Mấy ngày kế tiếp, ta trừ bỏ dưỡng thương, trên cơ bản đều vây quanh Trữ Viễn. Vì cái gì? Bởi vì Trữ Viễn là hoa yêu a! Là yêu mà ta trước khi không thể sờ thấy trong tiểu thuyết hay TV a! Ai nha ai nha, nước miếng của ta sắp phải chảy tới mặt đất rồi. Hức
“Trữ Viễn ” lôi kéo góc áo Trữ Viễn, ta cũng không thèm để ý da mặt, chữ “Viễn” kéo dài còn thêm cong quẹo.
“Dạ, thiếu gia.” Hoa yêu trước mắt vẫn một bộ dáng ôn nhuận như ngọc, lễ phép lại xa cách.
“Ngươi biến lại một lần nữa cho ta xem xem đi ” Làm nũng.
“Tốt lắm, Liên Nhi, không cần quấn lấy Trữ Viễn hoài.” Phụ thân thật sự nhìn không nỗi, một tay kéo thắt lưng của ta, kéo ta vào trong lòng hắn.
Ta ngẩng đầu lên, chu miệng.”Phụ thân, ngươi coi kìa! Trữ Viễn cũng không biến cho ta xem ”
Phụ thân không thể nề hà, xoa xoa đầu, sắp phải lắc đầu thở dài.”Ngươi không phải xem qua thiệt nhiều lần rồi sao?”
“Nhưng mà nhưng mà, xem không đủ a mỗi lần đều chỉ có chút xíu hà......”
Ta nhíu mày nhìn Trữ Viễn đối diện biểu tình thản nhiên hoàn toàn không thể ảnh hưởng, oán niệm a mỗi lần thật vất vả đòi y đáp ứng biến thành dáng vẻ đẹp đẽ kia cho ta xem, còn không đợi ta tỉnh lại, đã một trận ánh sáng nhạt biến trở lại đi! A a a y rõ ràng là đùa giỡn ta mà! Đừng cho là ta không thấy được khóe miệng ngươi cười cùng bình thường không giống nhau nha! Đúng là gian tà mà!
“Tốt lắm tốt lắm, đừng kích động, cẩn thận vết thương trên người lại nứt ra.”
Ta sửng sốt, cẩn thận thôi không quơ hai tay hai chân, trừng mắt nhìn Trữ Viễn liếc mắt một cái, ta quay đầu lại ôm chặt lấy phụ thân.
“Làm sao vậy?” Hắn nghi hoặc nâng đầu ta lên.
“Không có gì. Phụ thân tốt nhất, cái gì đều y ta.” Ta cho hắn một nụ cười thật to.
Phụ thân bình tĩnh nhìn ta trong chốc lát, trong ánh mắt tròn tròn, giống như chứa hàng vạn ngôi sao, cong môi, cúi đầu ngậm lấy môi của ta.
Ta có chút kinh ngạc, bất quá vẫn ngoan ngoãn hé miệng. Cơ mà phụ thân a, ngươi để ý tình cảnh một chút được không? Trữ Viễn còn ở đây đó! Liếc mắt thoáng nhìn, ách, đâu còn bóng dáng của tên yêu tinh kia. Được rồi, đúng là một tên yêu thức thời.
Hôn hôn, ta không khỏi có chút động tình. Nhón chân, hai tay ôm cổ hắn. Hết thảy đều thực tự nhiên, y phục của bọn ta còn chưa cởi đã lăn ra trên giường, tiếp cận điên cuồng mà hôn môi đối phương. Đột nhiên trí nhớ bị ta cưỡng chế phong tỏa như nước biển ào vào tâm trí ta, thân thể dừng phắt lại, bắt đầu run rẩy rất nhỏ. Trước mắt thoảng qua cặp mắt tím lạnh như băng kia, ta nhắm hai mắt lại, giống như như vậy có thể xem nhẹ tồn tại của nó.
“Liên Nhi?”
Ta mở to mắt, trước mắt đã là sương mù mênh mông.
“Phụ thân......”
Ta nức nở một tiếng, nước mắt giống chuỗi trân châu đứt ra từ khóe mắt rơi xuống, nâng tay lau lung tung, lại càng lau càng nhiều. Nó giống như sợ hãi, ủy khuất tạm thời bị phong bế trong lòng ta, lúc này giống tìm được lối ra khí thế mãnh liệt phun trào.
Chờ ta khóc mệt mỏi, phụ thân mới mở tay ta ra, đau lòng hôn lên hai mắt sưng đỏ của ta.
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Hắn càng không ngừng nói thế, càng không ngừng hôn ta. Giống như là một ma chú có thể tiêu trừ sợ hãi, từng chút từng chút trấn an cảm xúc của ta.
Trong lòng hạ quyết tâm, ta đẩy phụ thân ra, xoay người ngồi trên người hắn. Nâng gương mặt nghi hoặc của hắn lên, ta nghiêng người hôn lên. Giống như trong trí nhớ, bất quá ta càng thêm ra sức khiêu khích hắn. Vì vậy người này là ái nhân của ta vợ, là người ta yêu cả đời.
“Liên Nhi......” Phụ thân thở dài một tiếng, làm như hiểu được gì, hai tay đặt lên thân thể của ta, thong thả mà hấp dẫn.
Không giống a...... Bất quá, vì cái gì phải giống nhau chứ? Chỉ cần đạt tới mục đích, thủ đoạn gì cũng không sao.
Trong nháy mắt hắn vọt vào thân thể ta, trong lòng có gì đó phát ra một tiếng “Ba”, ta ôm chặt lấy người trước mắt, một hơi hung hăng cắn lên bờ vai của hắn.
Một tiếng lại một tiếng, ta nặng nề di động di động nơi có đau đớn cùng khoái cảm, chỉ có hai chữ này khắc thật sâu vào trong óc.
Mở to mắt.
Phụ thân mỉm cười mềm nhẹ hạ xuống môi ta một nụ hôn, “Sớm.”
Ta không khỏi hạnh phúc cười loan mặt mày. Đây là chuyện ta đã cầu mong biết bao nhiêu lâu trong giấc mộng? Giống như mỗi phút mỗi giây, ta đều cầu nguyện từ ác mộng tỉnh lại, chờ mong phụ thân ngọt ngào ôn nhu hôn chào buổi sáng.
“Sớm.” Ta nghiêng tới hôn hắn.
Hết thảy đều đã qua. Đúng vậy, hết thảy đều đã qua.
——————
Vốn định ở khách *** dưỡng thương, nhưng mà khách *** vẫn không phải là nơi kẻ khác vừa lòng. Phụ thân liền đề nghị đi đến nơi ở của hắn ở ngoài thành Tô Châu, đó là nơi hắn sinh sống hơn mười năm. Ta cười nói “Hảo”.
Ngày khởi hàng, lúc ở đại đường của khách *** ăn cơm trưa, ngoài ý muốn có thêm nhiều người. Vài người ở một bàn khác châu đầu ghé tai, nghị luận gì đó, lời nói theo gió bay vào lổ tai ta.
“Nghe nói chưa? Hồng Diệp sơn trang đã xảy ra chuyện!”
“Này không phải đơn giản là gặp chuyện không may thôi đâu! Ta thấy á, bị diệt môn cũng không xa!”
“Hư! Nói lung tung là mất mạng đó!”
“Hừ! Ta nói sai sao? Vô Môn dễ chọc hả? Bằng hữu trên đường tham gia võ lâm đại hội đều nói là, ngày hôm đó Lí lão minh chủ cũng bị đánh cho chết khiếp!”
“A? Ta không nghe nói nha! Nghiêm trọng vậy sao?”
Thu hồi lực chú ý, ta nhìn phụ thân đang gắp rau cười cười, tiếp tục ăn cơm.
Xem ra, Lí Ý Hân đã động thủ. Bất quá, khi Trữ Viễn cứu ta, y [Lí Ý Hân] chẳng lẽ không bị thương? Quên đi, ta cùng y đã không còn dính líu gì, chuyện của y ta không cần quan tâm.
Nhưng......
Ta liếc mắt nhìn phụ thân. Chẳng lẽ phụ thân cũng chưa hành động gì sao? Theo lý mà nói, không nên yên lặng như vậy mới đúng a!
“Suy nghĩ cái gì chuyên chú như vậy?”
“A, không.”
Ăn xong chúng ta liền ra đi, bốn ngày sau, chúng ta đã tới thành Tô Châu.
Cũng là lúc đang ăn cơm trưa, chung quanh cũng tụ tập rất nhiều người, cũng châu đầu ghé tai nghị luận gì đó.
“Trời ạ! Này chẳng lẽ là Hồng Diệp sơn trang trả thù sao?”
“Như thế nào có thể? Ngươi không thấy được đại hỏa đầy trời kia sao a?”
“Thì chắc là các đại môn phái bao vây loại bỏ Vô Môn! Thay Hồng Diệp sơn trang báo thù?”
“Không biết nha! Dù sao lần này Vô Môn a...... khó mà ngốc lên nữa rồi!”
Ta máy móc và cơm trong bát, trong đầu trống rỗng.
Vô Môn, khó ngốc lên? Hồng Diệp sơn trang, đại hỏa đầy trời? Này, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?
Hồ nghi liếc hai người bên bàn, khó khăn nuốt nước miếng.
Chắc không phải là bọn hắn làm đi? Cho dù Trữ Viễn là yêu, cũng không khoa trương như vậy chứ?
“Ngươi đoán không tồi.” Phụ thân ngẩng đầu, mỉm cười với ta, đưa tay lau đi hạt cơm bên miệng ta.