Mặc Sắc Liên Y

Chương 21: Mua ngựa hay mua xe ngựa



Ta bộ dạng xinh đẹp ta biết, cơ mà đi đến đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm thật sự là khó chịu. Mà người dễ nhìn đi cùng được ưu đãi như thế lại thần sắc hời hợt, trà cứ uống đường cứ đi, xem ra đã là thói quen.

Ăn xong bữa sáng ở quán, mua chút lương khô cùng đồ dùng trên đường, bọn ta bắt đầu cân nhắc nên mua ngựa hay xe ngựa đây.

“Mua xe ngựa thế nào?” Đây là đề nghị của ta.

“Xe ngựa?” Tống Ngọc theo thói quen chọn mi.

“Đúng vậy đúng vậy!” Ta vội gật đầu.

Mục đích chủ yếu là tránh gã đi. Ngươi nghĩ a nếu mua ngựa, ta không biết cưỡi, đương nhiên chỉ có thể cưỡi cùng với gã thôi! Kiểu cưỡi ngựa chung này...... Sự tình gì cũng có thể phát sinh a đầu tiên chính là vấn đề khoảng cách, chắc chắn là ta ngồi ở phía trước gã, sau đó sẽ biến thành ngồi trong lòng gã, lại biến thành dán vào người gã..... Khoảng cách ngày một gần, nguy hiểm a nguy hiểm a nguy hiểm a ta trước kia xem tiểu thuyết ngôn tình, tình cảm nam nữ nhân vật chính phần lớn đều là phát triển như thế này mà! Nếu là mua xe ngựa, vậy an toàn hơn nhiều rồi! Ta ngồi trong xe, gã phải ở phía trước đánh xe, khoảng cách mặc dù không phải quá xa, nhưng so với cùng cưỡi ngựa thì có xa hơn rồi. Bất quá, ta đương nhiên sẽ không nói với gã ta là vì vậy mới muốn xe ngựa, cũng không phải không muốn sống mà.

“Xe ngựa thật là tốt nhiều chỗ lắm nha!”

“Nga?” Gã cong môi, bộ dáng chăm chú lắng nghe.

“Ngươi xem, chúng ta đi Thương Đô, lại thời gian không gấp, cho nên xe ngựa cũng tiện mà.”

Gã không nói lời nào, gật đầu ý bảo ta tiếp tục.

“Nếu thời gian không thành vấn đề, như vậy, nên lo lắng vấn đề thoải mái.”

Gã tiếp tục chơi trò trầm mặc là vàng.

“Hiển nhiên, ngồi xe ngựa so với cưỡi ngựa thoải mái hơn. Đây là thứ nhất.” Ta liếm liếm đôi môi có chút khô ráo, tiếp tục nói: “Thứ hai, chúng ta có hành lý, nếu trên đường lại có mua gì đó, trên mã xa cũng có đủ không gian để đặt, mà ngựa thì làm gì có.”

Gã trong ánh mắt lấp lánh tràn đầy lưu quang, tình tự tên là thú vị lộ ra.

Hừ gã coi ta là đồ chơi a?

“Thứ ba, nếu lúc trời tối đen chúng ta còn ở vùng hoang vu dã ngoại, thì có thể ngủ trong xe ngựa. Mà mua ngựa, vạn nhất gặp trời mưa, chẳng phải là thực thảm?”

Gã vẫn là không nói lời nào, chính là sáng ngời hữu thần nhìn ta.

“Tốt lắm, ta nói xong rồi.” Nhìn gã tươi cười mở rộng, ta đột nhiên phát hiện một vấn đề thực sự rất nghiêm trọng.

“Ngươi......” Ta thật cẩn thận nói: “Sẽ không phải không có tiền mua xe ngựa đi?”

“Ha hả......” Gã như thật sự không nhịn được cười ra tiếng, vài cái cô nương trên đường nhìn ngây dại.

Ta ù ù cạc cạc, “Ngươi cười cái gì?”

“Ngươi thật sự là đáng yêu, Tiểu Linh Nhi.” Gã giống như thấy sủng vật vỗ vỗ đầu ta.

“Không cần hỏi không trả lời được không? Ngươi không phải thật sự không có tiền đi?”

Không có tiền vẫn đề nghị ta sống cùng gã bốn năm, không phải bao ăn bao ở sao? Kia về sau phải sống thế nào a? Chẳng lẽ phải học đám Tiểu Yến Tử lúc lưu vong diễn xiếc kiếm tiền? Kia còn không bằng đến thanh lâu làm xiếc! Học theo nương ấy.

“Tiểu Linh Nhi, ngươi không phải là đang lo lắng về sau kiếm tiền sống thế nào đi?” Thanh âm nghẹn cười.

“Đúng vậy!” Ta đương nhiên gật đầu.

Hắn không có tiền a! Ta đương nhiên phải lo lắng trước, ta cũng không muốn bức bách quá phải ăn xin trên phố.

“Ha hả...... Yên tâm, tiền không là vấn đề, nhất định cho ngươi ăn no mặc ấm.”

Vậy ta an tâm.”Ngươi không nói sớm?”

“Chính là ngươi nói ta không có tiền a!”

Như thế, tất cả đều là ta một mình tưởng tượng, tật xấu chết tiệt!

“Ngươi rốt cuộc nghĩ sao? Mua cái gì?”

Gã tiếp theo như không có việc gì nói một câu làm ta muốn bóp chết gã cho rồi ——

“Ta không nghĩ ngợi gì a, vốn đã tính mua xe ngựa mà......”

“............”

Biển gần nhất ở đâu? Ta muốn nhảy xuống quá đi.

” Bộ dáng Tiểu Linh Nhi vừa mới rồi chơi vui lắm nga!”

Gã quả nhiên coi ta là đồ chơi......

Ta phi thường vô lực theo sát phía sau Tống Ngọc, nhìn gã chọn lựa ngựa cùng xe ngựa, cùng tiểu thương cò kè mặc cả.

Nói đến cò kè mặc cả, ta phi thường bội phục Tống Ngọc. Hồi đó, cũng chính là kiếp trước của ta, là một đứa đần độn về ép giá, vô luận bạn bè dạy thế nào, ngốc vẫn là ngốc. Bình thường, ta chọn đồ xong, để nhỏ bạn đi giúp ta tính tiền, trả giá với ông chủ. Không có nhỏ ở đó, ta cũng đi thẳng đến quầy tính tiền, hỏi ông chủ có khuyến mãi không.

Tống Ngọc thật sự là lợi hại, làm tiểu thương sắc mặt biến thành tái nhợt, cúi đầu khom lưng thầm nghĩ mau thỉnh tôn phật thần này ra ngoài nhanh chút.

Cuối cùng, Tống Ngọc lấy giá cực thấp mua được một chiếc xe ngựa, gồm trang trí bên trong cực kỳ thoải mái. Ta vô cùng cao hứng đi vào, hiếu kỳ nhìn chung quanh sờ sờ, vui vẻ thoải mái ngồi xuống, sớm quẳng mấy chuyện không vui mới rồi ra phía sau.

Tống Ngọc ngồi ở phía trước, nhẹ nhàng hô thanh “Giá”, xe ngựa chuyển động.

Tiếp đó, bọn ta ra khỏi Tuyên thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.