Tuy biết rằng vụ án Hạ Hầu vương là một manh mối để diệt trừ thế lực An vương gia, nhưng trải qua mấy ngày điều tra lại không phát hiện bất cứ một lý do gì ở án Hạ Hầu vương để xử lý An vương gia .
Một người không có khả năng vô duyên vô cớ đi làm một việc gì đó, hơn nữa người này lại là đương kim triều đình An vương gia hô phong hoán vũ, nam nhân này có thể đi đến hôm nay cơ hồ là một tay che trời đất (1) , sẽ không phải là một người không dùng đầu óc tự nghĩ mà hành động lỗ mãng.
(1) nguyên văn : chỉ thủ già thiên địa bộ
Hạ Hầu vương và An vương gia không có thời điểm đặc biệt cùng xuất hiện, tại vương đô trong vòng quyền quý luẩn quẩn tuy rằng khó tránh khỏi sẽ chạm mặt , nhưng một là Vương gia dưỡng lão nhàn rỗi không có quyền thế thực tế gì, một là “Nhiếp chính vương” thế lực cá nhân sớm đã bao phủ triều đình, hai người giao tình cũng bất quá là sơ giao.
“Theo lý thuyết Hạ Hầu vương không có chỗ nào sẽ uy hiếp đến An vương gia, nhưng An vương gia hành động nhanh chóng đem Hạ Hầu vương trảm lạc mã hạ, ngược lại khiến người khác cảm giác Hạ Hầu vương khẳng định là biết một ít bí mật của An vương gia. Ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm huyệt Thái Dương, Thư Lâu ăn mặc một thân quý công tử nhìn về phía đối diện – Mặc Phong Hoa.
Nói là hắn đang dùng chuyện này hỏi Mặc Phong Hoa, chi bằng nói là hắn đang nói cho chính hắn nghe :“Mà bí mật này nhất định là đối An vương gia cực kì trọng yếu, lấy dĩ vãng kết giao của hai người kia mà xem, Hạ Hầu vương vô cùng có khả năng là ngoài ý muốn đã phát hiện bí mật của An vương gia.”
Trong tay nâng một chén trà liễu thanh hoa (2) , Mặc Phong Hoa nhấp một ngụm nhỏ , vài ngày trước ly khai vương đô, hiện tại bọn họ đang ở bên trong vùng sông nước phía nam có tên là Thanh Thành.
(2) Một chén trà có hoa văn (có thể là liễu, hoa , cỏ) màu xanh .
Trà nơi đây nổi tiếng thiên hạ, mỗi một năm đều có nghiệp quan(quan chức và doanh nhân) đem rất nhiều lá trà vận chuyển đến vương đô, người quyền quý trong vương đô yêu trà còn hơn rượu ngon, mà trong đó người yêu trà như mạng liền có một An vương gia.
An vương gia uống trà, cũng ngầm có hứng thú đam mê mua bán một ít lá trà, Thư Lâu cùng Mặc Phong Hoa đến Thanh Thành mục đích rất đơn giản, thứ nhất là ở Thanh Thành có một thế lực của An vương gia; thứ hai là căn cứ Mặc Phong Hoa điều tra, trong Thanh Thành cất dấu thế lực Hồng Liên giáo; Còn có thứ ba , Niệm Hà hẳn là bị người đưa đến đây.
An vương gia, Hồng Liên giáo, Niệm Hà…… những người vốn không hề liên hệ với nhau, Thư Lâu hơi hơi nhíu nhíu mày, cảm giác có chút phức tạp.
“Đang lo lắng cho người gọi là Niệm Hà cô nương kia?” Mặc Phong Hoa hỏi.
Lắc lắc đầu, Thư Lâu nói:“Nếu những người đó muốn làm hại Niệm Hà cô nương, sẽ không ngàn dặm xa xôi đem nàng đưa đến Thanh Thành, Phong Hoa, Tích Trầm bên kia còn có cái tin tức khác ?”
Mặc Phong Hoa hay đối với Thư Lâu không có giấu diếm gì, Thư Lâu cũng biết ban đầu Cố Tích Trầm sau khi âm thầm đem Niệm Hà đưa đến Nguyên Mộc thành cũng không lập tức rời đi, cũng vì vậy mà sau đó Cố Tích Trầm ngẫu nhiên phát hiện việc Niệm Hà bị người bắt cóc .
Nếu thật sự tính ra , hắn cũng được xem là sư tổ Cố Tích Trầm……
“Giữa hồ bên ngoài Thanh Thành có một tòa cô đảo, Niệm Hà cô nương đang trên đảo kia, như người suy nghĩ , nàng hiện tại không có gì nguy hiểm.” Ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm chén trà, lá trà trong chén phiêu phù trên mặt nước xanh nhạt hơi hơi đãng đãng, Mặc Phong Hoa hơi nhấc mắt,“An vương gia dựa vào lực ảnh hưởng của mình tại vương đô kéo không ít nhà quyền quý dưỡng thành hứng thú uống trà, hắn cũng dựa vào buôn bán lá trà lời không ít , nhưng một bộ phận tiền trong đó cũng không có rời đi Thanh Thành.”
Thư Lâu cười nói:“Hắn ngược lại là một giáo đồ mộ đạo (trung thành, tận tâm) , phỏng chừng còn vì Hồng Liên giáo phát triển mà quyên tiền cống hiến.”
Đời trước gặp qua quá nhiều chuyện như vậy, Thư Lâu cũng thấy nhưng không thể trách , chỉ cho rằng An vương gia thờ phụng Hồng Liên giáo bất quá cũng là muốn từ chỗ Hồng Liên giáo có được một ít an ủi tinh thần mà thôi.
Chuyện tín ngưỡng , thật sự là không thể nói rõ.
Phẩm trà Thanh Thành nổi danh, tịch gian Thư Lâu lại gọi tiểu nhị của trà *** đến đây, trà *** này tại Thanh Thành là địa phương thập phần nổi danh, thượng trà (trà cao cấp) cũng không phải thô trà (trà thông thường) bên đường tùy tiện mấy văn tiền có thể uống được , ngày thường tới nơi này tọa không phải quyền quý địa phương chính là khách thương ngoại địa, dựa theo lý giải của Thư Lâu, cũng chính là tương đương với các câu lạc bộ cao cấp của xã hội hiện đại.
Thư Lâu và Mặc Phong Hoa là người không có gì là không phong thần tuấn lãng , hai người kia đứng chung một chỗ cũng là một thân quý khí, quần áo trên người hoa sắc đơn giản, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện đều là quần áo làm với công phu vô cùng tốt, cho nên từ khi bọn họ tiến vào đều có *** tiểu nhị nhiệt tình phục vụ . Cũng không cô phụ kỳ vọng của *** tiểu nhị, Thư Lâu hào phóng tìm *** tiểu nhị mua chút lá trà quý báu, sau đó người tự nhiên càng có thái độ thân thiết phục vụ vô cùng tốt, tùy thời đều đem tươi cười treo trên mặt, lúc này đối với Thư Lâu có thể nói là có hỏi tất đáp.
“Ta nghe nói phía nam này có rất nhiều địa phương đều có ôn dịch, chúng ta một đường từ phương bắc đến đây, trên đường cũng nhìn thấy không ít người rời gia viên đi tị nạn, nhưng đến Thanh Thành lại phát hiện dân chúng nơi này đều nhất phái khinh tùng (3) , trên mặt một chút cũng không có thần sắc lo lắng, kỳ quái như thế a.” Thư Lâu nhìn như tùy ý nói.
(3) ý nói thoải mái yên lành
Điếm tiểu nhị trên mặt lộ ra vài phần thần sắc đắc ý:“Khách quan ngài có điều không biết, Thanh Thành chúng ta là có thần linh phù hộ , vài địa phương bên cạnh hàng năm không phải lũ lụt chính là nạn hạn hán, nơi nào giống Thanh Thành chúng ta, địa kiệt nhân linh (4) , mấy năm nay không tai không nan (nan=khó khăn, tai nạn) .”
(4) giống như “địa linh nhân kiệt” mình thường hay nói, nhưng tác giả viết là “địa kiệt nhân linh” – 地杰人灵 nên ta cũng không sửa .
Thư Lâu cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:“Thần linh phù hộ, không biết là vị đại thần nào lợi hại như thế ?”
“Đương nhiên là Hỏa Thần a.”
……
……
Từ trong trà *** đi ra, Thư Lâu đi trên con đường nhỏ của Thanh Thành phảng phất như thi từ miêu tả vùng sông nước Giang Nam thời cổ, dương liễu y y, tiểu kiều lưu thủy (5) , người lui tới cũng không nhiều, cách đó không xa đầu con thuyền đang dỡ hàng hóa, nơi này cũng thật thanh tĩnh xinh đẹp .
(5) dương liễu an tĩnh , cầu nhỏ nước chảy .
Bỗng dưng, Thư Lâu liền nở nụ cười.
“Sư phó, cười cái gì vậy?” Vừa thấy Thư Lâu nở nụ cười, Mặc Phong Hoa cũng bị lây nhiễm không tự giác giơ lên khóe miệng.
“Chỉ nghĩ đến *** tiểu nhị kia vừa mới sinh động như thật cùng ta miêu tả Hỏa Thần là lợi hại như thế nào, tóc là hồng sắc như hỏa, trong mắt mạo hỏa (rực sáng như lửa) , uy vũ khí phách như thế nào, ta…… Ta liền……” Nói nói, Thư Lâu liền nhịn không được thấp giọng nở nụ cười, Thanh Thành này quá mức yên tĩnh , hắn không muốn đánh vỡ yên tĩnh này, cố nén cười phải dựa vào bên người Mặc Phong Hoa, chỉ không ngừng run rẩy.
“Sư phó……” Như thế nào lại giống như càng sống càng nhỏ.
“Được rồi, ngươi khiến cho ta gián đoạn .” Vỗ vỗ ngực lại hít một hơi, Thư Lâu vẫn là cảm giác có chút hảo ngoạn, khẩu khí ra vẻ hắn chính là *** tiểu nhị kia “Hỏa Thần cả người đều là hỏa uy vũ khí phách” Ha , nghe có vẻ không giống thần, mà giống hỏa yêu quái hơn .
Vài câu chọc người bật cười của *** tiểu nhị chỉ là một chút nhạc đệm, bất quá tại tin tức bế tắc (giữ kín) hôm nay, nếu như không phải tự mình đi tới Thanh Thành, Thư Lâu còn không biết người nơi này đã đem Hỏa Thần coi là “Tín ngưỡng ” của bọn họ, nguyên bản cho rằng cái Hồng Liên giáo linh tinh gì đó hẳn là đang ngầm phát triển, nào biết đều đã đặt trên mặt bàn.
Mười năm trước Mặc Phong Hoa nháo lên như vậy, kỳ thật triều đình cũng đã bắt đầu tăng cường đối với cái gọi là môn phái tu tiên này đó quản lý và giám sát, ngoài Hỏa Tông và Phong Tông phản bội lúc trước, các Tông môn còn lại cũng đóng cửa yên lặng làm việc của mình, cực ít tham gia vào phàm trần.
Có một điều kiện tiên quyết như vậy , Hồng Liên giáo có thể ở phía nam phát triển đến hừng hực khí thế ai biết có công lao của An vương gia hay không ?
Bất quá mấy năm nay thế lực Hồng Liên giáo ít nhiều dần dần trồi lên mặt nước, Thư Lâu bọn họ mới có thể dễ dàng nghe được tin tức liên quan tới Hồng Liên giáo như vậy.
Không vội lập tức hành động, Thư Lâu và Mặc Phong Hoa ở trong thành tạm thời trụ lại , giống như là một ngoại nhân bình thường đam mê lá trà, ngẫu nhiên đi nhìn xung quanh Thanh Thành, cho dù là người ẩn núp tại Thanh Thành ngầm chú ý tới bọn họ, cũng sẽ không có quá hoài nghi.
Đã nhiều ngày tại Thanh Thành trụ lại kết quả chính là Thư Lâu đối với tình huống nơi này đại khái có một lý giải, dân chúng Thanh Thành hoặc nhiều hoặc ít đều đối Hồng Liên giáo biết một ít, mấy năm nay Thanh Thành bởi vì thị trường lá trà mà có phát triển không nhỏ, dân chúng thu nhập gia tăng , cũng không tai không nan, có thể nói dân chúng đối Hồng Liên giáo phần lớn đều mang hảo cảm.
“Nghe có vẻ Hồng Liên giáo này ngược lại là không tồi.” Thư Lâu đem cửa phòng đóng lại , này đã là ngày thứ sáu bọn họ tại Thanh Thành trụ lại .
Niệm Hà vẫn như cũ bị giam cầm trên cô đảo giữa hồ ngoài thành , từ tin tức được biết , mỗi ngày đều có người hảo sinh chiếu cố (chăm sóc tốt cuộc sống) , chỉ là không biết người Hồng Liên giáo vì cái gì muốn bắt Niệm Hà.
Thư Lâu cũng không tin lời Niệm Hà nói với hắn lúc trước là giả , vấn đề ra cũng liền tại trên người Hồng Liên giáo.
Mặc Phong Hoa đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ngã tư đường ngoài phòng, hồi đầu đối Thư Lâu nói:“Tại phía nam thế lực phát triển doanh thủ dân tâm (doanh thủ = lấy được, thắng được) , tại phương bắc có giáo đồ là An vương gia quyền thế như vậy, người nói Hồng Liên giáo này rốt cuộc là muốn làm cái gì ?”
“Hoặc là muốn đem Hồng Liên giáo phát triển khiến triều đình thừa nhận là môn phái chính thống, khiến Hồng Liên giáo truyền bá xa hơn, thậm chí trở thành tân nhậm quốc sư của triều đình.” Từ mười năm trước Mặc Phong Hoa làm phản, Vương Triều Trung Thổ cũng không dám tùy tiện lập quốc sư, vị trí quốc sư vẫn bị bỏ trống .
Thư Lâu nghĩ nghĩ, nói:“Hoặc…… Chính là muốn phủ định hoàng tộc Trung Thổ chính mình làm Hoàng đế, bất quá khả năng tính không lớn.”
Hiện tại Vương Triều Trung Thổ cũng coi như là xuôi gió xuôi nước, dân gian mặc dù có phát sinh khó khăn , nhưng không đến nổi có tiếng oán than dậy đất, dân chúng không có trôi giạt khắp nơi, thêm vào đó , xã hội này dù sao vẫn đối với quan niệm huyết thống tương đối cố chấp , một ngoại nhân khó có thể lấy được sự hỗ trợ của dân chúng khắp thiên hạ, càng khó lấy đạt được thừa nhận của các đại thần trong triều đình .
“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, còn phải tự mình đi nhìn một cái.” Mặc Phong Hoa hơi hơi mị hí mắt, trong lòng đã muốn có một đáp án, hắn nghĩ tới một người.