Mạc Nhất, Chân Trời Góc Bể Tôi Quyết Tìm Được Em!

Chương 2: Tốt nghiệp tiểu học



Hy vọng Tiêu Hà sẽ trở nên tốt hơn, trở thành một đứa trẻ rạng rỡ như ánh mặt trời, chớp mắt thằng bé đã sắp tốt nghiệp tiểu học, nó vẫn như trước. Phải làm thế nào để nó hòa đồng với bạn bè cùng lứa?

Năm học mới cần phải bầu ra một ban cán sự mới, tôi biết mình phải làm gì. Tiêu Hà có vẻ không thích thú với việc tuyển cử này, nhưng tôi đã có biện pháp làm cho thằng bé vào ban cán sự, không phải dựa vào tư cách giáo viên chủ nhiệm của tôi mà là dùng gương mặt xinh đẹp của Tiêu Hà để giật phiếu. Toàn khối hơn một nửa là là nữ sinh, chỉ cần nêu tên Tiêu Hà ra, khẳng định là sẽ được số phiếu cao nhất.

Tuyển cử bắt đầu, tôi phát ỗi em học sinh một tờ giấy trắng, để mỗi em viết lên giấy ba cái tên mà các em tín nhiệm đề cử vào ban cán sự, sau đó người được đè cử sẽ được viết tên lên bảng, thống kê số phiếu bầu, sẽ chọn r aba người có số phiếu cao nhất vào ban cán sự lớp, Tiêu Hà đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người, số phiếu của thằng bé là cao nhất được làm lớp trưởng. Gian kế của tôi bị thằng bé nhìn thấu, nó câm lặng nhìn tôi hai mắt phun ra lửa giận dữ, nhưng vì giữ gìn hình ảnh người tốt gương mẫu nó chỉ có thể hung hăng nuốt nước bọt. Hài lòng giao nhiệm vụ cho ban cán sự lớp nhiệm kỳ mới, còn Tiêu Hà ngày càng tức giận, mặt nó sa sầm xuống, trong lòng tôi vô cùng vui sướng, cuối cùng cũng làm cho bé tham gia vào các hoạt động của trường lớp, đừng tưởng rằng tôi không biết hai tờ giấy trắng phát cho thằng bé khi thu về cũng vẫn là tờ giấy trắng.

Vui vẻ qua cả hai ngà cuối tuần, lại phát hiện ra Tiêu Hà vẫn nghỉ ngơi như cũ. Chả nhẽ chức vụ lớp trưởng có thể làm dễ dàng như vậy sao? ừa lúc toàn trường tổ chức một đợt tổng vệ sinh, có giáo viên đi kiểm tra, tôi quyết tâm rửa mắt xem hắn sẽ làm như thế nào. Khi mọi người đang hăng hái khí thế ngất trời bắt tay vào việc thì tiểu tử Tiêu Hà lại bình thản cầm cuốn sách ung dung ngồi đọc dưới gốc cây. Tôi giật lấy quyển sách của nó làm mặt cô giáo mắng:

“Tiêu Hà, em đang làm gì?”

“Đọc sách.”

Trả lời thật bình tĩnh. Tôi không thể nhẫn nhịn nữa rồi.

“Em là một lớp trưởng, sao có thể vô trách nhiệm như thế?”

“Có ủy viên phụ trách vệ sinh rồi, em không muốn giành việc của bạn ấy.”

Khá lắm, lời lẽ rất hợp tình hợp lý, rõ ràng là không có trách nhiệm.

“Thật không? Vậy công việc của lớp trưởng là cái gì vậy?”

“Nhiệm vụ của lớp trưởng chính là phân phối công việc cho các bạn phụ trách từng mảng việc, sau đó kiểm tra kết quả.”

Đáp án của nó khiến tôi tức hộc máu, tôi bại trận toàn tập chỉ còn nước quay đầu bước đi. Sau một học kỳ, thằng bé đã làm tôi hiểu ra, nó là đứa nói được ắt làm được, chả quản một việc gì, còn nhàn rỗi hơn cả trước kia, bởi vì có quyền hành trong tay. Nếu học kì 2 tôi còn để thằng bé trong ban cán sự lớp nữa thì tôi đích xác là một con heo.

Ở văn phòng chấm bài thì có một học sinh chạy vào

“Cô giáo Mạc, Tiêu Hà đánh nhau với bạn học!”

Tiêu Hà cùng mấy em học sinh nữa đang vật lộn nhau trên hành lang. Dùng sức kéo bọn chúng ra, thấy mặt mũi Tiêu Hà bầm dập. Tôi vô cùng tức giận:

“Nói, vì sao lại đành nhau?”

Không đứa trẻ nào dám hé răng, tôi lại càng giận giữ, Tiêu Hà quan trọng với tôi như vậy, thế mà bị người ta đánh ra thế này đây.

“Tiêu Hà, em nói đi.”

“Bọn họ nói em là đứa trẻ bị bỏ rơi, không biết ngượng mà ăn bám cô giáo.”

Tiêu Hà ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương lại quật cường. Tôi kéo tay thằng bé ra, đau lòng nhìn nó trưởng thành sớm hơn bạn đồng trang lứa, xoay người, tôi cảnh cáo các em học sinh của tôi, chưa bao giờ tôi nghiêm khắc như lúc này.

“Cha mẹ Tiêu Hà ở nước ngoài, không có thời gian chăm sóc bạn ấy, nên mới nhờ cô giáo. Nếu cô còn nghe bất cứ một lời nào về chuyện này, cô sẽ mời phụ huynh của các em tới trường gặp mặt.”

Tức giận kéo Tiêu Hà đi, nhưng dùng cách nào cũng không thể dập tắt được phẫn nộ và chua sót trong lòng. Không thể chuyện như vậy xảy ra một lần nào nữa, khuôn mặt xinh đẹp đến nhường ấy mà lại bị người ta đánh đến tím bầm, tôi ngồi xổm xuống bôi thuốc cho thằng bé, nước mắt rơm rớm. Sau đó tôi đưa thằng bé tới trung tâm huấn luyện Tae Kwon Do đăng kí học. Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt thằng bé nữa, bị đánh cũng chỉ có thể là kẻ bắt nạt nó.

Tới lúc nằm ở trên giường tôi mới ý thức được, những việc tôi làm hôm nay chính là hành động của một người mẹ có con bị bắt nạt, nên mới tức giận rồi thương tâm. Thì ra, tôi coi Tiêu Hà như con mình, dù chỉ hơn thằng bé vẻn vẹn 9 tuổi. Nhưng thứ cảm giác đó thật tốt, cảm giác Tiêu Hà là con trai tôi!

Mong con luôn trong tầm mắt của mình đó chính là tình cảm cuat người mẹ, liệu có phải sai lầm không?

Một hôm ở lớp tôi đang viết lên bảng, chữ “Ngốc nhược mộc kê” (Vỏ quýt dày có móng tay nhọn) lại viết lầm chữ “mộc” thành chữ “mục” (Ngai nhược mục kê: ngây như phỗng),Tiêu Hà vốn chẳng bao giờ giơ tay phát biểu xây dựng bài  bỗng nhiên hôm nay lại xung phong, cảm động quá, đúng là không phụ công tôi, thằng bé cuối cùng cũng hòa đồng được với lớp học.

“Cô giáo, cô viết sai rồi không phải chữ mục trong con mắt mà là chữ mộc trong từ cây cối.”

Nụ cười trên môi tôi lập tức đông cứng, quay ngoắt người lại, tôi viết sai thật, cuống quýt xóa đi, trong lòng vô cùng giận Tiêu Hà, Tiêu Hà, xem tôi thu phục cậu như thế nào.

Tiêu Hà định gắp rau, tôi lấy đữa ngăn lại, đắc ý nhìn thằng bé, muốn ắn thì tự tìm cách đi. Nó không gắp nữa chuyển sang món khác. Tôi lại tức giận lại ngăn nó tiếp.

“Mạc Nhất, nếu em không nói, chẳng phải sẽ làm hại mọi người hay sao? Cô cũng không muốn học sinh của mình đều học theo chữ viết sai của cô phải không? Mạc Nhất quan tâm tới học sinh như vậy, sẽ không trách em chỉ ra lỗi sai có đúng hay không? Mạc Nhất, em đói lắm rồi!”

Đói?! Sao thế được, đang tuổi ăn tuổi lớn, tôi đưa ngay đĩa rau cho thăng bé, thúc giục nó ăn nhanh lên. Tới giờ đi ngủ mới chợt phát hiện, thì ra tôi mới là người bị nó cho vào bẫy. Tiêu Hà, càng ngày càng tinh quái!

Chớp mắt một cái một năm đã qua đi, ngày tốt nghiệp sắp tới gần, tôi lo lắng muốn chết, tuy biết thành tích của Tiêu Hà rất tốt nhưng đứng chờ đợi ngoài trường thi, cố gắng cổ vũ cho thằng bé, lại không nhịn được nói với nó không làm được cũng không sao, vào trường trung học L cũng được, dù chất lượng giảng dạy không bằng, nhưng tôi có thể dạy thêm cho thằng bé. Tiêu Hà trợn mắt  đập vào hai tay đang trong tư thế cầu nguyện của tôi, đi thẳng vào trường thi. Lúc đi ra, tôi lo lắng hỏi tình hình, thằng bé nói bình thường. Tiêu Hà đáng thương, nhất định là làm bài không tốt, nó là người kiêu ngạo, “Không sao, chúng ta thẳng tiến vào trường trung học L, học phỉ chỉ tốn có một nửa.” Tôi vô vai thằng bé an ủi.

Thấp thỏm chờ đợi kết quả, đến lúc có kết quả, thì ra thằng nhóc này gạt tôi, đứng thứ nhất toàn thành phố A, điều này có nghĩa là gì vậy, tôi vui mừng ôm chầm lấy Tiêu Hà, hoàn toàn quên xử lý chuyện nó lừa gạt mình. Tiêu Hà giành thành tích thr khoa tốt ngiệp toàn thành phố! Rất nhiều trường trung học có tiếng trưng ra hết ưu điểm của mình mong lọt được vào mắt thằng bé, hỏi ý kiến thằng bé xong, thay nó chọn chọn trường trung học tốt nhất, điều kiện học phí hoàn toàn miễn phí. Tiêu Hà bé nhỏ có thể giúp tôi kiếm ra tiền rồi. Mấy thấy cô giáo ở trường cũng khen Tiêu Hà nhà tôi thông minh từu nhỏ, mà tôi đứng trước thiên hạ như một người mẹ tre, bên ngoài khiêm tốn nhưng trong lòng cười toe toét. Tiêu Hà của tôi là đứa trẻ ngoan nhất trên thế giới này.

Trong hai tháng nghỉ hè, tôi dạy thêm lớp bổ túc hè để kiếm thêm thu nhập, còn Tiêu Hà sáng nào cũng đi học TaeKwonDo, buổi chiều tới hiệu sách, buổi tối thì giúp tôi chữa bài. Tôi à Tiêu Hà cũng nhau sống những ngày bình yên cho tới một ngày.

Ngày đó tan học sớm, bởi vì chương trình học, tôi đi tới trung tâm máy tính của thành phố, ở tầng hai vô tình thấy Tiêu Hà đang si mê nhìn một bộ máy tính, vô cùng khát vọng, tay lại nắm chặt trong túi quần, không dám chạm vào. Tôi sững sờ, đứng ngây ngốc tại chỗ trong lòng cay đắng, tôi là một người mẹ không có đủ tư cách, sơ ý không biết cả những thứ con mình cần.

Về nhà, Tiêu Hà vẫn như trước, như chẳng xảy ra chuyện gì ăn cơm, rửa bát, chữa bài, tôi càng thêm chua xót. Tiêu Hà mới 12 tuổi, so với những đứa trẻ khác trầm tĩnh hơn nhiều quá. Tôi phải nên vui mừng vui vì thằng bé biết quan tâm tới người khác, nhưng sao thằng bé càng làm thế tôi càng thương tâm muốn khóc. Tiêu Hà không cần tự chịu đựng, thằng bé xứng đáng được điều tốt đẹp nhất. Ngày mai, ngày mai nhất định thằng bé sẽ có được chiếc máy tính đó.

Sáng sớm hôm sau tôi gọi Tiêu Hà dậy, thằng bé ngái ngủ mơ mơ màng màng mở mắt, ngạc nhiên vì lần đầu tiên tôi dậy sớm hơn nó. Bộ dáng đó thật sự quá đáng yêu, tôi cúi xuống thơm lê mặt thằng bé chụt một cái, nó lập tức tỉnh ngủ khuôn mặt hơi hồng hồng, tôi cười sảng khoải bước ra ngoài, không quên dặn thằng bé mau dậy cùng tôi đi dạo phố.

Ăn xong bữa sáng tình yêu củaTiêu Hà, tôi hào khí ngút trời vỗ vỗ ngực hứa hẹn với thằng bé:

“Tiêu Hà, để chúc mừng em đạt thủ khoa trung học, hôm nay cô sẽ tặng cho em một món quà thật lớn.”

“Không phải đã chúc mừng rồi hay sao?”Tiêu Hà khó hiểu.

“Một bữa cơm thì tính làm gì, không tính không tính, hôm nay mới thực sự chúc mừng.”

Lôi kéo Tiêu Hà tên phương tiện giao thông công cộng, đi tới trung tâm bán máy tính lớn nhất thành phố A. Vào tới trung tâm, tôi vui vẻ nhìn chằm chằm Tiêu Hà, Tiêu Hà nhắm mắt lại, rồi rất nhanh lại mở ra. Trong con mắt như bừng tỉnh rồi lại tỏ ra bình tĩnh:

“Em không cần máy tính.” Rồi xoay người bước đi. Bắt lấy tay thằng bé, lấy ví tiền ra lắc lắc trước mặt nó:

“Tiêu Hà, cô mới nhận tiền thưởng, thừa tiền mua máy tính, không cần tính toán thay cho cô, em quên rồi hả, em giúp cô buôn lời bán lãi những 3 năm học phí.”

Không nói gì thêm, tôi dẫn Tiêu Hà đi chọn mua, Tiêu Hà trầm mặc đi theo sau, tôi cố tình như không thấy gì nói:

“Tiêu Hà, em cũng không biết phải không, bây giờ làm cô giáo chẳng dễ dàng gì, còn phải soạn bài trên máy tính, cô cũng chẳng biết gì, tuy là nói tặng cho em nhưng thật ra là cô muốn có cộng cụ để luyện tập, ôi, không theo kịp thời đại ngay lập tức sẽ bị đào thải ngay.”

Nói xong còn làm ra vẻ mặt đau đớn kịch liệt. Ngay phía sau tôi, Tiêu Hà đơn thuần đã bị lừa rồi nên mới mở miệng:

“Cấu hình này không ổn.”

Tôi xoay người khoa trương ôm chầm lấy thằng bé, hét to:

“Tiêu Hà, cuối cùng em cũng nhận rồi, chuyện mua máy tình giao luôn cho em, cô chẳng biết cái gì cả, em thật sự là thiên sứ của cô.”

Mặt mũi Tiêu Hà không được tự nhiên nói:

“Buông ra, em không phải thiên sứ.”

Đáng yêu quá, thật muốn ôm lâu hơn nữa nhưng thấy những nguời xung quanh đang tò mò nhìn nên tôi mới miễn cưỡng buông tay.

Đáng tiếc quá, về sau không được hôn linh tinh, Tiêu Hà  lớn rồi, thiên sứ của tôi không còn hợp với những nụ hôn ấy nữa rồi

Ở Trung Quốc bậc tiểu học học 6 năm, trung học học 3 năm và THPT học 3 năm. Đây là lý giải cho chi tiết ở chap trước khi Tiêu Hà học lớp 5 mà chap này học thêm 1 năm nữa mới tốt nghiệp tiểu học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.