Sáng hôm sau, khi đồng hồ báo thức reo vang, lần đầu tiên trong đầu Lâm Mộ nảy sinh ý muốn trốn học, đặc biệt là sau khi Lâm Triều biết được cậu vẫn chưa chịu “thú tội” với Lục Nhung, kéo tới kéo lui lại hai ngày trôi qua.
Lâm Mộ miệng cắn lát bánh mì sandwich, ngày thường vì phải đi học nên cả hai chị em họ đều phải thức dậy lúc sáu giờ, Lâm Yến Lai làm bữa sáng trong phòng bếp, Lâm Triều ngồi trên bàn ăn, hướng về em trai mình ra dấu thủ ngữ nghiêm khắc phê bình:【Mi đúng là tên nhóc lừa đảo!】
Lâm Mộ phiền muộn không đáp lại, tự biết mình đuối lý, cầm lấy một miếng sandwich phết mứt trái cây lên đưa cho Lâm Triều:【Đừng mắng nữa, ăn sáng trước đi.】
Lâm Triều tranh thủ vừa ăn vừa mắng:【Sớm muộn gì cũng có ngày mi gây phiền toái lớn cho xem, đừng có mong chị sẽ giúp mi đổ vỏ!】
“Đổ gì cơ?” Lâm Yến Lai bưng trên tay trứng chiên bước đến, hỏi Lâm Mộ “Lại trêu chọc chị con gì đấy?”
Bưng lên ly sữa tu vội một hơi, liền ra dấu thủ ngữ nói với Lâm Triều cùng Lâm Yến Lai:【 Đi trước ha, sáng nay có tiết đọc buổi sáng. 】
***
Trường Khôn Kiền từ lớp 10 đã có truyền thống giờ đọc buổi sáng, áp lực học tập vốn đã nặng rồi, lại còn có thể ngẫu nhiên bị gọi đứng dậy kiểm tra đọc thuộc lòng bài học.
Lâm Mộ tuy là học sinh giỏi, rất hiếm khi bị gọi lên, nhưng cũng không dám lười biếng lơ là chuyện học ngày nào.
Lúc cậu đến trường chỉ mới bảy giờ hơn, nhưng trong lớp đã có hơn mười mấy người, đều là giống kiểu như Tôn Hải tới sớm để mượn bài tập so kết quả.
“Tối qua mày gọi hỏi rồi mà?” Lâm Mộ lấy bài tập của mình ra đưa cho đối phương xem đáp án “Không hiểu?”
Tôn Hải vừa so đáp án vừa oán giận: “Cái kiểu giải đề của mày nói qua điện thoại ai mà hiểu cho nổi chứ.”
Lâm Mộ thầm nghĩ trong lòng, tại mày ngốc chứ tại tao đâu, quay sang thì nhìn thấy Hứa Nhất Lộ vào lớp.
Bèn hô một tiếng: “Tiểu Điểu.”
Hứa Nhất Lộ nghe gọi liền nhìn qua đây, tay chống gậy mù, tầm nhìn mơ hồ chỉ thấy được bóng dáng loáng thoáng, cậu nhoẻn miệng cười “Buổi sáng tốt lành.”
Lâm Mộ vội chạy đến đỡ đối phương, Hứa Nhất Lộ đưa tay chỉ ra ngoài lớp: “Mê Mang đang ở ngoài, bảo là muốn mượn sách.”
Tào Trạm quả nhiên đang đứng bên ngoài lớp bọn họ, lấp ló nhìn vào, thấy Lâm Mộ liền há miệng lắp bắp: “Mượn, mượn sách ngữ văn.” Âm lượng có hơi cao, khiến vài học sinh trong lớp đưa mắt nhìn, cũng có người lên tiếng chào hỏi, gọi cậu “Mê Mang”.
Tào Trạm rất thích biệt danh này của mình, ai kêu đều hì hì nở nụ cười.
Lâm Mộ lấy sách ngữ văn của mình đưa cho Tào Trạm, buột miệng hỏi: “Sáng nay dì không có giúp cậu soạn cặp à?”
Gia đình Tào Trạm rất giàu có, thậm chí là không kém cạnh gia đình An Cẩm Thành tí nào, tuy cậu nhóc Tào Trạm nhìn có vẻ ngây thơ khờ khạo, nhưng quần áo mặc trên người, cặp sách đeo sau lưng, toàn bộ đều là sản phẩm của các nhãn hiệu đắt tiền.
Lâm Mộ từng nghe nói, ba của Tào Trạm kinh doanh công ty làm game, phạm vi nghiệp vụ cực rộng lớn, hình như còn từng cùng x Tấn với cả Axx (*) hợp tác làm dự án. Mẹ cậu Kỷ Thanh Văn cũng từng là một cao tài sinh (*), nhưng vì muốn chăm sóc Tào Trạm nên quyết định gạt sự nghiệp qua một bên, trở về làm nội trợ.
“Tớ nói mẹ để tớ tự soạn.” Tào Trạm thật thà đáp, vẻ mặt có hơi mất mát “Rõ ràng tớ kiểm tra lại rất nhiều lần, nhưng lúc nãy vẫn không thấy sách đâu.”
Lâm Mộ khẽ nhíu mày, nghĩ đến đám người bên A3, vẻ mặt không tốt lắm.
“Tưởng Thiên Hà đến lớp?” Cậu hỏi.
Tào Trạm gật đầu.
Lâm Mộ chậc một tiếng: “Lát cậu nói với nó, bảo nó tan học đừng chạy, ra sân bóng gặp tớ.”
Tào Trạm ngẫm nghĩ thật lâu, giống như đang tự hỏi ý nghĩa của lời này, cuối cùng lắc lắc đầu, thật thà nói: “Tớ không chuyển lời giúp cậu, cậu muốn đánh nhau phải không? Đánh nhau là không đúng, cậu không thể đánh nhau.”
Lâm Mộ mở to hai mắt nói dối, vẻ mặt nghiêm túc: “Không, tớ không đánh nhau, tớ chỉ hẹn nó chơi bóng thôi.”
***
Ngày đầu tiên đến trường, Lục Nhung đến muộn, chủ yếu là do sáng sớm Trần Mỹ Hoa cáu kỉnh không chịu rời giường, khóc lóc suốt buổi, cậu vừa phải dỗ dành bà nội vừa phải làm bữa sáng, đợi đến lúc tới trường thì giờ đọc sáng cũng sắp sửa kết thúc.
Học sinh mới lớp 10 hàng năm đều có vài trường hợp đặc biệt, cho nên Sở Lâm cố ý tự mình đi kiểm tra. Hôm nay cô mang dưới chân đôi giày cao 10cm, đi trên hành lang giống như có người dùng chày sắt đục lên mặt đất, lần lượt tuần tra từng lớp từng lớp một.
Lục Nhung đụng phải cô, có chút ngẩn ra, cúi đầu nói “Cô Sở.”
Sở Lâm gật nhẹ cằm, đưa mắt nhìn Trần Mỹ Hoa một cái, ôn hòa nói: “Có gì bất tiện cứ việc nói với cô chủ nhiệm của các em, không cần vì xấu hổ mà một mình chịu đựng.”
Lục Nhung nhẹ giọng đám “Cảm ơn cô.”
Sở Lâm không phải người thích nói nhiều, bảo Lục Nhung vào lớp. Chỗ ngồi của cậu nằm ở hàng cuối lớp, bên cạnh chuyên môn đặt một chiếc ghế cho Trần Mỹ Hoa.
Mạc Hiểu Hiểu ngẩng đầu rời mắt khỏi sách giáo khoa, chớp chớp mắt nhìn Lục Nhung.
Lục Nhung nhìn cô một cái, không nói gì, nắm tay kéo bà nội ngồi xuống.
Cả bốn tiết học buổi sáng không có chuyện gì xảy ra, bình yên trôi qua, chỉ có điều Trần Mỹ Hoa lớn tuổi, cần đi vệ sinh thường xuyên, cứ hết tiết học liền muốn đi. Lục Nhung không tiện đi WC nữ, Mạc Hiểu Hiểu giúp cậu cùng bà đi hai lần, đến lần thứ ba Lý Tử đột nhiên chủ động bước đến.
“Tớ đi WC với Mỹ Mỹ cho.” Mái tóc của cô giống như lại cắt ngắn hơn một chút, gương mặt be bé, ngũ quan tinh xảo lại có chút sắc bén, rất ít để lộ ra biểu tình.
Mạc Hiểu Hiểu rõ ràng rất ngưỡng mộ cô bạn Lý Tử này, tính cô thích làm quen bạn mới, nên vô cùng tích cực ra sức muốn trở thành chị em với Lý Tử: “Hay quá, chúng ta cùng đi đi.”
Thế là, ba “nữ sinh” tay trong tay cùng nhau đi vệ sinh, Lục Nhung không tiện theo cùng, đành đứng dựa vào cạnh cửa lớp học chờ bọn họ trở lại.
Kỳ thật, mối quan hệ giữa đám học sinh mười sáu mười bảy tuổi với nhau cũng không đơn giản.
Lục Nhung im lặng đứng đó, các nam sinh cùng lớp không ai chủ động bắt chuyện với cậu. Trước đó học quân sự ba ngày, sau đó lại thêm hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi, cả lớp tổng cộng hai mươi mấy nam sinh liền lẫn nhau phân chia địa bàn giống như bầy sói đực con, hợp mùi liền tụ lại với nhau, bài xích người ngoài.
Nhưng dù cho không ai nói chuyện, Lục Nhung cũng không cảm thấy xấu hổ hay không tự tại, với cậu thì “kết bạn” cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng lắm, bởi vì cậu có Mỹ Mỹ. Một thiếu niên dù tinh lực có dư thừa cỡ nào đi nữa, nhưng phải cả ngày chăm sóc một vị bệnh nhân Alzheimer cũng sẽ khiến cậu cảm thấy mệt mỏi, cả thể xác lẫn tâm hồn.
Sẽ không có ai muốn làm bạn với một “phiền toái”, Lục Nhung hờ hững suy nghĩ, ánh mắt lướt qua bồn hoa dưới lầu, nhìn thấy vài học sinh lớp 11 mặc đồng phục tụ tốp năm tốp ba trên sân bóng rổ.
Lục Nhung nhìn một lát, lại cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của mình.
Cậu chợt nhớ đến “Lâm Triều” trên đầu đeo kẹp tóc vịt vàng.
Hai người kia vẻ ngoài thực sự rất giống nhau, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy, bọn họ khác biệt cũng rất rõ ràng.
Hình dạng ánh mắt, bờ môi, vành tai… cả mùi hương trên người.
Lục Nhung có chút ngoài ý muốn. không hiểu tại sao mình lại nhớ rõ ràng như vậy, khẽ cau mày hít sâu một hơi, vươn tay vén vén tóc mái.
Mạc Hiểu Hiểu cùng Lý Tử dẫn Trần Mỹ Hoa trở về.
Lục Nhung kéo tay bà nội, nói với Trần Mỹ Hoa: “Mỹ Mỹ có nói cảm ơn chưa?”
“Có.” Bà nội vui vẻ nói “Mỹ Mỹ còn hát nữa, ai cũng bảo Mỹ Mỹ hát hay.”
Lục Nhung hỏi Lý Tử: “Không gây phiền toái cho hai cậu chứ?”
“Không có.” Lý Tử mặt mày không có cảm xúc, liếc mắt nhìn Lục Nhung, đột nhiên nói “Chúng tôi gặp được đàn anh lần trước.”
Lục Nhung nhất thời không kịp phản ứng “Ai?”
Mạc Hiểu Hiểu kích động đáp: “Lâm Mộ, là Lâm Mộ á!”
Lục Nhung mím môi, không nói gì.
Lý Tử nói: “Mỹ Mỹ gọi anh ấy là chị gái.”
Lục Nhung thở dài: “Mỹ Mỹ nhận sai người.”
“Tôi lại cảm thấy không sai,” Lý Tử thản nhiên nói “Bà nội vừa gọi chị gái, đàn anh kia liền nhanh như chớp ơi một tiếng, sau đó hí ha hí hửng chạy tới.”
Lục Nhung: “…”
_________
Chú thích
(*) x Tấn + Axx: Này chắc là nói Đằng Tấn (tencent) cùng Alibaba
(*) Cao tài sinh : cao (học cao) tài (tài năng) sinh (học sinh), ý chỉ những người học lên rất cao, hơn nữa năng lực tài giỏi xuất chúng. Ở đây chắc là ý bảo mẹ của Tào Trạm lúc sinh ra cậu thì còn đang đi học lên bậc cao, cũng rất giỏi nhưng vì Tào Trạm mà nghỉ học ở nhà chăm sóc con mình.