Kỳ thật Hứa Nhất Lộ cũng không dám chắc mình có phải nhận sai người hay không, mắt trái với mắt phải của một bên tàn tật cấp 2 một bên tàn tật cấp 3, dù đeo vào mắt kính đặc biệt thì cũng phải ở cự ly gần mới có thể nhìn được loáng thoáng bóng người. Hứa Nhất Lộ chỉ đơn thuần dựa vào chiều cao cùng hình dáng đại khái để nhận thức người đối diện là ai, nhưng cũng chính bởi vì vậy mà thường thường hay “chó ngáp phải ruồi”.
Ánh mắt của con người có khi sẽ lừa gạt chính họ, nhưng giống như Lâm Mộ lúc trước từng nói, trái tim của Hứa Nhất Lộ luôn luôn nhìn thấu rõ ràng hơn ánh mắt của rất nhiều người.
Bởi vì không chắc lắm nên Hứa Nhất Lộ tính nhích lại gần một chút để nhìn cho rõ hơn, bỗng dưng ánh sáng trước mắt bị ai đó chắn lại, là Lục Nhung bước tới đứng trước mặt cậu.
“Cậu ấy không phải Lâm Mộ.” Thanh âm của Lục Nhung nghe có vẻ đều đều, thoạt như không có cảm xúc gì, nói “Là Lâm Triều, hôm nay Quận Đông tổ chức hoạt động, chúng tôi đến đây chơi.”
Hứa Nhất Lộ mở to hai mắt nhìn đối phương, trong lòng bắn ra vô số nghi vấn, nhưng lại nghĩ hai mắt mình nhìn không thấy, Lục Nhung nhất định là nhìn rõ hơn mình, sao lại nhận không ra ai là ai?
Thế là cũng gật đầu, quay sang hướng Lâm Mộ nhoẻn miệng cười, gọi tên Lâm Triều một tiếng.
Lúc trước có từng nhắc tới, theo lý thường mà nói thì người đui với người câm điếc là không có khả năng trao đổi với nhau, nhưng Hứa Nhất Lộ với Lâm Triều thì khác, hai người này lẫn nhau ăn ý cực kỳ.
Lâm Triều có thể đọc hiểu được gần như toàn bộ khẩu hình ở tốc độ trung bình, cho nên ngày thường chỉ cần Hứa Nhất Lộ lưu ý nói chậm một chút thì lời cậu nói Lâm Triều đều có thể “nhìn” hiểu.
Lâm Mộ hết cách, chỉ phải đưa tay nắm lấy mu bàn tay của Hứa Nhất Lộ.
Hứa Nhất Lộ “…”
Cậu chàng cả người đều hoang mang, một lần nữa không quá xác định quay sang nhìn Lâm Mộ, nhìn thật lâu mới mở miệng hỏi: “Sao hôm nay cậu cao quá vậy? Mang giày cao gót hả?”
Lục Nhung chúi đầu, ánh mắt dừng lại trên chân Lâm Mộ, nhìn thoáng một cái liền ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt đáp: “Gót đúng là có hơi cao.”
Lâm Mộ “…” Dưới chân cậu đang mang là một đôi giày chơi bóng kiểu dáng unisex, có “gót” hay không thì… miễn cưỡng xem như là có đi…
Hứa Nhất Lộ vẻ mặt ồ lên một cái, cũng không nghi ngờ nhiều, gật đầu bảo “Tớ đã bảo mà.”
Lâm Mộ không có cách nào xen mồm, chỉ phải tự xem như đã gạt được lần này, như đang tự lừa mình dối người vờ như không nghe thấy gì hết.
Hứa Nhất Lộ là đi theo tổ chức hỗ trợ bên Viên Khu đến đây, tổ chức bên khu bọn họ thành lập chưa được bao lâu, số người tham gia không nhiều lắm, hôm nay xem như là lần đầu tiên thử tổ chức tụ tập mọi người lại cùng nhau để giao lưu làm quen, lúc này tình cờ đụng phải, hai bên liền quyết định hợp lại cùng nhau, đoàn người sôi nổi náo nhiệt cùng nhau đi dạo công viên.
Trần Mỹ Hoa với Hứa Nhất Lộ không quen thuộc nhau lắm, chủ yếu do bà không nhớ được người hay vật gì đó lâu được, phải ở chung một thời gian mới khiến cho bà có một chút ấn tượng.
Hành trình kế tiếp lại kéo theo thêm hai người, đâm ra Lục Nhung với Lâm Mộ càng ít trao đổi với nhau hơn, thầy Mã thấy một mình Lục Nhung phải chăm sóc đến tận ba người liền tự mình nảy ra ý muốn san sẻ, thầy nhìn Lâm Mộ ra dấu thủ ngữ:【 Lâm Triều, em cùng đi với thầy nhé? 】
Lâm Mộ nghe vậy ngây người một lúc, quay đầu nhìn Lục Nhung, thấy đối phương đang đứng chờ thuyền dạo hồ với Trần Mỹ Hoa, Hứa Nhất Lộ đứng bên cạnh, một tay cầm gậy mù, tay kia bị đỡ lấy.
Thầy Mã vẫn đang cố gắng khuyên bảo:【 Tách ra một lát thôi, sẽ không sao đâu, mọi người đều phải ngồi thuyền dạo hồ mà, em sang bên chỗ thầy ngồi ha. 】
Lâm Mộ chỉ có thể gật đầu, chậm rãi đi theo sau.
Bên Lục Nhung thuyền cũng đến, cậu trước hết đỡ Trần Mỹ Hoa đi lên, sau đó dìu Hứa Nhất Lộ ngồi xuống vững vàng, quay đầu nhìn lại chẳng thấy Lâm Mộ đâu, liền đứng dậy nhìn quanh bốn phía, mới thấy người nọ đang đứng xếp hàng sau lưng thầy Mã ở bến thuyền bên kia.
Hứa Nhất Lộ ngồi trên thuyền hỏi: “Sao vậy?”
Lục Nhung xổm người ngồi xuống, kéo tay Hứa Nhất Lộ với Trần Mỹ Hoa nắm lấy nhau: “Hai người ngồi đợi một lát, Mỹ Mỹ phải ngoan nha, đừng có lắc lư, cháu dẫn chị gái về.”
Trần Mỹ Hoa vừa nghe thấy “Chị gái” liền lập tức gật đầu liên hồi: “Mỹ Mỹ ngồi yên, mau đi đón chị gái đi.”
Hứa Nhất Lộ cũng cười: “Tớ nắm tay Mỹ Mỹ cho, cậu không cần phải lo, đi nhanh còn về nhanh.”
Lục Nhung liền không do dự, xoay người đi về phía bến thuyền bên cạnh, thầy Mã lúc này đã lên thuyền, đang xoay người đưa tay cho Lâm Mộ.
Lâm Mộ kéo váy, hơi khom người, vừa tính đưa chân bước ra thì đột nhiên sau lưng bị ai đó nắm tay kéo lại.
Mũ cói trên đầu suýt chút nữa là rớt xuống, bị Lục Nhung đưa tay tóm lấy, nam sinh kéo Lâm Mộ đứng dậy, cầm mũ đội trở lại lên đầu đối phương.
“Cậu ấy đi cùng với em.” Lục Nhung đứng trên bến nhìn xuống thầy Mã nói “Không làm phiền thầy.”
Vẻ mặt thầy Mã rõ ràng hết sức kinh ngạc, giống như bị giật mình sợ hãi, thật lâu mới lắp bắp trả lời: “À ờ… cũng được…”
Lục Nhung kéo Lâm Mộ trở về, trên thuyền rất nhiều người đều nhìn bọn họ, loáng thoáng có mấy tiếng trêu chọc đầy thiện ý.
Lâm Mộ đưa tay vịn mũ trên đầu, cậu tai thính mắt cũng tinh, đương nhiên là nghe rõ mồn một mọi thứ.
Lục Nhung cũng không ngoảnh đầu lại, kéo cậu đi một đường đến bến, lại đỡ cậu bước xuống thuyền, Trần Mỹ Hoa nhìn thấy Lâm Mộ lập tức vui sướng la to: “Chị gái ngồi với Mỹ Mỹ!”
Lâm Mộ nhìn bà nở nụ cười.
Thuyền bốn người, thành từng cặp hai hai đối diện nhau.
Lâm Mộ với Trần Mỹ Hoa ngồi ở mũi thuyền, Lục Nhung với Hứa Nhất Lộ ngồi ở đuôi thuyền, chỉ có mỗi Lục Nhung đạp mái chèo nhưng nhìn động tác của nam sinh có vẻ rất là thoải mái.
Trần Mỹ Hoa vẫn luôn vươn tay nghịch hoa sen cùng lá sen quanh thân thuyền, Hứa Nhất Lộ bởi vì nhìn không thấy nên càng dụng tâm đưa tay sờ soạng.
Hồ cá rất mát mẻ, Lâm Mộ xoay người nằm dựa trên mép thuyền, vươn tay rà trên mặt nước, bên dưới có cá nhỏ bơi qua, dùng môi hôn lên đầu ngón tay của cậu. Lá sen vô cùng sum sê, lộ cả rễ cây nổi trên mặt nước, theo ngọn gió khẽ lay, đóa hoa tựa như thiếu nữ yêu kiều xấu hổ e ấp gương mặt khuất sau phiến lá, phải dùng tay vén ra mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lâm Mộ nhìn một lát, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Lục Nhung, vì phải đạp chèo nên trên trán nam sinh lúc này đổ đầy mồ hôi, vài hạt lấm tấm lăn dọc theo cằm chảy xuống, cuối cùng rỏ vào trong cổ áo.
Lâm Mộ lấy gói khăn tay trong túi xách bên người ra, hơi vươn người giúp Lục Nhung lau mồ hôi, thân thuyền bởi vì động tác của cậu khẽ lắc lư, Lâm Mộ suýt chút là không đứng vững, dưới tình huống cấp bách hai tay vô thức chống lên bả vai Lục Nhung.
Lâm Mộ bị tình cảnh hiện tại khiến cho đỏ ửng lan dần lên gò má, hồi lâu mới bình tĩnh lại, lần nữa giúp Lục Nhung lau mồ hôi.
Nhưng mà càng lau lại càng nhiều.
Lục Nhung cuối cùng thực sự không nhịn được, vươn tay cầm lấy ngón tay Lâm Mộ.
“Vậy được rồi.” Vẻ mặt của nam sinh giống như đang cố nén chịu đựng, thản nhiên nói “Càng lau ra càng nhiều.”
Lâm Mộ đành ngồi trở lại chỗ của mình, mặt mày có chút xấu hổ, vờ như không có chuyện gì quay đầu nhìn quanh quất, thấy mấy thuyền bên cạnh có mấy người đang chụp ảnh, vì thế cũng lấy di động của mình ra, chuyển thành cam trước, chụp ảnh mặt nước, hoa sen cùng với lá sen quây thành từng đám từng đám, đến lúc chuyển lại thành cam sau thì, khung ảnh liền biến thành mặt Lục Nhung.
Ánh mắt đối phương giống như hóa thành thực chất băng xuyên qua màn ảnh, dừng lại trên mặt Lâm Mộ.
Lục Nhung giống như cũng không ngại Lâm Mộ cầm di động chỉa vào mặt mình, hai hàng lông mày khẽ khích lên, lông mi dày rậm cụp xuống rồi lại nâng lên, cuối cùng nhìn thẳng vào người đối diện.
Lâm Mộ bị ánh mắt ấy nhìn đến cả người khẽ run, ngón tay ấn lên nút chụp.
Lục Nhung nghe tiếng chụp ảnh, đột nhiên nở nụ cười, hỏi Lâm Mộ: “Có chụp cho tớ đẹp trai không đấy?”