Ngày tốt giờ lành, Lí lão minh chủ đi lên làm một lời dạo đầu đơn giản, tuyên bố luận võ chính thức bắt đầu.
Tuy nói trước kia võ hiệp tiểu thuyết cũng vậy, phim truyền hình hay điện ảnh cũng tốt, đều có đề cập đến đoạn luận võ trong võ lâm đại hội, bất quá này đều là hư ảo không phải sao? Nào có đoạt ánh mắt người khác như trong hiện thực, khiến người ta kinh tâm động phách? Cho nên, luận võ mới mẻ với ta mà nói vẫn thực có lực hấp dẫn. Tình huống hiện tại là, hai người trên đài đánh nhau là bất phân thắng bại, ta vừa ăn bánh ngon vừa tấm tắc cho có. Ân, có loại cảm giác đang xem kịch. Bất quá, loại tình huống này cũng chỉ giằng co chừng nửa canh giờ. Vì cái gì? Bởi vì phụ thân nói, hiện tại trên đài chỉ là vài tiểu nhân vật danh tiếng chưa có, cao thủ chân chính phải tới buổi chiều mới có thể lên đài. Nga, trách không được ta cảm thấy không có gì đáng xem.
Lại ngáp một cái, ta sờ sờ bụng có chút nhô lên, nhíu mày. Xem ra là ăn no, không, xác thực mà nói, là uống no. Trà của Hồng Diệp sơn trang, thật sự uống ngon lắm. Màu sắc trong suốt, gợn sóng trong sáng như thủy tinh. Ngay từ đầu còn tưởng là nước sôi, uống xong mới phát hiện, nó có một loại hương khí thực đặc biệt, cho nên nhịn không được hấp dẫn cứ một ly lại tiếp một ly vào cái bụng đáng thương của ta. Uống nước sẽ thực tự nhiên xuất hiện một hiện tượng sinh lý—— đi ngoài. [ Liên: xem ta nói văn nhã chưa! Đi ngoài ] Thông báo phụ thân một tiếng, ta đứng dậy đi ra khỏi màn.
Dưới sự chỉ dẫn của gã sai vặt, ta rất nhanh tìm được nhà xí, nín thở, dùng tốc độ thiệt mau giải quyết xong, ta giống như mãnh thú trốn dòng nước lũ chạy vội đi ra. Cổ đại, ta ghét nhất chính là nhà xí! Mặc kệ là người giàu có vẫn là người nghèo, đều tránh không được mùi hôi xông lên trời, nhiều nhất cũng chỉ là trình độ sạch sẽ khác nhau mà thôi.
Đi theo đường cũ trở về, ta ngửa đầu khoái trá hô hấp không khí trong lành trên núi, thuận tiện thưởng thức cảnh đẹp Hương Sơn.
A? Vừa mới rồi...... Bên kia, có phải có người không?
Ta dừng cước bộ lại, với sự hiếu kỳ, lui về sau hai bước. Nửa người dựa vào bụi sau, thấy một nam tử dáng người thon dài, nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ. Tóc dài đen như mực rối tung xung quanh, khiến cho gương mặt góc cạnh rõ ràng có vẻ nhu hòa ngoài ý muốn, mũi cao thẳng, bạc thần nhạt màu...... Tóm lại, coi như là đẹp mắt a!
Thụy mỹ nhân nha tinh thần ta lập tức phấn chấn lên, không khỏi vươn cổ tính toán xem cho đã mắt. Đáng tiếc mỹ nhân cảnh giác rất cao, chính là không cẩn thận đụng tới lá cây thôi, đã tỉnh lại.
“Ai?” Mỹ nhân mở to mắt, nhìn phía bên.
Ta sửng sốt, vội dời tầm mắt, cảm giác bản thân giống như bị điện giật, nói chuyện cũng có chút nói lắp: “Ta, ta là tới tham gia võ lâm đại hội.”
Màu mắt mỹ nhân lại là màu tím! Trời, trời ơi! Ta còn nghĩ thế giới này chỉ có màu mắt đen thôi mà! Chẳng lẽ mỹ nhân là người ngoại quốc? Hoặc là con lai? Kỳ dị chính là, cặp mắt màu tím kia lại làm cho ta liên tưởng đến mặt hồ yên lặng, tựa như một mặt gương, làm cho người ta cảm giác gợn sóng không sợ hãi. Chẳng lẽ ảo giác của ta? Nếu là hồ, hẳn là chỉ có màu xanh lá hay xanh dương thì dễ liên tưởng đi!
Mỹ nhân trầm ngâm trong chốc lát, cười nói: “Tiểu huynh đệ, giúp ta chút, được không?”
Ta lại sửng sốt, lập tức phản ứng lại, “Ân, hảo, đương nhiên.”
Đáng chết! Sao lại thế này? Mê gái cũng không phải phạm pháp a! Như thế nào người ta cười liền ngẩn người! Thật là, nếu để phụ thân biết thì thảm rồi, không biết hắn muốn trừng trị ta như thế nào mà!
“Đỡ ta trở về phòng đi!” Mỹ nhân lại cười.
Lúc này ta quả thật rất sửng sốt. Dìu y trở về phòng? Ách, như thế nào không được tự nhiên vậy? Y làm sao vậy? Là thân thể rất nhu nhược hay là trên người có tàn tật gì mà? Cần người khác dìu hắn trở về phòng? Nhìn hắn hiện tại rất hoàn hảo đi, không giống như người chân có tật a!
Đoán ta lộ ra biểu tình nghi hoặc, mỹ nhân thực săn sóc địa giải thích: “Ta nhìn không thấy.”
“Thật có lỗi.” Ta cúi đầu, tâm đồng tình vô hạn tràn ra. Hảo đáng tiếc a! Một đại mỹ nhân như vậy cư nhiên không nhìn thấy......
Mỹ nhân cười cười tỏ vẻ không thèm để ý.
Ta bước lên, có chút do dự, cuối cùng cảm thấy chuyện này không có gì phải thẹn thùng, vươn tay, kéo cánh tay y, bắt đầu giúp người làm niềm vui. Dọc theo đường đi ta cũng rất cẩn thận nói cho y đâu là cầu thang, hay là tránh đi chướng ngại vật. Thấy ta thái độ tốt bụng, y dần dần bắt chuyện với ta. Do đó ta biết được, y là Lí Ý Hân, là con trai thứ tư của Lí lão minh chủ, cũng chính là tứ thiếu gia của Hồng Diệp sơn trang này. Ta thực tại lắp bắp kinh hãi, y lại là tứ công tử của võ lâm minh chủ! Chắc là nói ta gặp may hay là gì mà? Tùy tiện cũng có thể gặp người có thân phận như thế.
“Có thân phận?” Khi ta cảm thán như thế, người bên cạnh cười lạnh một tiếng, tràn ngập khinh thường.
Ta sững sờ quay đầu nhìn y.
“Biết màu tím hàm nghĩa gì không?” Y mở to mắt, thẳng thắn hướng về phía ta, làm cho ta có loại ảo giác là y nhìn thấy được.
Không đợi ta trả lời, y tự nói: “Hủy diệt.”
“Như thế nào lại thế?” Ta kinh hô ra tiếng.
“Như thế nào lại không?” Y cười nhạo, “Chính là bởi vì nó, sơn trang từ trên xuống dưới không ai không sợ hãi. A, biết ta vì cái gì một mình ở nơi đó không? Chính là bởi vì nó, ngay cả một thị nữ nhỏ bé cũng có thể mặc kệ ta!”
Nhìn y, ta bỗng nhiên cảm giác có hàn khí chậm rãi từ đáy lòng dâng lên......
Làm như cảm thấy ta khác thường, Lí Ý Hân nhắm mắt lại, khẽ cười cười, “Thật có lỗi, nói những chuyện này với ngươi.”
“Không, không sao.” Cúi đầu, trong não liều mạng tìm ngôn ngữ muốn an ủi y, “Chỉ bằng màu mắt liền phán định một người như thế nào, ta cho rằng, như vậy là không đúng...... Hủy diệt hay gì đó, chủ yếu vẫn là xem người kia như thế nào, màu mắt là không thể quyết định một con người...... Ách, cho dù là người mắt đen, cũng có thể làm chuyện xấu hủy diệt vậy a! A, thực xin lỗi, ta chỉ là nói ra cái nhìn của ta một chút.” Ấp úng nửa ngày, rốt cục nói những gì muốn nói ra, mặc dù có chút rời rạc, hơn nữa không biết có thể có tác dụng an ủi hay không, bất quá nói ra lòng ta cũng dễ chịu một chút.
Đợi trong chốc lát không thấy y đáp lại, vừa định nói mình an ủi chắc là không xong đi, chợt nghe gặp bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếp theo đầu bị vỗ hai cái.
“Cảm tạ.”
Ân, ta rất là thỏa mãn.
Dìu y về phòng, khước từ ý tốt y muốn giữ ta lại uống trà. Vừa đi trở về, vừa tự hỏi phải giải thích với phụ thân như thế nào về việc đi nhà xí mà lâu đến thế đây. Ân, vẫn là ăn ngay nói thật thôi, đương nhiên, phần háo sắc chắc chắn là lược bỏ rồi.