Mặc Nhận

Chương 74: Ngoại truyện If (03)



Mặc Nhận ánh mắt mơ hồ càng thêm ảm đạm. Chủ thượng đang tức giận, dù y ý thức tan rã vẫn theo bản năng mà chống thân dậy, quỳ xuống đất thỉnh tội.

Nhưng y lấy đâu ra sức lực nữa? Khuỷu tay mới chống thân thể lên một chút, cả người đã rã rời mà ngã khỏi giường.

Sở Ngôn lạnh lùng chắp tay sau lưng, quay đi, mặc cho người từng là thị vệ tùy thân của mình ngã trên nền nhà.

Thu Cẩn đúng lúc này trở về, thấy vậy quỳ xuống thất thanh nói: “Chủ thượng khai ân!”

Sở Ngôn không nói gì, đợi Mặc Nhận tự ngồi dậy thỉnh tội như trước đây. Nhưng không, trong tẩm điện chỉ có ánh nến nhảy nhót phát ra tiếng lách tách, người kia lại nằm bất động, cứ như một người đã chết.

Thu Cẩn gấp gáp đến suýt bật khóc: “Mặc đại ca…!”

Sở Ngôn không biết vì sao lại hơi hoảng hốt, còn cảm thấy có một cơn đau nhức âm ỉ. Hắn xoay người bước hai bước đến, nắm lấy cánh tay Mặc Nhận, thô bạo kéo y lên: “Ngươi…”

Lại thấy gương mặt Mặc Nhận càng tái đi, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mắt nhắm nghiền, đã lại ngất đi.

Sở Ngôn ngạc nhiên.

Hắn một tay ôm Mặc Nhận, tay còn lại thăm mạch, cảm thấy mạch đập dưới ngón tay mình vừa nhanh vừa mong manh, như một sợi tóc mảnh có thể bị kéo đứt bất kỳ lúc nào.

Sao lại như vậy? Sở Ngôn lặng người mở to mắt, cảm thấy đầu càng lúc càng đau. Rõ ràng mới rồi hắn vừa truyền cho Mặc Nhận chút nội lực, y sao có thể… suy yếu đến mức này!?

Điện chủ trầm mặc một chút, đột nhiên nghiêm giọng nói: “Gọi Dược đường đến đây… Không, gọi Lâm Quân đến đây.”

……

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, bên trong Trung Càn Điện lại trống rỗng, khiến lòng người thấp thỏm không yên.

Mặc Nhận được nhét trở về đệm chăn. Y nhắm mắt rũ mi, không nhúc nhích chút nào, mạch đập càng lúc càng yếu, giữa mũi miệng cơ hồ không dò ra hơi thở. Y sốt cao không giảm, lúc này thân thể bắt đầu vô thức mà run, mơ hồ có dấu hiệu co giật.

Sở Ngôn hốt hoảng, bất giác nhấc tay áo lau mồ hôi, cáu kỉnh đến mức muốn giết người.

Hắn nắm tay Mặc Nhận truyền nội lực, nhưng có thể vì đan điền y đã bị phế, cũng có thể vì tấm thân này quá tàn tạ, nội lực không lưu lại được bao lâu, chưa kịp chuyển đi một vòng đã chầm chậm tiêu tán.

Sở Ngôn sắc mặt trầm xuống, chợt nhớ ra trong điện còn một hộp nhân sâm ngàn năm hắn định để cho Bạch Hoa bồi bổ cơ thể, lập tức gọi Thu Cẩn mang tới.

“Chủ thượng,” Thu Cẩn nhất thời không dám manh động, run giọng nói, “Ngài quên rồi sao, nhân sâm đó là…”

Nàng định nói đó là dược liệu quý hiếm ngài vất vả tìm suốt một năm rưỡi mới có được, vốn dĩ vì y sư nói Bạch Hoa sau vụ ám sát hụt bị kinh động quá mức, tâm thần bất an, cần bồi bổ thật tốt.

Vụ ám sát đó còn là “chuyện tốt” mà Mặc đại ca gây ra. Tối nay Điện chủ không chỉ hành xử điên rồ, mà còn muốn dùng thứ quý giá đó cho thủ phạm, nếu ngày mai sực tỉnh đổi ý, chẳng phải Mặc Nhận lại gặp đại nạn sao?

“Lảm nhảm cái gì!” Sở Ngôn trái lại càng gấp gáp, “Ngươi không muốn Mặc Nhận giữ mạng à, lấy ra!”

Hắn cũng không phải là còn tình còn nghĩa gì với cái thứ không biết nghe lời này đâu, Sở Ngôn vội vàng tự nhủ, chỉ là… chỉ là, hắn không thể nào nhìn người này chết một cách khuất tất như thế ngay trước mắt, huống chi…

Đến khi Thu Cẩn mang dược liệu đến, hắn cũng vứt hết “chỉ là” với “huống chi” ra sau đầu. Hắn rửa tay, lấy một lát sâm, cẩn thận nâng gương mặt trắng bệch như giấy của Mặc Nhận lên, đặt miếng sâm dưới lưỡi y. Hắn không quay đầu lại, phất tay nói: “Còn lại cứ để một bên, Dược đường nếu cần dùng thì cứ dùng.”

Thu Cẩn cúi đầu: “… Vâng ạ.”

Lâm Quân rốt cuộc cũng đến. Dược đường chủ còn chưa kịp hành lễ đã bị Điện chủ cáu kỉnh lôi đến trước giường, đến khi nhìn thấy người kia là Mặc thị vệ, suýt nữa đã kinh hô thành tiếng.

Thu Cẩn một bên điên cuồng nháy mắt: Đừng hỏi, xin ngài đừng hỏi gì cả.

Lâm Quân không dám hỏi, huống chi tình huống của Mặc Nhận càng không cho hắn thời gian để hỏi. Hắn vội vàng chuẩn bệnh, châm cứu, lại lấy ra mấy viên thuốc mang theo nấu thành canh sâm cho Mặc Nhận uống.

Mặc Nhận từ đầu đến cuối đều bất tỉnh, thậm chí không phát ra âm thanh nào. Lâm Quân cực khổ cho y uống canh, ước chừng một nén hương mới miễn cưỡng uống được non nửa.

Sở Ngôn bên cạnh nôn nóng: “Rốt cuộc thế nào?”

Một câu này khiến Lâm Quân mồ hôi đầy đầu, thầm nghĩ: Điện chủ đêm nay rốt cuộc là có ý gì?

Mặc Nhận hiện tại từ trên xuống dưới không chỗ nào ổn, người tỉnh táo đều nhìn ra được, y vốn là bị hành hạ từ năm này qua năm khác thành như vậy.

Nói như vậy có được không? Điện chủ muốn nghe đáp án nào?

Lâm Quân không hiểu nổi sự tình, đành giữ thái độ thành thực: “Hồi bẩm Điện chủ, Mặc Nhận hiện tại khí huyết thiếu hụt, lục phủ ngũ tạng đều suy yếu, còn có mấy năm ám thương tích tụ, tình hình không khả quan.”

Hắn cắn răng: “Thuộc hạ tài mọn, sợ là… mạng không dài lâu. Cho dù qua đêm nay, e rằng y cũng chỉ còn không quá hai ba tháng.”

Ánh nến trên bàn yếu ớt lay động.

Cửu Trọng Điện chủ chậm chạp xoay người, cau mày, nửa ngày sau mới nói: “Cái gì?”

Sở Ngôn sắc mặt khó coi, bước đến một bước, xoa huyệt thái dương đang đau dữ dội, hít một hơi thật sâu, hỏi lại: “Ngươi vừa nói gì? Sợ rằng cái gì?”

Lâm Quân thận trọng lặp lại: “Mạng không dài lâu.”

“…”

Sở Ngôn nheo mắt, nhìn chằm chằm Lâm Quân, đánh giá trên dưới một lượt, đột nhiên lắc đầu: “Sai rồi. Ngươi nói láo.”

Lâm Quân sửng sốt im bặt. Cửu Trọng Điện chủ cười lạnh một tiếng: “Dược Đường chủ to gan lớn mật, dám lừa gạt cô?”

Không đợi cho Lâm Quân kịp phản ứng, Sở Ngôn đột nhiên quay đầu, phóng mắt sang: “—— Thu Cẩn!”

Hắn phất tay áo quát tháo ầm ĩ: “Ngươi cũng có phần!?”

Thu Cẩn và Lâm Quân lập tức quỳ mọp xuống, mồ hôi lạnh túa ra.

“Điện chủ! Điện chủ minh giám, thuộc hạ ngàn vạn lần không dám dối gạt ngài!”

“Hừ,” Sở Ngôn vậy mà thu hồi dáng vẻ giận dữ, còn cười một tiếng, “Hai người các ngươi vậy mà thông đồng nhau muốn lừa gạt cô ha ha ha…”

Hắn cười đến ngả nghiêng, tóc dài rối tung, một tay đè ống tay áo chống ở đầu giường, một tay hài hước chỉ vào hai kẻ đang quỳ dưới đất, “Tiếc rằng các ngươi không biết cách lừa người khác! Giả trân…”

Kẻ khác không nói, hắn biết Lâm Quân đối với Mặc Nhận vẫn có thái độ tôn trọng như xưa, nếu tình trạng của Mặc Nhận thật sự không tốt, sao hắn có thể bình tĩnh như vậy?

Thu Cẩn càng miễn bàn, với giao tình giữa nàng và Mặc Nhận, lúc này chẳng phải nên giả vờ khóc lóc sao? Ngốc, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu rồi…

Bên ngoài gió tuyết như thần quỷ khóc sầu, bên trong Trung Càn Điện chỉ có tiếng Sở Ngôn nói cười, Thu Cẩn và Lâm Quân quỳ trên mặt đất như rơi vào hầm băng, sắc mặt hết xanh lại trắng, chưa bao giờ cảm thấy quái dị cùng u ám đến mức này.

Hai người không hẹn cùng thầm nghĩ: Hay là Điện chủ đã chướng mắt bọn họ rồi nên tối nay muốn tìm cớ giáng tội?

“Được rồi, được rồi.” Sở Ngôn cười thỏa thuê rồi vỗ tay một cái, “Các người diễn xuất vụng về quá, cô cũng chẳng thèm trách phạt.”

Hắn hất cằm về phía giường: “Lâm Quân, mau chữa khỏi cho Mặc Nhận đi, xem như cô chưa nghe câu vừa rồi, đại tội của hai người các ngươi đều có thể tha.”

Nhưng đúng lúc này, Mặc Nhận trên giường ho khan hai tiếng, rốt cuộc yếu ớt mở mắt.

Sở Ngôn mắt phượng sáng lên: “Nhìn đi, không phải đã tỉnh rồi sao?”

Đúng là chẳng có vấn đề gì to tát, còn nói cái gì mạng không dài lâu, cái gì không quá hai ba tháng… Đúng là trò cười.

Sở Ngôn ngồi xuống đầu giường, đáy mắt như có một tầng sương mù, giọng nói trống rỗng khó hiểu: “Được rồi, ngươi náo loạn tới đây là đủ rồi, cô thật không muốn dây dưa nữa.”

Hắn vuốt mái tóc xơ xác của Mặc Nhân, lại dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán, cảm thấy có vẻ đã hạ nhiệt một chút, thế là tâm tình cũng tốt hơn, nói: “Nói thẳng đi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Không rõ có phải là châm cứu và canh thuốc có tác dụng hay không, Mặc Nhận lúc này tỉnh lại, mặc dù vẫn sốt cao nhưng đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.

Y nhìn thấy Sở Ngôn đầu tiên, sau đó nhìn thấy Thu Cẩn cùng Lâm Quân đang quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu.

“…Điện chủ.” Mặc Nhận ngửa mặt lên, ánh mắt đờ đẫn, không có tiêu cự, lại bình tĩnh như thể tê liệt, giọng nói khản đặc, “Hết thảy đều là lỗi của tội nô, Thu thị nữ cùng Lâm Đường chủ đều tận tâm trung thành với Điện chủ, thỉnh người cân nhắc nhiều năm tình nghĩa, tha thứ một lần.”

Thu Cẩn đột ngột ngẩng đầu, không dám tin vào tai mình —— Người này điên rồi, vừa mới tỉnh lại, câu đầu tiên là ôm hết tội về mình, y có biết mình đang nhận tội gì hay không!?

Sở Ngôn lại cười: “Ngươi nhận tội? Đây là mưu đồ của ngươi?”

“Điện chủ!” Thu Cẩn sốt ruột nói, “Mặc Nhận không liên quan, y không hề…”

“Hết thảy đều là do thuộc hạ si tâm vọng tưởng, mưu đồ làm loạn.” Mặc Nhận bình thản nói, “Điện chủ, tha cho bọn họ đi.”

Si tâm vọng tưởng, mưu đồ làm loạn, hai thứ này thật sự vạn năng, tội lỗi phát sinh trên đời hết tám, chín phần đều có thể gán cho hai tội danh này.

Mặc Nhận quả thực không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết mình vừa nhận tội gì, nhưng cái gì cũng không quan trọng nữa.

Cũng không phải y chưa từng thanh minh khi bị vu oan, nhưng kết cục lại là tội nặng thêm một bậc. Sở Ngôn đã không nghe lọt tai lời nào nữa, Mặc Nhận thậm chí đôi khi cảm thấy chủ thượng dường như hơi mất trí rồi.

Chủ thượng phạt y không phải vì y phạm sai lầm, mà chỉ vì chủ thượng muốn trách phạt thôi. Trong sạch hay không, thực hư thế nào, chủ thượng đã không còn quan tâm nữa.

Cho nên Mặc Nhận nhận tội rất nhanh, cũng rất bình thản, vẻ mặt không chút dao động, thái độ còn không hề thành khẩn.

Nhưng Sở Ngôn lại rất hài lòng, mặt mày hắn giãn ra, từ trên cao nhìn xuống khẽ gật đầu, dùng một giọng điệu hiển nhiên mà nói: “Tốt lắm, vậy thì ngươi mau khỏi bệnh đi.”

“…?” Đáy mắt Mặc Nhận thoáng qua một tia mờ mịt.

Sở Ngôn ngồi bên giường, khuôn mặt được ánh nến soi sáng: “Không được dùng những thủ đoạn hèn hạ thế này nữa, cô thấy phiền lòng. Ngươi khỏe lên, cô sẽ xí xóa hết mấy chuyện tối nay, bằng không…”

Điện chủ dừng một chút, cảm thấy nhất định phải đề ra hình phạt nghiêm khắc nhất. Hắn trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói:

“Bằng không, cô không cần ngươi nữa.”

——————————

Lời tác giả: Người bình thường và người tâm thần không thể giao tiếp với nhau được… Mọi người đều biết Mặc Nhân sắp bị tra tấn đến chết, nhưng Sở Ngôn lại chả biết gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.