Mặc Sắc Liên Y

Chương 75: Gặp lại trữ viễn



Thời tiết càng ngày càng lạnh. Ta bọc áo lông cừu thật dày, cuộn mình trên ghế dựa trải thảm lông, ngửa đầu nhìn bầu trời. Không biết đến tột cùng đang nhìn cái gì, hoặc chỉ là đơn thuần duy trì động tác ngửa đầu, trong đầu cũng như không trung lúc này —— một mảnh mịt mù. Cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm. Đều có người vì ta an bài tốt hết thảy, làm cho ta hô hấp, làm cho ta sống. Cuộc sống yên lặng như nước này không phải cũng tốt sao?

Bỗng nhiên một bóng người phủ trên người ta, ta trừng mắt nhìn, nhìn thấy nam nhân trước mắt thao túng sinh tử của ta. Y yên lặng nhìn ta trong chốc lát, xoay người, cúi xuống bế lấy ta, giống như ta không có một chút sức nặng vậy.

“Ngày mai chúng ta quay về tổng đường.”

Ta há mồm không để ý hình tượng ngáp một cái.

Vốn tưởng rằng sẽ trở lại trên giường, cũng không nghĩ y ngồi xuống trước bàn học, tiếp theo để ta ngồi trên đùi y, lại từ phía sau ôm lấy ta. Động tác thân mật như vậy, làm cho ta không thể tránh khỏi có chút cứng ngắc, cố nén xúc động muốn giãy dụa, khẽ hít sâu.

Phát sốt mấy ngày nay, vựng vựng hồ hồ, nhưng nhớ rõ y không có chạm qua ta, nhiều nhất cũng chỉ là hôn môi. Hôm nay thật vất vả có chút chuyển biến tốt đẹp, đầu không còn đau, cũng không muốn bị y ôm vào trong ngực thân mật như vậy. Mặc dù là đã chuẩn bị tâm lý, thân thể vẫn không tự chủ được run rẩy. Sự sợ hãi con người này đã thấm vào máu rồi, cho dù y lúc này đối xử ta ôn nhu vô cùng, trong lòng vẫn thật run sợ nghĩ y có thể ngay khắc sau liền biến sắc mặt chém ta một đao không.

Ta cứng ngắc thân mình, mặc y nghiêng đầu dựa trên vai ta, hai tay luồn dưới nách ta, tìm kiếm gì đó trên bàn học. Nhìn y không e dè rút dưới một lá thư ra hai trang giấy viết linh tinh gì đó, tinh tế đọc, ta thật không biết chuyển ánh mắt đến đâu, đành phải nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên nghe thấy y khẽ cười một tiếng, tiếp theo bên tai truyền đến hơi thở nóng nóng.

“Hồng Diệp sơn trang, sẽ bị hủy.”

Ta cả kinh, mở to mắt, theo bản năng quay đầu lại nhìn y. Y đối ta lạnh lùng cười, đột nhiên nhướn tới hung hăng cắn môi dưới của ta.

“Ngô!” Ta run lên, kinh ngạc trừng lớn ánh mắt. Vừa định giãy dụa, lại bị y giữ chặt cái gáy. Một trận mưa rền gió dữ, ta run rẩy, môi bị thương, tựa vào trong ngực y thở.

Đau quá.

Y vẫn không rời đi môi của ta, bất quá lại đột nhiên ôn nhu lên, giống nhưng đang nhấm nháp món điểm tâm ngọt tinh tế liếm môi của ta.

” Nếu tồn tại của ta đại biểu cho bất hạnh, tai nạn, hủy diệt, như vậy......” Y hạ thấp giọng, mang theo khàn khàn rất nhỏ, “Như vậy, cứ theo ý bọn họ muốn đi.” Nói xong liền thấp giọng cười rộ lên. Mà ta từ trong đó lại nhìn thấy bi thương, là ảo giác của ta sao?

——————

Sáng sớm hôm sau, ta tỉnh lại trong xe ngựa.

Dưới thân là đệm thật dày, trải gấm vóc màu đen, bốn phía đập vào mắt có thể thấy vài trang trí hoa lệ. Mà cả xe ngựa cứ như một cái giường lớn di động. Người kia an vị bên cạnh ta, dựa vào cái bàn nhỏ, một tay chống đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

Ta quay đầu, nắm thật chặt mao thảm trên người, lẳng lặng nằm.

Không biết phụ thân thế nào rồi. Có bị thương nặng không? Có bị mang đến đây luôn không? Tưởng tượng đến đây, ta bật dậy, một phen đẩy ra cửa sổ, vươn đầu ra. Nếu phụ thân cũng bị mang đến Vô Môn tổng đường, kia hiện tại nên ở đây!

Ngoài xe ngựa có hai người cưỡi ngựa, một thân y phục Vô Môn kinh điển. Nghe tiếng liếc mắt nhìn ta, liền quay đầu đi, giống như ta là không khí. Không để ý tới bọn họ, ta cố gắng vươn cổ, tả hữu 180 độ nhìn nhìn. Nhưng mặc kệ ta nhìn thế nào, hình như nơi này chỉ có một chiếc xe ngựa ta hiện tại đang ngồi cùng mấy con ngựa mà thôi. Không khỏi thất vọng bĩu môi, trở về trong xe ngựa.

Y vẫn là tư thế như vậy, không mở mắt, làm cho ta hoài nghi y không phải đang ngủ.

Đột nhiên xe ngựa chấn động, ngừng lại.

Ta sửng sốt, dự cảm không tốt. Quay đầu nhìn Lí Ý Hân, y vẫn đang nhắm mắt lại, duy trì một tư thế không thay đổi.

Ngoài xe ngựa xôn xao lên, ta không khỏi có chút khẩn trương.

Chớ không phải là, kẻ thù của Vô Môn tiến đến vây công đi?

Lúc này một thanh âm kích động ở bên ngoài kêu lên: “Môn chủ ——”

“Ở yên nơi này.” Bên tai vừa nghe thanh âm lạnh lùng, cửa xe ngựa đã bị mở ra, trước mắt thân ảnh chợt lóe, người mới vừa còn đang “ngủ” đã cách ta rất xa.

Ta ngơ ngác nhìn toàn cảnh xe ngựa, có chút ngạc nhiên. So với ta tưởng tượng hoàn toàn không giống, vốn còn tưởng hẳn là có một vòng người vây quanh xe ngựa đi, vậy mà hiện tại, bên ngoài một người cũng không có. Rốt cục không biết vì cái gì Vô Môn có huấn luyện tốt lại kinh hoảng như vậy, khi ngươi nhìn thấy dây leo đầy trời quấn quanh vòng eo giống như có ý thức điên cuồng tập kích ngươi, không chạy trốn không sợ tới mức thất kinh cũng đã thực dũng cảm rồi.

Tại sao có thể như vậy? Đây là...... pháp thuật sao? Trong thế giới này lại có người biết pháp thuật sao?

Ta sợ ngây người, không biết nên làm cái gì bây giờ. Phải chạy trốn? Đích xác, đây là cơ hội tuyệt hảo để chạy trốn.

Giật giật hai chân phát run, ta bi ai phát hiện bản thân bị lực lượng siêu nhiên này làm sợ tới mức không đứng lên nổi. Thực không tiền đồ! Không có biện pháp, đành phải cố sức thôi.

“Thiếu gia.” Ngay lúc ta sắp đi ra khỏi xe ngựa, phía sau lại có thanh âm!

Ta quay phắt đầu lại, thấy người tới, không dám tin mở to hai mắt, thiếu chút nữa cắn chính đầu lưỡi mình.”Trữ, Trữ Viễn?”

Ta trăm triệu không thể tưởng được, lại có thể nhìn thấy Trữ Viễn. Y vẫn là bộ dáng kia, thản nhiên cười, lẳng lặng đứng ở nơi đó, chung quanh hết thảy đều giống như bởi vì y mà an tĩnh lại. Ta thở phào, trong lòng dần yên ổn xuống. Thấy y ta biết ta đã an toàn, cho tới bây giờ cũng không biết bản thân tín nhiệm y như thế.

“Trữ Viễn, ngươi là tới cứu ta sao?”

“Đúng vậy, thiếu gia. Chúng ta đi trở về.”

Y đi tới, xoay người ôm lấy ta, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, không coi ai ra gì đi ngang qua đám người đang vất vả chiến đấu với mớ dây điên cuồng kia.

“Trữ Viễn, mau, nhanh đi cứu phụ thân! Phụ thân bị bọn họ bắt lại!” Đột nhiên nghĩ đến người ta vẫn tâm tâm niệm niệm, không khỏi có chút kích động bắt lấy vạt áo y.

Trữ Viễn nghi hoặc nhìn ta liếc mắt một cái, nói: “Công tử vẫn an toàn, nhưng mà bị thương.”

Ta ngơ ngác nhìn y, đột nhiên muốn khóc.

Bị lừa. Nhưng, thật tốt quá, phụ thân không bị bắt, không có chịu nhục hình......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.