Tứ Hải Bát Hoang bảy vạn năm, đối với chư vị tiên quân thượng thần, chỉ như một cái búng tay một cái chớp mắt, cả chuyện Mặc Uyên tế Đông Hoa chuông cũng ở dần dần rời xa họ.
Thế nhưng ai cũng có thể quên, đệ tử của Côn Luân Hư lại không thể quên được, đặc biệt là Điệp Phong được sư phụ tin tưởng giao phó.
Lúc này Điệp Phong ngồi trong Tẩy Ngô Cung, chờ Thái Tử Thiên cung Dạ Hoa nổi danh Tứ Hải Bát Hoang.
Trong bảy vạn năm này, điều được chú ý đến nhất chính là Thái tử Dạ Hoa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn xưa nay chỉ có một đệ tử là Linh Bảo Thiên Tôn, thế nhưng lúc Dạ Hoa giáng sinh lại đích thân tới, thu Dạ Hoa làm đệ tử thân truyền.
Đây là chuyện lớn chấn động Tứ Hải Bát Hoang từ sau khi Dạ Hoa sinh ra bách điểu tề hạ.
Tiếp đó là lúc Dạ Hoa năm vạn tuổi, Thiên Quân phong y làm Thái Tử.
Hiện giờ Dạ Hoa dần dần bắt đầu quản lý sự vụ Thiên cung, công việc bận rộn, cho nên mới để Điệp Phong đợi ba bốn canh giờ, nhưng Điệp Phong cũng không hề oán giận, một Nhị hoàng tử Tây Hải nho nhỏ như hắn, có thể ngồi ở Tẩy Ngô Cung chờ Thái Tử Dạ Hoa cũng đã là ân điển rồi.
Điệp Phong thân mặc áo choàng lam, ngồi nghiêm chỉnh, giữ nguyên tư thế như vậy suốt ba, bốn canh giờ, mà dáng ngồi vẫn nghiêm cẩn không chút lơi lỏng.
Thẳng đến khi Dạ Hoa một thân huyền y chậm rãi bước vào trong điện, Điệp Phong mới đứng dậy: "Thái tử điện hạ."
"Đứng lên đi." Dạ Hoa bước tới ghế ngồi xuống, tư thế ngồi thẳng ngay ngắn và chính trực.
Dạ Hoa hỏi Điệp Phong: "Ngươi gửi bái thiếp đến Tẩy Ngô Cung, không biết là có chuyện quan trọng gì?"
Điệp Phong cúi đầu, nghe giọng của Dạ Hoa, trong lòng không khỏi cảm khái, không hổ danh là Thái tử của Tứ Hải Bát Hoang, chỉ cần nhìn bóng dáng và nghe giọng nói của y thôi mà đã sinh ra cảm giác bội phục rồi.
Điệp Phong ngẩng đầu, muốn hỏi trâm Linh Tố có ở trong tay của Thái tử hay không, chuyện này đã canh cánh bảy vạn năm rồi, nếu không hoàn thành giao phó của sư phụ, trong lòng hắn thật sự rất bất an.
Chỉ là vừa ngẩng đầu, Điệp Phong liền biết mình cũng không cần phải hỏi nữa, chẳng phải trâm Linh Tố đang được cài vào phát quan bạch ngọc trên đầu Thái tử đó sao?
Điệp Phong nhìn trâm Linh Tố, thái độ câu nệ lúc mới gặp Thái Tử cuối cùng cũng thả lỏng, cười nói với Dạ Hoa: "Lần này ta tới, là vì trâm Linh Tố trên đầu điện hạ."
Vẻ mặt của Dạ Hoa không thay đổi, nhưng kỳ thật tâm tư đã sớm đã có dao động, Thiên Quân từng nói, lúc trước khi y giáng thế đột nhiên ánh sáng trắng chợt xuất hiện giữa hào quang ngũ sắc, rồi sau đó trâm Linh Tố này liền quay quanh thân y, ai cũng không thể chạm vào được, khi đó y còn nằm trong tã lót, được mẫu thân đặt ở đầu giường, trâm Linh Tố suýt nữa thì làm mẫu thân bị thương, may mắn Thiên Quân đến kịp thời, cứu mẫu thân.
Khi đó Thiên quân nhận ra cây trâm này là do Mặc Uyên mới luyện chế không lâu, trong lòng càng kích động khi nhìn thấy cây trâm quanh quẩn trên đầu của tôn nhi.
Ai chẳng biết pháp khí luyện chế của Mặc Uyên là rất lợi hại, nhưng lại không ngờ sẽ nhận tôn nhi mới sinh của mình làm chủ.
Chỉ là Thiên Quân cũng khổ não, dù thi pháp cũng không thu phục được trâm Linh Tố này, chỉ có thể nhìn Dạ Hoa đang được ánh sáng trắng bao phủ, cùng những người khác lo lắng.
Đại hoàng tử vội vàng sai người đi mời Đông Hoa Đế Quân, không ngờ Tiểu Dạ Hoa đột nhiên bật cười ra tiếng, trong tiếng cười mềm mại của trẻ con, Tiểu Diệp Hoa vươn bàn tay bé nhỏ của mình ra, nắm lấy trâm Linh Tố, sau đó ôm vào lòng, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Sau này khi Dạ Hoa lớn lên, nghe Thiên Quân kể lại chuyện đó, trong lòng càng thêm cảm giác kỳ quái, tuy rằng bọn họ ghen tị với y vì được trâm Linh Tố nhận làm chủ, nhưng ở trong lòng Dạ Hoa, trâm Linh Tố là một thứ rất quan trọng, không phải vì sức mạnh của nó, mà là vì cảm giác rất quan trọng, đúng hơn là...!vì...!một người.
Nghe nói trâm Linh Tố này do Mặc Uyên luyện chế, lúc trước Dạ Hoa cũng từng đến Côn Luân Hư tìm kiếm, thậm chí còn đến Vô Vọng Hải, đứng trước huyền băng quan của Mặc Uyên thượng thần rất lâu, nhưng cảm giác đó vẫn cứ không biết nguyên nhân bắt đầu từ đâu.
Tam thúc có nói, diện mạo của y, cực kỳ giống Mặc Uyên thượng thần, nhưng Mặc Uyên thượng thần với y, chỉ là một người đáng ngưỡng mộ mà thôi.
Dạ Hoa lặng lẽ nắm chặt tay, nói với Điệp Phong: "Ngươi cứ nói tiếp."
Điệp Phong gật đầu, tiếp tục nói: "Ngày đó khi sư phụ lấy nguyên thần tế Đông Hoàng chuông, đã đem trâm Linh Tố giao cho ta, cũng dặn dò ta, nếu trâm Linh Tố nhận chủ, thì nói hai từ với người đó Chờ ta."
"Chờ ta." Hai chữ này khi được Điệp Phong thốt ra, lồng ngực Dạ Hoa như bị một nhát dao đâm mạnh vào, vừa đau đớn, vừa bi thương....!
Nhưng ngoài cảm giác trong ngực ra, đầu óc Dạ Hoa vẫn không nghĩ ra được điều gì, như thể cảm xúc và cơ thể của y đã bị chia thành hai phần, cảm xúc run rẩy sâu sắc vì hai từ đó, nhưng cơ thể vẫn không hề có cảm giác.
"Mặc Uyên thượng thần...!vì sao lại nói hai từ này?" Dạ Hoa cau mày nhìn Điệp Phong.
Điệp Phong lắc đầu: "Tình huống lúc đó khẩn cấp, sư phụ chỉ nói như vậy thôi."
Dạ Hoa hít một hơi thật sâu để giảm bớt đau đớn trong lòng, nói tiếp: "Ta hiểu rồi, vậy còn chuyện gì khác nữa không?"
"Hết rồi.
Lần này tới đây, chính là vì hoàn thành chuyện sư phụ giao phó, Điệp Phong cáo lui."
Dạ Hoa vẫn ngồi đó, eo lưng thẳng tắp, sau khi Điệp Phong rời khỏi Tẩy Ngô Cung mới vươn tay, đặt lên ngực.
...Y muốn gặp Mặc Uyên một lần.
___________
*Phát quan: là cái như này này, phát quan bạch ngọc là làm bằng bạch ngọc
.