Mặc Nhận

Chương 52: Tinh ý



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 52: Tinh ý

Khi Sở Ngôn và Mặc Nhận trở về khách đi3m, hai người đều ướt sũng, sắc mặt khó coi, hệt như du hồn lang thang trong mưa.

Thu Cẩn ra nghênh đón mà giật mình, lòng nói đây là lại làm sao??

Nhưng hai người bọn họ không nói gì, phòng ai nấy về, tự chỉnh đốn bản thân. Đợi đến khi thay y phục sạch sẽ trở ra, lại đeo lên dáng vẻ không có chuyện gì phát sinh, Thu Cẩn cũng không tiện mở miệng hỏi.

Thuốc mê của Ảnh Điện khá mạnh, Bạch Hoa vẫn chưa tỉnh lại. Sở Ngôn suy nghĩ một chút, phân phó Thu Cẩn: "Ngươi thay cô để mắt đến hắn. Bạch Hoa đủ thông minh, không chừng đã đoán ra kế hoạch của bọn họ đã bại lộ. Đến đây nhiều ngày rồi, hắn sẽ tìm cách liên lạc với bên ngoài, tiện cho chúng ta lần theo manh mối, một lưới bắt trọn đám tặc tử này."

"Còn nữa... truyền tin về Cửu Trọng Điện, nói Tam hộ pháp Ảnh Lôi dẫn một nhóm ám vệ đến đây. Nếu Minh Chủ Phủ chó cùng rứt giậu, Từ Phòng Xuyên và Thủy Miểu Nhi không tiện ra mặt thì để ám vệ đi xử lý bọn chúng."

Thu Cẩn nhận lệnh, Mặc Nhận bên cạnh đột nhiên tiến lên một bước, đến cạnh Sở Ngôn thấp giọng nói: "Chủ thượng, Bạch Hoa gian trá, cho phép thuộc hạ đi cùng Thu Cẩn."

Động tác của Sở Ngôn khựng lại, nhìn y bằng ánh mắt phức tạp.

Mặc Nhận khẽ run một chút, cúi đầu nhấp môi: "... Chủ thượng bớt giận."

Sở Ngôn đau đầu ấn ấn thái dương, vừa bất lực vừa bất đắc dĩ, nói: "A Nhận, cô không giận, ngươi đừng nghĩ nhiều."

Mặc Nhận im lặng một chút, lại nói: "Thuộc hạ sai rồi."

Sở Ngôn đứng phắt dậy.

Trái tim nhỏ bé của Thu Cẩn đánh "thịch" một cái, còn tưởng Điện chủ lại nổi trận lôi đình, suýt nữa thì quỳ xuống thỉnh tội rồi ——

Không ngờ Điện chủ chỉ hít sâu một hơi, phất tay áo xoay người bỏ đi.

Thu Cẩn càng lúc càng không hiểu, thấy Điện chủ sập cửa một cái, vội vàng nắm cánh tay Mặc thị vệ: "Mặc đại ca! Ngươi và chủ thượng lại làm sao vậy?"

Mặc Nhận rũ mi, đáy mắt hiện lên một tia buồn bã, khàn giọng nói: "Ta khiến chủ thượng yêu lầm rồi. Sau này sợ là... sợ là..."

Y càng nói càng loạn, hô hấp không thông, sắc mặt ảm đạm, so với phế phủ trọng thương xem chừng còn đau đớn hơn.

Thu Cẩn bị y dọa sợ, kéo y ngồi xuống cẩn thận hỏi han. Hỏi ra mới biết, thế này thì hay rồi, tâm hồn nhỏ bé của thị nữ không khỏi chấn động mấy phen: "Mặc đại ca, ngươi nói cái gì —— Chủ thượng, chủ thượng muốn cùng ngươi, hai người một đời một kiếp!?"

Nàng tay chân luống cuống, mười ngón tay che mặt, rối rắm nói: "Sau đó ngươi —— ngươi cự tuyệt!? Mặc đại ca, vì sao?"

Bên ngoài khách đi3m mưa đã nhỏ lại, chỉ còn gió thổi mạnh, bóng mây đổ vào trong gian nhà, phủ một tầng u ám lên khóe môi cùng sóng mũi rõ ràng của thị vệ.

Sắc mặt Mặc Nhận không tốt, y cắn răng quay sang hướng khác: "Ta... ta không thể đáp ứng. Chủ thượng thương ta, chẳng lẽ ta liền không còn biết đâu là chừng mực sao?"

Y siết chặt ngón tay, từng câu từng chữ giống như đang tự nói với mình: "Đó là chủ thượng, đó là chủ thượng."

Đúng vậy, đó chính là... chủ thượng của y.

Đời trước, nếu không phải bị độc hương làm mê loạn suốt mười năm, bị Bạch Hoa hèn hạ ám hại, Điện chủ của y có thể là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào?

Hiện giờ cực khổ bước ra khỏi màn sương, sự thật sáng tỏ, chủ thượng chẳng phải nên trở về quỹ đạo tốt đẹp bằng phẳng, sánh vai cùng một người thật sự xứng đôi sao?

Sao có thể cùng... một thị vệ như y?

Thu Cẩn ngẩn ra, muốn nói lại thôi. Nàng nhìn bộ dạng này của Mặc Nhận trong lòng đã hiểu được ba phần, nhỏ giọng hỏi: "Mặc đại ca, lần trước Thu Cẩn hỏi ngươi... ngươi có muốn như thế không?"

Mặc Nhận xoay người lại, sắc mặt lạnh đi: "Ta muốn hay không không quan trọng. Quyết định của chủ thượng không đúng, ta không thể đáp ứng, ta..."

Y nói một lúc, đầu mày chần chừ một lúc giãn ra, nhưng chỉ trong chớp mắt đã kiên quyết trở lại: "Ta không thể đáp ứng."

Thu Cẩn im lặng một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: "Mặc đại ca, ta hiểu rồi. Nhưng mà ngươi... ta thật sự không biết nên nói gì với ngươi cho phải."

"Bỏ đi, ta biết ngươi quan tâm ta." Mặc thị vệ khẽ thở dài, đánh mắt nhìn nàng, do dự một chút mới nói, "Hiện tại... hiện tại ta không có mặt mũi đi gặp Điện chủ. Ngươi đi nhìn một cái... Đừng để chủ thượng giận dỗi một mình."

Thu Cẩn không khỏi buồn cười, ậm ờ nói: "Ôi, hiếm có một lần Mặc đại ca trốn tránh không dám gặp chủ thượng, còn đẩy ta đến bên cạnh chủ thượng thế này."

Mặt Nhận lạnh lùng liếc nàng: "Còn lắm lời? Đi mau."

......

Trong phòng, Sở Ngôn tóc để xõa, ủ rũ nhìn mưa bay ngoài cửa sổ, có hơi xuất thần. Khi Thu Cẩn tiến vào, hắn cũng không quay đầu nhìn, chỉ mở miệng hỏi: "A Nhận bảo ngươi đến?"

Thu Cẩn lặng lẽ ở một bên: "Mặc đại ca sợ chủ thượng còn giận, nói nô tỳ..."

Lời còn chưa nói hết, Sở Ngôn đã hừ một tiếng, sắc mặt càng xấu hơn: "Mệt y nghĩ nhiều! Con mắt nào của y thấy cô tức giận?"

Thu Cẩn cười khổ, thầm nói nhìn thế nào cũng thấy ngài đang giận.

Nàng không ngắt lời, chỉ lấy ra một kiện áo choàng, cẩn thận phủ thêm lên người Điện chủ, nhẹ nhàng nói: "Điện chủ, Thu Cẩn thấy mưa cũng sắp tạnh rồi. Đã vào hè, sau cơn mưa không chừng sẽ có cầu vồng."

Sở Ngôn khẽ nhếch môi, lắc đầu chống trán thở dài: "Ngươi... ngươi biết rồi đúng không? Cô hôm nay đã bộc bạch với A Nhận, y lại... hừ..."

Thu Cẩn hỏi: "Mặc đại ca nói thế nào ạ?"

Sở Ngôn im lặng một hồi, khàn giọng đáp: "Trên đường về, y nói với cô y không xứng, cầu cô suy nghĩ lại."

"Ngươi thấy có buồn cười không? Cô sa đà vào Bạch Hoa, làm đủ thứ chuyện trước mặt y, còn đối xử với y... chẳng ra làm sao." Ngón tay Sở Ngôn gõ lên song cửa sổ, thấp giọng nói, "Rõ ràng là cô có lỗi với y, y lại nói mình không xứng, ngươi nói xem, đây không phải là bóp nát tim cô sao?"

Điện chủ xua tay: "Khụ, nói nhiều rồi."

Sau đó hắn quay lại, có chút xấu hổ: "Thu Cẩn, hôm nay cô làm y sợ rồi, ngươi... ngươi thân thiết với A Nhận, lại tinh ý, cô không cần ngươi hầu hạ, ngươi thay cô đi... trấn an y một chút."

Thu Cẩn lại cười khổ, lòng nói: Chủ thượng lại không biết rồi, trùng hợp thay, nô tỳ là bị Mặc đại ca phái đến đây.

Nàng cũng không đáp vội, vén vạt váy vàng nhạt chậm rãi quỳ xuống, nhỏ nhẹ nói: "Chủ thượng, Thu Cẩn to gan, có một lời đại bất kính muốn bẩm báo, cầu chủ thượng lượng thứ."

Sở Ngôn nhíu mày nhìn nàng một cái: "Nói đi."

Thu Cẩn cắn môi một cái, mạnh dạn ngẩng mặt lên, giọng nói trong trẻo: "Dám hỏi chủ thượng, ngài cảm thấy... lòng trung thành của Thu Cẩn so với Mặc đại ca như thế nào?"

Sở Ngôn sửng sốt, trong lòng một trận tê dại. Trước mắt hắn tựa hồ hiện lên gương mặt thê lương của thị nữ khi trúng độc sắp chết, bên tai hắn vang lên tiếng khóc nức nở cùng khẩn cầu: Chủ thượng... cầu xin ngài mau tỉnh lại đi...

Điện chủ vội ho khan hai tiếng, đè lại cảm giác khó chịu trong cổ họng: "Ngươi cùng Mặc Nhận một mềm một cứng, tâm tính bất đồng, nếu chỉ xét lòng trung thành thì bất phân cao thấp, tất nhiên là... trời đất chứng giám."

Thu Cẩn bình tĩnh nói: "Đúng ạ, nếu Thu Cẩn và Mặc đại ca đổi vị trí cho nhau, nếu hôm nay người trong lòng chủ thượng biến thành Thu Cẩn, nô tỳ —— sẽ lập tức đáp ứng."

Sở Ngôn ngạc nhiên, vẫn chưa rõ Thu Cẩn có ý gì, trong lòng lại có một loại linh cảm mơ hồ khiến tim hắn nảy lên liên hồi. Hắn mím môi, hoảng hốt nhìn một vòng, vẫn không biết nên nhìn vào đâu, lại có chút khẩn trương: "Ngươi muốn nói cái gì, nói tiếp đi."

Khóe mắt Thu Cẩn dịu đi, ôn hòa chậm rãi mà nói: "Chủ thượng, ngài nghĩ kỹ xem, luận tận trung, đáp ứng ngài chính là thuận theo tâm ý của chủ thượng, giải nỗi khổ tương tư của ngài; luận tư tâm, làm Điện chủ phu nhân chính là trở thành bạn đời suốt kiếp của chủ thượng, có thể kề cận bên ngài, lại không cần nhịn nhục mà phế bỏ công phu..."

"Như vậy đẹp cả đôi đường, nô tỳ cớ gì lại cự tuyệt?"

"Ban đầu có sợ hãi mấy phen, thì cũng là vì được thương mà sợ. Nhưng đã thấy chủ thượng kiên trì chấp nhất như vậy, tuyệt đối không phải là nông nổi nhất thời, thân làm thuộc hạ sao có thể cự tuyệt, như vậy không phải là đại bất kính sao?"

Sở Ngôn nghe Thu Cẩn nói đến ngẩn ngơ, theo bản năng cảm thấy hình như nàng nói rất chí lý.

Hắn bỗng nhiên tái mặt, cả kinh nói: "Hay là —— trong lòng A Nhận vẫn còn sợ cô!?"

Thu Cẩn: "..."

Thị nữ nhất thời không đáp nổi, lại cười khổ: "Chủ thượng, sao ngài lại nghĩ như vậy, Mặc đại ca sao có thể..."

Sở Ngôn lo lắng xoay người: "Ngươi không hiểu đâu! Cô, cô thật sự từng đối xử với y rất tệ, chỉ là ngươi không biết!"

Thu Cẩn nhịn không được bật cười thành tiếng, nhỏ giọng nói: "Chủ thượng anh minh thần võ, sao lại loay hoay vì một chữ tình thế này? Ngài nghe Thu Cẩn nói đã..."

Nàng vần vò tay áo, ngữ điệu nhẹ nhàng mà thấu suốt: "Xem tâm tư của Mặc đại ca, y chỉ đơn giản là cảm thấy bản thân mình xuất thân không tốt, dung mạo tài tình đều không đủ."

Nói đến đây dừng một chút, kéo âm cuối thành một tiếng thở dài: "Y cảm thấy mình không xứng với ngài... là vì sợ sẽ khiến ngài chịu thiệt, chủ thượng à."

Sở Ngôn cứng đờ.

Hắn chậm chạp nhìn xuống thị nữ, miệng mấp máy: "Cái gì?"

"Mặc đại ca cự tuyệt ngài là vì y luyến tiếc. Y thà chọc cho chủ thượng nổi giận, thà rằng từ đây bị chủ thượng xa cách, thà rằng không làm một 'thuộc hạ tận trung' phân ưu giải khổ cùng chủ thượng ——" Thị nữ đoan trang nhu mì quỳ gối trước mặt Điện chủ, ánh mắt trong trẻo lại dịu dàng: " —— Cũng không nỡ dùng nhân duyên trói buộc chủ thượng cả đời, khiến ngài về sau phải uất ức."

Sở Ngôn như bị sét đánh bất ngờ, tinh tú ầm ầm nổ tung trong đầu. Hắn đột nhiên cảm thấy choáng váng, lảo đảo một bước, phải vịn cửa sổ mới có thể đứng vững.

Hắn dụng sức đến mức tay nổi lên gân xanh, như một người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ cứu mạng, không dám tin mà nhìn chằm chằm Thu Cẩn.

"Ngươi có ý gì," Sở Ngôn lẩm bẩm, "Ngươi... Ngươi không được nói lung tung, ngươi không hiểu đâu, cô thật sự không tốt với y. Lúc đó y sợ cô như vậy, ngươi nói bậy..."

Thu Cẩn nói: "Trước kia quả thực nô tỳ cũng không hiểu được tâm tư Mặc đại ca, nhưng nhờ hôm nay y cự tuyệt ngài, Thu Cẩn mới có thể thông suốt. Tâm ý Mặc đại ca dành cho chủ thượng vô cùng đặc biệt, chẳng qua chính y cũng không nhận ra."

Không biết từ lúc nào, ánh mắt Điện chủ đã có chút lơ đãng, hoảng hốt mà lầm bầm: "Không... Không thể nào. Cô, cô từng vứt bỏ y, ngươi còn cầu xin cô đến nhìn y lần cuối... Sao có thể... Ngươi đừng nói bậy, mau lui xuống!"

Thu Cẩn bắt đầu không hiểu chủ thượng đang mê sảng cái gì, đành tự mình nói nốt phần còn lại: "Nô tỳ không dám khẳng định đây là tình ái... Nhưng Thu Cẩn hoàn toàn không có được phần tâm ý này của Mặc đại ca."

"Không riêng gì Thu Cẩn, cả bốn vị Ảnh hộ pháp, ba vị Đường chủ, toàn bộ Cửu Trọng Điện từ trên xuống dưới... không ai có cả." Thu Cẩn cười cười, "Chủ thượng, tình cảm mà Mặc đại ca dành cho ngài trước nay đều là độc nhất vô nhị."

Sở Ngôn như bị bóp nghẹt, rốt cuộc không nghe nổi nữa.

Hắn đột ngột xoay người, tông cửa xông ra.

Đi tìm thị vệ của hắn.

——————————

Lời tác giả: Người thông minh sáng suốt nhất ở đây còn ai ngoài nữ thần trợ công nhà ta – Thu Cẩn cô nương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.