Mặc Nhận

Chương 54: Đường chết



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 54: Đường chết

Mặc Nhận không chút do dự nhảy qua tường thành.

Mắt y sáng ngời, nương theo bóng cây lúc thưa lúc rậm mà che đậy thân ảnh, lặng lẽ bám theo.

Khinh công của Mặc Nhận thiên về ẩn thân, kiếp trước đã qua nhiều năm mài giũa, đạt tới trình độ lướt gió mà đi. Hiện tại y cực kỳ cẩn trọng, thế nhưng bước chân vẫn nhẹ tênh, không kinh động đến một cánh chim, rất nhanh đã đuổi kịp Bạch Hoa và hai gã áo đen. Ba người kia vội vàng rời đường lớn, trong bóng đêm rẽ vào một lối nhỏ, dừng lại.

Mặc Nhận im lặng dán vào một gốc cổ thụ, che giấu hơi thở, cẩn thận đánh giá xung quanh.

Nơi này cây cối um tùm, không có dân cư. Cỏ dại trên mặt đất có chỗ chỉ đến đế giày, có chỗ cao ngang bắp chân, gió thổi một trận, lá cây ngọn cỏ nhất loạt đong đưa, phát ra âm thanh rào rạt dọa người. Bốn phía tối đen, giơ tay không thấy rõ năm ngón, không khí thật sự âm trầm đáng sợ, lúc này dù có yêu ma quỷ quái xông ra cũng không có gì lạ.

Nghĩ đến đây, từ dưới bóng cây tối om lại thật sự có một bóng người xuất hiện, vô thanh vô thức đứng phía xa xa.

Kẻ đó cũng một thân đen tuyền dày nặng, áo choàng phủ kín người, không nhìn thấy mặt mũi.

Mặc Nhận nghe thấy tiếng hai gã áo đen đưa Bạch Hoa đến đây tháo mặt nạ xuống, ôm quyền hạ giọng nói với kẻ trước mặt: "Bái kiến Yến Giáo chủ, hai huynh đệ chúng ta phụng mệnh Tề sứ giả, đã hộ tống Bạch công tử đến đây."

Mặc nhận nghe một chữ "Yến" kia, thần kinh căng cứng.

Kẻ được gọi là "Yến Giáo chủ" quay đầu xem xét một vòng, không phát hiện có khác thường, khàn giọng cất tiếng: "Ừ, làm không tồi. Hai người các ngươi chờ ở một bên, ta có chuyện riêng cần nói với Bạch Hoa."

Mà Bạch Hoa khi nhìn thấy người này giống như toàn thân chấn động, hô hấp cũng dần dồn dập.

Tay phải hắn run rẩy tháo nón cói xuống, thả rơi trên mặt đất, trên gương mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ vui mừng đan xen với kích động tột cùng.

"Chủ..." Giọng Bạch Hoa run run, từ một chữ này cũng có thể nghe ra âm điệu vặn vẹo.

Hốc mắt hắn đỏ lên, trong đôi mắt câu hồn đó nổi lên một tầng sương.

Gã áo đen kia rốt cuộc nhìn đến hắn, chân dẫm lên ngọn cỏ dại, chậm rãi bước về phía Bạch Hoa. Gã dừng lại khi còn cách hắn vài bước, không nhanh không chậm gật đầu.

Như thể đã nhận được khích lệ, Bạch Hoa không thể kìm nén nữa, âm thanh cơ hồ là nức nở: "Chủ nhân...!"

Cách đó không xa, trong lòng Mặc Nhận dậy sóng.

Trước khi gã áo đen kia mở miệng, y đã nhận ra kẻ đó là Yến Lạc hôm trước vừa giao thủ trên đài cao, thế nhưng...

Bạch Hoa... gọi Yến Lạc là chủ nhân!?

Theo lời Thủy Kính Lâu, Bạch Hoa —— Chung Hoa không phải là người thừa kế chân chính sao?

Làm thế nào mà một Yến Lạc bị trục xuất khỏi Húc Dương Kiếm phái lại thành "Yến Giáo chủ", còn là chủ nhân của Bạch Hoa?

Y còn chưa nghĩ xong, đã nghe Yến Lạc nâng cằm, đáp: "Ừ, Hoa Nhi."

Mũ áo choàng kéo xuống để lộ ra nửa gương mặt. Không hề là cái gã vàng vọt như nến, ngũ quan tầm thường trên đài hôm rồi, mà là mắt ưng mày kiếm, góc cạnh rõ ràng, lộ ra vẻ uy hiếp bức người.

"Chủ nhân..." Bạch Hoa ngẩng đầu lên, cười trong nước mắt, thoáng nhìn đẹp hơn cả hoa lê ngậm mưa.

Hắn cẩn thận vươn tay nâng bàn tay của Yến Lạc lên, thành kính hôn lên đầu ngón tay, nỉ non: "Chủ nhân, chủ nhân, ta thật sự rất nhớ ngài..."

"Bốn năm qua, ngài... ngài vẫn khỏe chứ? Hoa Nhi không thể ở bên ngài, ngài đã quen với sinh hoạt trong giáo hay chưa? Có kẻ đui mù nào gây khó dễ với ngài không? Chủ nhân, ngài gầy đi rồi..."

Bạch Hoa vừa khóc vừa cười, dong dài thăm hỏi, dùng đôi tay mềm mại vuốt v e bàn tay đối phương, có thể thấy rõ ràng sự quyến luyến cùng ngưỡng vọng trong giọng điệu của hắn.

Nhưng Yến Lạc không hề cảm kích, lạnh nhạt đẩy Bạch Hoa ra, nói: "Ta rất khỏe, mau nói chính sự... Kế hoạch làm sao vậy? Nói đi, ngươi bại lộ rồi đúng không!?"

Bạch Hoa bị chủ nhân đối đãi bạc bẽo như vậy cũng không phật lòng, vẫn dịu dàng ngẩng đầu cười, giọng nói lại có chút bi ai: "Thật xin lỗi, chủ nhân, ta..."

"Xin lỗi?" Yến Lạc hừ lạnh một tiếng, tức giận trừng mắt với hắn mà rít lên, "Ta không muốn nghe xin lỗi! Ta muốn thành công! Ta muốn Cửu Trọng Điện lẫn Húc Dương Kiếm phái, ta muốn Sở Ngôn! Chẳng lẽ ngươi không biết!?"

Hắn nôn nóng đi tới đi lui, lại lập quay trở lại, nghiến răng nói với Bạch Hoa: "Ta đã nói, chỉ cần chuyện này thành công, ta lập tức đón ngươi về giáo. Chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta về nhà sao, hả?"

Yến Lạc hít một hơi thật sâu, áp bàn tay lên vai Bạch Hoa, tay còn lại vỗ vỗ lên gương mặt hắn, nhìn chằm vào hắn, nói từng chữ một: " —— Ngươi muốn, ngươi rõ ràng luôn nhớ đến ta! Ngươi muốn trở về, đúng không? Vậy tại sao ngươi không làm cho tốt!?"

Bạch Hoa rũ mi, thấp giọng nói: "Đều do Hoa Nhi kém cỏi... Chủ nhân đừng tức giận."

Hắn dừng một chút mới nói tiếp: "Hiện giờ kế hoạch có sơ suất, e rằng Sở Ngôn đã phát hiện ra chuyện gì. Trường Thanh Thành có quá nhiều biến số, chủ nhân một mình ở đây không an toàn, Hoa Nhi muốn..."

Hắn chưa nói xong, Yến Lạc đã trầm xuống: "Ngươi muốn thế nào?"

Bạch Hoa cắn môi, nói: "Hoa Nhi muốn xin chủ nhân, trước mắt trở về Nam Cương đi."

Yến Lạc tức giận đến biến sắc, túm lấy cổ áo Bạch Hoa, bật cười: "Ngươi... Ngươi muốn ta cứ thế mà về Nam Cương? Ngươi chê ta chưa đủ nhục nhã hay sao, còn kêu ta một lần nữa trước mặt Sở Ngôn cụp đuôi bỏ chạy?"

Bạch Hoa run giọng nói: "Không phải..."

" —— Ngươi còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không!? Ta nói, Cửu Trọng Điện Sở Ngôn là kẻ thù khắc cốt của ta. Ta mất hết võ công, mất hết tiền đồ, mất địa vị cùng tôn nghiêm, trở thành một kẻ tha hương lưu lạc, không nơi để về... Ta trắng tay như thế đều là do hắn ban cho!!"

Khóe mắt Yến Lạc giăng đầy tơ máu, cơ mặt vặn vẹo: "Tên đó, phải để ta đạp lên đầu hắn, bắt hắn quỳ xuống nhận thua, chậm rãi tra tấn hắn đến chết, ta mới có thể tiêu được mối hận này ——"

"Không phải, chủ nhân!" Bạch Hoa ôm cánh tay gã, vội lắc đầu, "Chủ nhân không trắng tay, chủ nhân có Bạch Hoa. Võ công, tiền đồ, địa vị, tôn nghiêm... lẫn một mái nhà, ta đều sẽ cho ngài!"

"Chủ nhân muốn báo thù, Hoa Nhi sẽ giúp người báo thù."

Dưới ánh trăng, thiếu niên mềm mại như cánh hoa nâng mắt, lời phun ra từ miệng lại âm độc vô cùng: "Ngài muốn gì, Hoa Nhi đều cho ngài; thứ Hoa Nhi không có cũng sẽ đoạt về cho ngài."

"..." Khuôn mặt Yến Lạc hơi đanh lại, thần sắc biến ảo mấy lần, rốt cuộc mất tự nhiên mà hừ một tiếng, phất tay đẩy Bạch Hoa ra.

Bạch Hoa lảo đảo một bước, lại cố chấp dán đến gần: "Chủ nhân, chỉ là nhất thời ẩn nhẫn mà thôi..."

"Bạch Hoa bại lộ thì đã sao? Sở Ngôn đã nhiễm độc Túy sinh mộng tử, Húc Dương Kiếm phái đã bị hất nước bẩn rồi, hai trưởng lão Thủy Kính Lâu vô tình tra ra thân phận của chủ nhân —— cũng đã bị ngài tự tay chém giết, đám người Sở Ngôn có hoài nghi đi nữa cũng không có chứng cứ gì!"

"Huống chi, Minh Chủ Phủ Hoàng Thiên Hữu cùng thuộc hạ Tề Thiên của gã đều đã đứng về phía Vu Hàm Giáo chúng ta. Bọn họ ngoài sáng, chúng ta trong tối, chủ nhân kiên nhẫn một hai năm, lý nào không tìm được cơ hội báo thù?"

Yến Lạc không kiên nhẫn, nhíu mày dứt khoát nói: "Ngươi nói thì dễ, hiện tại đám Sở Ngôn đã hoài nghi, sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này."

Bạch Hoa lập tức đáp: "Chỉ cần Bạch Hoa chết ở Trường Thanh Thành là được!"

Hắn đáp nhanh như vậy, ngữ điệu trấn định, vẻ mặt thản nhiên... giống như không phải đang nói đến chuyện sống chết của mình, mà đang nói "Trong nhà không có trà sao, vậy ta uống nước là được".

Vậy nên Yến Lạc sửng sốt hai giây mới có thể phản ứng lại hàm nghĩa của lời này.

Bạch Hoa mỉm cười, ánh mắt sạch sẽ, trong mắt có thể thấy ánh trăng lấp ló sau mây: "Bạch Hoa chết rồi, manh mối sẽ đứt. Chủ nhân rời khỏi Trung Nguyên, Nam Cương núi sâu rừng độc, rộng lớn như vậy, Sở Ngôn biết đi đâu mà truy?"

Yến Lạc trầm mặc.

Sau một lúc lâu, hắn mới trầm giọng nói: "... Ừm, ngươi nói cũng đúng. Ta hỏi ngươi, nếu hôm nay ta lui về Nam Cương, còn phải đợi bao lâu mới có thể báo thù?"

"Nhanh thì hai năm, chậm nhất năm năm, đại nghiệp của chủ nhân nhất định sẽ thành." Bạch Hoa khẳng định, sau đó hắn trịnh trọng quỳ xuống trước mặt gã, "Bạch Hoa đã thu xếp sẵn người tiếp ứng, cách đây năm dặm về hướng đông, thỉnh chủ nhân đi nhanh."

"..." Yến Lạc nhìn hắn một lúc, "Ngươi thật sự không theo ta? Ngươi... thật sự muốn chết ở đây?"

Gương mặt Bạch Hoa giãn ra, thỏa mãn ửng đỏ mà mỉm cười: "Chủ nhân luyến tiếc Hoa Nhi sao?"

Yến Lạc u ám chau mày một chút, Bạch Hoa lập tức ngoan ngoãn thu lại nụ cười, đáp lại câu hỏi của gã: "Phải."

Trong bóng đêm, thân hình hắn tinh xảo đẹp đẽ, lúc này không khỏi có chút tịch mịch đau thương.

"Mới rồi ta chỉ đùa một chút thôi... Bạch Hoa là độc vật vô tâm vô tình, may mắn gặp được chủ nhân, nếm được vị ái tình nhân gian, cuộc đời này không còn gì tiếc nuối, chủ nhân không cần nhớ mong."

Yến Lạc trầm mặc một lúc, thấy Bạch Hoa thần sắc trấn định tự nhiên, khô khốc nói: "Đã vậy... Được, tùy ngươi."

Cách đó không xa, Mặc Nhận nấp sau thân cây, ánh mắt trầm xuống.

... Tuyệt đối không thể để gã đi

Nếu gã được người Nam Cương đưa đi, chẳng khác nào thả hổ về rừng.

Chủ thượng tính toán lâu như vậy chỉ đợi cơ hội này, hiện tại đại sự sắp thành, không có chuyện y có thể trơ mắt nhìn kẻ đầu sỏ đào tẩu...

Tay Mặc Nhận đặt lên chuôi kiếm, xương cốt toàn thân căng chặt, ánh mắt dần bén lên, hô hấp càng lúc càng chậm lại.

Ra tay hay không?

Người cầm kiếm, một khi kiếm rời vỏ, người không thể quay đầu.

Lúc này, tại đây, y muốn rút kiếm sao?

Bạch Hoa gật đầu thật nhẹ, trên mặt hiện lên nét cười ngọt ngào, lời trong miệng lại là dứt khoát biệt ly: "Hoa Nhi bái biệt chủ nhân. Đến ngày đại nghiệp cáo thành, chỉ mong chủ nhân đừng quên Hoa Nhi."

Dứt lời, hắn gục đầu, hàng mi rũ xuống một tầng bóng, trên mặt vẫn lưu lại nụ cười, thoạt nhìn ít nhiều có vẻ yếu ớt đáng thương.

Ngón tay nắm chuôi kiếm của Mặc Nhận bất động, ánh mắt lạnh lẽo nhanh chóng đảo qua cánh rừng hoang vắng này.

Hai cao thủ từ Minh Chủ Phủ... một Bạch Hoa thiện dùng độc... một Yến Lạc mạnh hơn y...

Cách năm dặm còn có Vu Hàm Giáo tiếp ứng, không rõ số lượng lẫn chiêu thức...

Sự việc phát sinh quá đột ngột, y không cách nào truyền tin. Người của Cửu Trọng Điện cũng không cách nào lập tức đến đây.

Dưới tình huống này, một khi xuất kiếm, tử cục của y xem như đã định. Cho dù không màng sống chết, y cũng không dám chắc mình có thể dùng mạng đổi mạng với Yến Lạc —— Khả năng lớn nhất là y ám sát thất bại, trực tiếp bỏ mạng ở đây...

Đột nhiên, hết thảy suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu Mặc Nhận đều dừng lại.

Y cảm thấy có gì đó thật kỳ quái, thật hoang đường.

—— Vì sao y lại cân nhắc đến vấn đề sống chết của chính mình?

Chuyện này có quan trọng không?

Hiện tại chậm trễ một chút thôi là sẽ thả hổ về rừng, hết thảy hỏng việc. Y chết thế nào, có kéo theo Yến Lạc được không, hay sẽ chết một cách vô ích...

Có quan trọng không?

Đương nhiên không quan trọng.

Trước mắt y tựa hồ hiện lên dáng vẻ Sở Ngôn vì Túy sinh mộng tử mà hộc máu không ngừng, lòng bàn tay y lại lạnh đi một chút.

Lúc này, tại đây, ngoài toàn lực xuất kiếm, lấy mạng đánh cược, y còn lựa chọn nào khác không?

Đương nhiên không có.

Đáy mắt Mặc Nhận bình tĩnh lại, ngón tay nắm chặt chuôi kiếm cũng hơi lỏng ra.

Không có lý do gì để do dự, ngay tại đây, y muốn giết Yến Lạc;

Dù không giết được, y cũng có thể câu giờ, được một khắc tốt một khắc, tốt nhất là có thể kéo dài đến khi Cửu Trọng Điện tìm được tới đây.

Trong một khoảnh khắc thoáng qua, trong đầu Mặc Nhận tựa hồ xuất hiện bốn chữ.

Y không thấy rõ là bốn chữ nào, có thể là "một đời một kiếp", có thể là "cô trót thương ngươi", cũng có thể là "đến đây gặp cô" mà chủ thượng vừa mới tự tay viết.

Mặc Nhận không rõ, mãi đến rất nhiều năm về sau, y cũng không cách nào nhớ được.

Bởi vì những chữ đó còn chưa kịp thành hình trong đầu đã bị bản năng sát thủ dứt khoát chặt đứt ——

Người cầm kiếm, trước khi xuất kiếm, trong lòng không được có tạp niệm.

——————————

Lời tác giả:

Sở Ngôn (điên đến nơi rồi): Thời điểm mấu chốt ngươi có thể nhớ cảnh ta trúng độc hộc máu, lại không nhớ đến chuyện ta vì ngươi mà moi tim (theo nghĩa đen) đổ máu???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.