như vậy cũng tốt, đỡ phải ô uế tay cô.

Cảnh Tâm Nhu biết vị hôn thê của Cảnh Viêm lợi hại, cho nên một khắc khi biết Lục Tâm Ngôn mang thai liền quyết định mang theo đối phương rời đi. Hai người tránh ở một thị trấn nhỏ, dựa vào Cảnh Tâm Nhu tích cóp vượt qua một đoạn ngày vất vả.

Đợi đến tám tháng, lúc Lục Tâm Ngôn chuyển dạ, Cảnh Tâm Nhu đem cô đưa đến bệnh viện của thị trấn, thẳng đến khi sinh xong, bệnh viện mới báo cho các cô, Lục Tâm Ngôn mang song thai. Nhưng mà một trong hai đứa bé song sinh có một bé rất gầy yếu, hơn nữa ở trong cơ thể lâu lắm, cho nên khi sinh ra dường như không có hô hấp.

Đứa bé không có hô hấp kia chính là Phong Thiếu Phi. Hơn nữa họa vô đơn chí, Lục Tâm Ngôn khi sinh nở lại bị khó sinh, cuối cùng là vì xuất huyết quá nhiều, sau khi cấp cứu cũng không giữ lại được người.

Cảnh Tâm Nhu vội vàng xử lý hậu sự cho Lục Tâm Ngôn, hơn nữa đứa bé mới vừa sinh ra cũng cần cô chiếu cố, cho nên cô trong nhất thời liền quên mất đứa nhỏ ôm yếu kia.

Đợi đến khi cô nhớ tới, trở lại bệnh viện muốn nhận lại di thể của đứa nhỏ, thì chỗ bệnh viện địa phương lại nói cho cô là đã xử lý xong. Cô khổ sở trong lòng nhưng cũng không có biện pháp, chỉ phải mang theo con của Lục Tâm Ngôn, rời đi cái nơi xảy ra nhiều chuyện đau lòng này…

“Từ từ, nếu tôi lúc ấy đã không còn hô hấp, sau đó sao lại cứu sống về được?” Phong Thiếu Phi nghe đến đó không khỏi đưa ra nghi vấn, dựa theo câu chuyện Cảnh Viêm đã kể vừa rồi, Phong Thiếu Phi phải là như vậy chết đi mới đúng.

“Có một hộ sĩ cứu sống con, chính là lúc ấy đã xảy ra vài sự cố nhỏ, cô ta không giao con lại cho Tâm Nhu, ngược lại để cho một người phụ nữ khác đem con đi.” Cảnh Viêm thản nhiên nói.

“Sau đó thì sao? Người phụ nữ kia khi mang tôi đi rồi lại hối hận, liền đem tôi để lại tại trước cửa cô nhi viện?” Phong Thiếu Phi nhíu mày, trong lòng thay chủ thân thể này mà cảm thấy khổ sở.

“Ừ, có thể nói như vậy.” Cảnh Viêm tựa hồ không muốn nói chuyện nhiều, Phong Thiếu Phi nghĩ lại một phen, cũng hiểu được đối phương là đang lo lắng. Trong mắt Cảnh Viêm, hắn chính là Phong Thiếu Phi, đối phương nhất định là không muốn làm cho mình thương tâm, tính toán tránh nặng tìm nhẹ đem chuyện thân thế cho qua.

Chuyện ở trấn nhỏ ba mươi năm trước, trong bệnh viện đã phát sinh chuyện gì, Phong Thiếu Phi cũng đoán được, cho nên hắn không có rối rắm vì sao Phong Thiếu Phi bị đưa đến trên tay một người phụ nữ khác, tóm lại là sống được tới ngày hôm nay.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, bản thân và Phong Thiếu Phi lại là anh em, còn là song sinh khác trứng, chẳng lẽ đây là nguyên nhân mình trọng sinh vào Phong Thiếu Phi?

Bất quá đối thoại tiến hành đến đây, Phong Thiếu Phi đột nhiên sinh ra một nghi vấn, hắn chần chờ mở miệng hỏi: “Cảnh tiên sinh, xin hỏi ngài năm nay bao nhiêu tuổi?”

Cảnh Viêm thật không ngờ đối phương sẽ hỏi vấn đề này, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, suy tính tới câu trả lời cho những vấn đề đối phương có thể hỏi, nhưng mà ông ngàn tưởng vạn tưởng, chính là không nghĩ rằng đối phương sẽ hỏi tuổi của ông.

“Ta năm ngoái vừa qua đại thọ thứ năm mươi.” Cảnh Viêm thản nhiên nói, Phong Thiếu Phi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương có trú nhan thuật, thoạt nhìn cùng lắm bốn mươi mấy, kỳ thật đã năm mươi mốt tuổi.

Chẳng qua tính tính cũng không sai nhiều lắm, thời điểm Đàm Tranh chết đã ba mươi mốt tuổi, nếu Cảnh Viêm mới chỉ hơn bốn mươi thì cũng quá khoa trương đi, chẳng lẽ hắn mười lăm mười sáu liền có Đàm Tranh?

Sau khi Cảnh Viêm trả lời, Phong Thiếu Phi cũng không có mở miệng nói nữa, hiện tại nhất thời lâm vào một mảnh an tĩnh, không khí có vẻ có chút xấu hổ. Cảnh Viêm không biết được đối phương nghĩ như thế nào, có cho rằng hắn là một người cha thực đáng trách hay không, ba mươi năm sau mới tìm được hắn?

Phong Thiếu Phi kỳ thật không nghĩ nhiều như vậy, hắn còn đang tiêu hóa sự thật Đàm Tranh và Phong Thiếu Phi là anh em, so với chuyện biết Cảnh Viêm là cha bọn hắn, chuyện Đàm Tranh và Phong Thiếu Phi là song sinh khác trứng càng làm cho hắn cảm thấy chấn động.

Hai người yên lặng không có lời gì để nói, một lát sau, Cảnh Viêm thanh thanh yết hầu nói: “Qua một thời gian nữa, Cảnh gia có một mở một tiệc rượu, lão gia tử bảo ta mang theo con cùng trở về, người muốn gặp mặt con.”

Phong Thiếu Phi vừa nghe, nhất thời có một loại cảm giác không thích tiệc rượu này, Cảnh gia lão gia tử muốn gặp hắn? Nhiều nhất hắn chẳng qua là con riêng của Cảnh Viêm, như thế nào còn có thể làm nhọc công lão muốn gặp hắn?

“Con không cần nghĩ nhiều, chỉ là đi vào một chút mà thôi, thuận tiện giới thiệu con cho mọi người trong nhà.” Cảnh Viêm thản nhiên nói, Phong Thiếu Phi nhíu nhíu mày, “Ông liền như vậy xác định tôi là con của ông?”

“Nếu con còn không tin, chúng ta có thể xét nghiệm ADN thử một lần.” Cảnh Viêm vẻ mặt nghiêm túc nói, Phong Thiếu Phi sờ sờ cái mũi, không nói gì thêm.

“Ta biết con nhất thời thực khó tiếp thu, nguyên bản ta tính toán từ từ qua một thời gian rồi sẽ nói cho con biết, chẳng qua Cảnh gia xảy ra chút chuyện, làm ta không thể không nói ra chân tướng cho con biết vào lúc này.” Cảnh Viêm hít một hơi, ngữ khí chậm rãi.

Không biết như thế nào, Phong Thiếu Phi nhớ tới Cảnh Thâm, hắn do dự một hồi, chậm rãi mở miệng hỏi: “Cha có điều tra qua lý do Đàm Tranh chết không?” Tay nâng lên chung trà của Cảnh Viêm dừng một chút, ông gật gật đầu.

“Tra ra kết quả như thế nào?” Phong Thiếu Phi biết, thông tin Cảnh Viêm tra được khẳng định so với hắn cùng Tề Trăn đều nhiều hơn, thậm chí có khả năng đã tra ra toàn bộ chân tướng cũng không chừng.

“Chính là là bởi vì Đàm Tranh chết, cha mới phải nhanh chóng nhận con trở về.” Cảnh Viêm nhấp một ngụm trà, sau khi đặt chén trà xuống, ngữ khí mang theo đau xót nhàn nhạt.

Đồng tử Phong Thiếu Phi co rút lại, việc Đàm Tranh chết quả nhiên cùng Cảnh gia có quan hệ, người phía sau làm chủ mưu không có ngoài dự đoán, hẳn là Cảnh Thâm. Về phần lý do, hắn tin tưởng Cảnh Viêm sẽ nói cho hắn biết.

Ngày hôm đó Cảnh Viêm cũng không đưa hắn trở về đoàn phim, theo ý muốn của Cảnh Viêm, hắn liền trực tiếp ở lại trong này, đợi sau khi cùng Cảnh Viêm trở về Cảnh gia xong rồi lại về đoàn phim cũng không muộn.

Hắn nhíu nhíu mày, trong lòng có chút không nguyện ý, ngoại trừ vì có chút sợ hãi đối với việc về Cảnh gia một chuyến còn bởi vì hắn lo lắng cho Yến Cẩn. Khi hắn bị Cảnh Du mang đi, không kịp nói cho Yến Cẩn, hiện tại rời đi đoàn phim nhiều ngày như vậy, Yến Cẩn khẳng định sẽ thực lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.