Mạc Phụ Hàn Hạ

Quyển 2 - Chương 7



Công việc của Lâm Mạc Thần phát triển rất thuận lợi ở thành phố Lâm. Chưa đến một tháng, mặt tiền cửa hàng mới đã được trang trí rực rỡ. Công ty Phong Thần chi nhánh Tây Nam cũng chính thức thành lập, văn phòng đặt tại một tòa nhà ở trung tâm thành phố.

Mộc Hàn Hạ là một trong số mấy người theo anh ta từ Bắc Kinh đến. Vì vậy công ty thuê hai căn hộ có ba phòng gần đó, ngay cả anh ta cũng ở cùng.

Hôm nay Mộc Hàn Hạ và hai đồng nghiệp nữ đẩy cửa ra tính đi làm, chợt nhìn thấy cửa đối diện cũng mở ra, Lâm Mạc Thần cúi đầu mỉm cười, tiếng anh ta truyền đến:“Serena, cám ơn cô đã giới thiệu giúp tôi, nhưng hôm nay tôi đã hẹn đi xem nguyên liệu ở một số nhà máy rồi, không đi được, để lần sau nhé?”

Anh ta đi ra, mặc một bộ âu phục màu đen, cúc áo sơ mi đầu tiên vẫn được cởi ra, bỏ điện thoại xuống, nhìn các cô cười:“Chào buổi sáng.”

Hai đồng nghiệp nữ còn làm việc lâu năm hơn Mộc Hàn Hạ, trong đó có một người trêu đùa nói:“Jason, cô Serena kia luôn hẹn anh, lần trước khi cô ấy đến công ty chúng tôi đã gặp qua rồi, là một siêu cấp mỹ nhân, không phải làm muốn làm bà chủ của chúng tôi đấy chứ?”

Mộc Hàn Hạ cũng giống các cô ấy, cười với anh ta.

Lâm Mạc Thần đáp:“Không thể, chỉ là lui tới do làm ăn thôi. Tôi không có hứng thú với cô ấy.”

Không nghĩ tới anh ta sẽ nói thẳng như thế, ba người Mộc Hàn Hạ ngẩn ra. Sau đó đồng nghiệp nữ lại lập tức cười nói:“Đúng vậy, làm bà chủ của chúng tôi nào có dễ như vậy.”

Lâm Mạc Thần cũng chỉ cười.

Hai tháng sau đó, mọi việc đều hết sức thuận lợi, không có sóng gió, cũng không có thay đổi gì lớn.

Hai cửa hàng của Phong Thần ở thành phố Lâm lần lượt khai trương. Bởi vì chi phí thấp, sức mua của khách hàng hoàn toàn không thua kém gì Bắc Kinh, năng lực quản lý kinh doanh của đội ngũ Lâm Mạc Thần rất mạnh. Vì thế sản phẩm của Phong Thần thời trang, đơn giản, chất lượng tốt, khi xuất hiện ở khu mua sắm tại trung tâm thành phố đã nhanh chóng trở nên phổ biến, thắng lợi hoàn toàn. Khai trương gần một tuần, hai cửa hàng đã đạt được doanh số gần 10% thị trường. Đây là con số vô cùng kinh khủng, trong lúc đó, người thành phố Lâm dường như đều biết đến nhãn hiệu này, hơn nữa còn rất thích mua.

Mấy ngày này, Mộc Hàn Hạ bận đầu tắp mặt tối, nhưng vẫn không thể giải quyết hết. Trong lúc đó cô cũng thấy Lâm Mạc Thần nói chuyện điện thoại với Serena mấy lần. Hình như Serena từng hẹn anh ta mấy lần, nhưng Lâm Mạc Thần chỉ đi được có một lần, cũng không thấy hai người phát triển thêm gì nữa. Không biết là có phải cảm nhận được Lâm Mạc Thần khách sáo xa cách, cũng có một thời gian Serena không còn xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Lâm Mạc luôn gọi cô là “Summer”, từ từ các đồng nghiệp cũng gọi cô như vậy, nên nó đã trở thành tên tiếng Anh của cô.

Xảy ra sự cố là vào một buổi đêm giữa tháng 11, thành phố Lâm không quá lạnh, nhưng ẩm ướt. Đêm nay Hàn Hạ đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng đập “rầm rầm” mạnh mẽ. Cô và hai người đồng nghiệp nữ nghe thấy tiếng đều rời khỏi giường, mở cửa ra thấy đồng nghiệp nam ở phòng đối diện đều ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt lạnh lùng. Lâm Mạc Thần mặc chiếc áo khoác tối màu, tóc tai vẫn còn lộn xộn, liếc mắt nhìn các cô:“Đi thôi.”

Mộc Hàn Hạ lập tức hỏi:“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Một đồng nghiệp nam đáp:“Vừa rồi nhà máy báo cáo, nguyên liệu xảy ra vấn đề.”

Trong lòng mọi người đều căng thẳng.

Nhà máy ở phía nam ngoại ô thành phố, do Lâm Mạc Thần hợp tác cùng với một công ty địa phương sản xuất. Người của Phong Thần được phái từ Bắc Kinh tới phụ trách khống chế quá trình sản xuất và giám sát chất lượng. Chất lượng nguyên liệu có vấn đề được thành viên nhóm theo dõi phát hiện.

Bầu trời bên ngoài tối đen, trong phân xưởng sản xuất lại sáng như ban ngày. Mộc Hàn Hạ và mấy người đi theo Lâm Mạc Thần đứng trước đống hàng hóa, thành viên nhóm theo dõi cầm nguyên liệu, vẻ mặt kích động nói:“Lâm tổng, nguyên liệu này tuyệt đối không thể dùng. Tôi đã kiểm tra, thành phần bất thường, tính linh hoạt và chống mài mòn không đạt tiêu chuẩn. Nếu sản xuất quần áo tuy thoạt nhìn không có gì khác biệt so với trước kia, nhưng chất lượng không thể bằng được. Như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến nhãn hiệu chất lượng cao từ trước đến nay của Phong Thần chúng ta. Hơn nữa tôi còn cảm thấy nguyên liệu còn có vấn đề khác, cần phải làm thêm một bước kiểm tra nữa...”

“Sao có thể như vậy chứ? Trước kia nguyên liệu Tạ tổng cung cấp cho chúng ta đều không có vấn đề.” Một người ở bên cạnh nghi hoặc nói,“Có phải xảy ra sai sót gì không? Có nên gọi điện thoại đối chất với bọn họ không?”

Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Mạc Thần, vẻ mặt anh ta u ám, trong mắt lại ẩn chứa ý cười. Anh ta không nói lời nào, nên mọi người cũng im lặng.

Trong đó có một người vỗ vai nhân viên kiểm tra kia nói:“May có cậu. Dù sao chiến lược hợp tác của chúng ta với Tạ tổng là miễn kiểm tra chất lượng. Nếu không có cậu, lần này chắc chắn không phát hiện được vấn đề.” Nhân viên kiểm tra nhỏ giọng nói:“Là buổi sáng Lâm tổng đã nói với tôi, cho dù là nguyên liệu của ai, nhất là của Tạ tổng, cho dù bề ngoài nói miễn kiểm tra, nhưng trước tiên đều phải kiểm tra thật cẩn thận.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong lòng Mộc Hàn Hạ đã xác định, nhìn về phía Lâm Mạc Thần, chợt nghe thấy anh ta lạnh nhạt lên tiếng:“Chuyện này không cần phải tuyên truyền rộng rãi, cũng không cần phải liên lạc gì với bên phía Tạ Lâm kia. Tất cả cứ tiến hành theo bình thường. Niêm phong toàn bộ số nguyên liệu cất vào kho. Quản lí Từ lập tức liên hệ với nhà máy ở Bắc Kinh nhanh chóng điều động nguyên liệu đến đây. Cứ như vậy đi.”

“Vâng.” Quản lí phụ trách sản xuất nhận lệnh đi, những người khác im lặng.

Một lát sau có người lên tiếng:“Lâm tổng, chuyện này tuy do bên Tạ Lâm chơi xấu, nhưng hắn ta cũng đã kinh doanh ở bản địa nhiều năm, cường long không áp rắn độc, có phải chúng ta...”

Lâm Mạc Thần cười, rồi bỗng nhiên nhìn về phía Mộc Hàn Hạ: “Summer, cô là quản lí bộ phận thị trường, cô nói đi? Chúng ta phải đoạt lấy thị trường này như thế nào?”

Tất cả mọi người đều nhìn Mộc Hàn Hạ.

Mộc Hàn Hạ im lặng một lát, chợt cười nói:“Vậy đoạt đi. Bọn rắn độc không đánh sẽ không nghe lời. Gặp con rắn thứ nhất nếu né tránh, sau này còn có con thứ hai, con thứ ba, thì phải làm thế nào đây?”

Người khác quen nhìn bộ dáng cần cù chăm chỉ lại đáng tin cậy của cô, lúc này nghe thấy cô nói ra lời cương quyết như vậy đều cảm thấy bất ngờ, nhưng lại bị lời nói của cô gợi lên tâm huyết, vì thế không còn nghi ngờ gì đối với quyết định của Lâm Mạc Thần nữa, còn Lâm Mạc Thần chỉ nhìn cô cười.

Anh ta vốn muốn mượn lời cô để nói ra những lời này. Bởi vì anh ta biết cô che giấu sự quyết đoán, còn cô quả nhiên nói như vậy.

Tất cả rối loạn đều được giấu trong màn đêm tăm tối.

Nửa đêm về sáng, Mộc Hàn Hạ đều ở trong nhà máy điều động hàng hóa, bố trí sản xuất với nhóm đồng nghiệp. Lâm Mạc Thần và hai quản lí khác vào văn phòng thương lượng. Thật ra Mộc Hàn Hạ phát hiện, anh ta dùng dùng người như thế nào đều có nguyên tắc. Ví dụ tuy anh ta nói rằng coi trọng cô, thường xuyên mang cô theo, cho cô làm những công việc như quản lí, quy hoạch thị trường, những công việc vô cùng hào nhoáng, còn những chuyện ngầm lập kế hoạch, anh ta cự tuyệt không cho cô nhúng tay vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.