Giang Cẩn Huyên cuối cùng cũng lần mò được tới cạnh bàn đựng thuốc tiêm.
Nếu cô không nhầm, thì đây là thuốc gây mê cho bệnh nhân giường 104 mà khi nãy cô kiểm tra.
Sau khi khẽ khàng lấy thành công ống tiêm, thì gã cướp kia cũng dần lôi theo Kiều Nhan Ngọc ra ngoài tẩu thoát.
Lúc đi ngang qua bàn đựng thuốc, Giang Cẩn Huyên lập tức đứng dậy, rồi dùng ống tiêm đâm thẳng vào cổ hắn, rồi nhấn mạnh.
Tất cả động tác xử lí đều rất hoàn hảo, không một động tác thừa.
Gã đó ngấm thuốc dần, rồi ngã xuống.
Kiều Nhan Ngọc thoát ra khỏi hắn, rồi nhào tới ôm chặt Giang Cẩn Huyên : “Tiểu Huyên”.
Nghe có tiếng động ở phòng, một tên liền quay lại kiếm tra tình hình.
Vừa vào cửa Bắc, hắn đã bị Trịnh Tử Mặc đánh cho một đòn đo ván.
Gã ở ngoài kia bắt đầu cảm thấy sự bất ổn trong kia, hắn định lôi theo giám đốc bệnh viện rồi chạy trốn một mình, thì bị Aaron ở trên nóc cửa Nam bắn trúng chân, làm hắn khuỵu xuống.
Lúc này, Claire đang canh chừng ở tầng 2 cũng lập tức nhảy xuống, đánh cho hắn bất tỉnh nhân sự, rồi đỡ giám đốc bệnh viện dậy : “Ngài có sao không ?”
Trịnh Tử Mặc trói tay hai gã trong kia lại, rồi liên lạc : “Nhiệm vụ hoàn thành, con tin an toàn”.
Anh đứng dậy, nhìn xung quanh.
Mọi người có vẻ vẫn còn hoàng loạn sau chuyện vừa rồi.
Anh trấn an :
“Mọi người đừng lo.
Chúng tôi là cảnh sát thủ đô, nên mọi người có thể tin tưởng chúng tôi”.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ riêng Giang Cẩn Huyên vẫn giữ một ánh mắt hoài nghi.
Cảnh sát sau đó đã tới, áp giải bọn cướp đi.
Trịnh Tử Mặc cũng đã thương lượng với các viên cảnh sát thủ đô, để họ giữ kín chuyện FBI tham gia vào phi vụ bắt cướp này.
Giang Cẩn Huyên băng bó tay cho Nhan Ngọc xong, thì thấy đám người Trịnh Tử Mặc chuẩn bị rời khỏi đây.
Cô lập tức tiến tới : “Anh gì ơi, tay anh bị thương rồi.
Tôi có thể băng bó cho anh”.
Claire lúc này mới nhận ra vết máu đang thấm qua tay áo màu đen của Trịnh Tử Mặc : “Ryder, anh bị thương từ khi nào....”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng lo đâu.
Bác sĩ, phiền cô rồi, nhưng tôi không bị đau đến mức đó đâu” – Trịnh Tử Mặc lạnh lùng đáp, vì anh biết rằng cô bác sĩ trước mặt mình, không hề đơn giản.
Giang Cẩn Huyên vẫn nhất quyết ngăn lại.
Cô quay sang Claire và Aaron : “Viên cảnh sát này đã giúp bệnh viện chúng tôi.
Tôi chỉ muốn trả ơn thôi, khó vậy sao ?”
Aaron huých vai Tử Mặc : “Cậu làm gì mà khó khăn với người ta thế ? Chỉ là băng bó thôi mà.
Đừng có bướng nữa, nghe cô ấy đi.
Tôi và Claire ở ngoài chờ”.
Trong căn phòng bệnh 206...
Giang Cẩn Huyên đang bôi thuốc lên miếng bông băng.
Về phần Trịnh Tử Mặc, anh vẫn đang ngoan ngoãn ngồi yên tại đó, để xem xem cô gái này định giở trò gì ?”
“Cô là người Trung đúng không ?” – Anh chợt hỏi.
Giang Cẩn Huyên không trả lời.
“Nét mặt đó, cô đúng là người châu Á.
Cô gái châu Á khi nãy làm con tin là bạn cô, cô ta là người Trung” – Trịnh Tử Mặc khoanh tay.
Đối mặt với gương mặt lai hai dòng máu Trung – Mỹ của Trịnh Tử Mặc, Giang Cẩn Huyên có chút lung lay.
Vì người anh trai ngày trước chơi cùng cô, cũng là con lai....
“Vết thương có nguy cơ bị nhiễm trùng, mong anh sau này hãy cẩn thận.
Vết thương do súng đạn, không phải cứ muốn là có thể chủ quan được” – Giang Cẩn Huyên đem giọng điệu của một bác sĩ ra căn dặn anh.
Cả hai vẫn không thể nhận ra người trước mặt mình, là ai.
Nhưng họ đều có điểm chung, rằng họ thấy được chút gì đó quen thuộc....
“Vận trù duy ác” – Trịnh Tử Mặc lên tiếng.
Giang Cẩn Huyên đang bôi thuốc cho anh thì khựng lại :
“....”
“Ngạn ngữ Trung Quốc.
Nói đi, cô đang bày mưu kế gì ?” – Anh dùng ánh mắt lạnh như băng đó nhìn cô.
Giang Cẩn Huyên buông tay xuống, điềm tĩnh đáp :
“Anh là FBI, nhỉ ?”
“Cô rốt cuộc là ai ?”
“Chỉ là một bác sĩ bình thường.
Cái cách anh chạm tay vào mang tai tôi trong lúc chất vấn, tôi đã hoài nghi anh là CIA hoặc FBI, vì đó là cách họ thường hay dùng để kiểm chứng lời nói của tội phạm.
Nhưng...theo như những gì tôi biết, CIA sẽ không tự ý dùng súng và hoạt động một cách công khai giữa thanh thiên bạch nhật thế này.
Cả cái cách anh cho người bố trí xung quanh bệnh viện.
Sự chuyên nghiệp, tỉ mỉ như vậy, ngoài FBI ra, còn có thể có tổ chức thứ 2 sao ?” – Giang Cẩn Huyên ngồi đối diện anh, rồi bắt đầu nói.
“Nghe giọng điệu này, như thể cô rất hiểu rõ về Cục điều tra liên bang nhỉ ? Còn cả Cục tình báo nữa” – Trịnh Tử Mặc nhếch môi.
Anh không ngờ, có ngày anh lại gặp một cô bác sĩ cá tính như thế.
“Vì tôi đam mê với phim hành động mà.
Còn nữa, tôi cũng có một chút hiếu kì, nhưng chắc là không rồi”.
Cô đang nuôi hi vọng rằng, người đàn ông đó là Tử Mặc, cậu bé năm xưa.
Cho đến khi anh lấy thẻ FBI ra, trên đó đề tên Ryder Miller :
“Thông minh đấy, bác sĩ.
Có thể giữ bí mật này cho riêng cô được không ? Tôi không mong sự hiếu kì này của cô lan tỏa đến cho mọi người đâu” – Trịnh Tử Mặc lạnh lùng nói.
“Ừ....Từ nhỏ, tôi đã được dạy, rằng không phải chuyện gì cũng có thể tiết lộ ra...” – Giang Cẩn Huyên lấy cuộn băng y tế, rồi khéo léo băng bó vết thương cho anh.
Sau khi xác nhận đó không phải là Trịnh Tử Mặc, cô mới nói :
“Hmm...cảm ơn anh...vì đã cứu bệnh viện của chúng tôi”.
“Ừ.
Cô cũng thuộc dạng liều lĩnh đấy, cô bác sĩ.
Cảm ơn vì đã băng bó cho tôi”.
Bọn họ chào tạm biệt nhau một cách lịch sự, sau đó cả hai quay lưng đi, rồi trở lại với cuồng quay thường ngày của mình....
( Cho những bạn nào chưa biết, thì "Vận trù duy ác" có nghĩa là ám chỉ những người đang bày mưu tính kế gì đó nha.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ )