“Đúng vậy, boss tìm Bạc Dạ tính sổ.
Hai người đó vừa đụng đến dao thì đúng lúc Mộ Thiển đến.Chuyện không dấu được, bị đưa lên thớt, vài người cứ bị trình diện lên bàn như thế đấy.
Lúc đó ồn ào lắm.”
Hàn Triết kể lại, còn thêm mắm dặm muối, sau đó thở dài một tiếng: “Boss thật sự quá đáng thương.
Nhưng cậu hiểu anh ta mà, mặc dù anh ta không quá tốt, nhưng cũng sẽ không phản bội người phụ nữ bên cạnh anh ta.”
Đáng thương như thế còn có Mộ Thiển.
Hàn Triết còn suy nghĩ, về sau anh ta muốn đối mặt với Mộ Thiển như thế nào?
Tư Cận Ngôn cố gắng tiêu hoá những lời mà Cẩm Dung và Hàn Triết nói, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng nuốt không nổi.
“Tôi muốn đi tìm Mộ Thiển.”
Cầm theo điện thoại, anh ta xoay người bước đi.
Cẩm Dung muốn đuổi theo nhưng lại bị Hàn Triết ngăn lại: “Đừng đuổi theo, anh ta biết nói như thế nào.”
“Anh không sợ anh ta bị kích thích à?”
“Không sao.
Dù anh ta bị kích thích, Mộ Thiển cũng không đến thăm boss.”
Trước đây Hàn Triết luôn nghi ngờ Mộ Thiển, nhưng bây giờ anh ta biết nhất định Mộ Thiển sẽ không đến đây thăm boss.
Một người phụ nữ có thể trả giá mọi thứ vì boss, dù có lo lắng cho boss cỡ nào cũng sẽ cố gắng kiềm chế tình cảm của mình đối với boss, sẽ không để cho những việc trước kia trở nên tốn công vô ích.
“Fuck! Đồ phá hoại!”
Cẩm Dung giận không kiềm được, tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn nói đến cái tên Mặc Viên kia.
Nếu không phải bởi vì Mặc Viên kia thì cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tôi thật sự không hiểu, vì sao đại ca vẫn muốn giữ Mặc Viên?”
“Chắc chắn là anh ta vẫn còn giá trị sử dụng.
Nếu không boss đã tùng xẻo anh ta từ lâu.”
“Thật sự thuyết phục!”
Cẩm Dung rất đau đầu, nhưng dù có thế nào, anh ta cũng không thể thay đổi được sự thật của vấn đề.
Bên này, Tư Cận Ngôn rời bệnh viện, ngồi trên xe gọi điện thoại cho Mộ Thiển.
Sau khi Mộ Thiển nhấc máy, anh ta hỏi thẳng: “Em ở đâu?”
“Em ở…biệt thự của Bạc Dạ”
Ầm!
Lúc đó, tam quan của Tư Cận Ngôn đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Vừa rồi anh ta còn bán tín bán nghi lời Hàn Triết và Cẩm Dung nói, nhưng bây giờ lại chính tai mình nghe thấy Mộ Thiển nói cô đang ở nhà của Bạc Dạ thì anh ta cảm thấy không thể tin được.
“Gửi địa chỉ cho anh.
Bây giờ anh đến tìm em.”
Anh ta mở Zalo, gửi tin nhắn cho Mộ Thiển, sau đó Mộ Thiển gửi định vị cho anh ta.
Ở nơi xa xôi hẻo lánh hoàn toàn không có tín hiệu gì, Tư Cận Ngôn đã bỏ ra rất nhiều tiền để bên kia có internet, sau đó mới có tín hiệu.
Sau đó, anh thường xuyên liên lạc với Mộ Thiển, thỉnh thoảng còn hỏi về mối quan hệ giữa Mộ Thiển và đại ca của cô.
Lần nào cô cũng nói là rất tốt, nhưng ai biết được, chữ “tốt” trong miệng Mộ Thiển lại không như những gì anh thấy được.
Thậm chí đôi lúc Tư Cận Ngôn còn không hiểu được suy nghĩ của Mộ Thiền.
Bạc Dạ…rốt cuộc là tốt chỗ nào?
Lúc trước, anh ta vất vả theo đuổi Mộ Thiển như thế, nhưng cô vẫn luôn từ chối anh.Nhưng bây giờ thì sao, lại chọn ở bên Bạc Dạ.
Tại sao lại như vậy?
Nửa năm nay, rốt cuộc anh ta đã bỏ lỡ chuyện gì?
Vì đường tuyết trơn trượt nên Tư Cận Ngôn lái xe không nhanh được, tận nửa tiếng sau mới đến biệt thự của Bạc Dạ.
Vào biệt thự, cuối cùng anh ta cũng gặp được người phụ nữ mình ngày đêm nhớ mong.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác bên ngoài, vẻ mặt tiều tụy suy yếu, hốc mắt đỏ bừng, ngồi ở trên sô pha, cả người cảm thấy rất trống trải..
Vốn là Tư Cận Ngôn muốn đến chất vấn Mộ Thiển.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Mộ Thiển, tất cả những lời muốn nói đó đều tắc nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được.
Trước kia, vẻ mặt cô rạng rỡ, gương mặt trắng trẻo đầy đặn.Mà bây giờ cô lại rất gầy, đến nỗi nên khuôn mặt mất đi vẻ tươi tắn ngày xưa, không còn xinh đẹp như trước nữa.
Mặc dù vẫn rất đẹp, nhưng nó là vẻ đẹp do trang điểm.
“Em…em…Sao lại gầy như vậy?”
Trong lòng Tư Cận Ngôn đau khổ, bước đến gần cô, nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, cau mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Cận Ngôn cũng không phải là kẻ ngốc, liếc mắt một cái là biết chuyện này không bình thường.
Nếu theo như lời Hàn Triết và Cẩm Dung nói, Mộ Thiển ở bên Bạc Dạ, vậy bây giờ hai người bọn họ thật sự ở cùng một chỗ, ít nhất cũng phải thể hiện dáng vẻ vui vẻ chứ.
Thế bây giờ nhìn Mộ Thiển, rồi lại nhìn Bạc Dạ xem, trên mặt hai người có chỗ nào vui vẻ không?.
truyện kiếm hiệp hay
Không hề.
Vậy nên, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó trong chuyện này.
“Đàn anh, anh ngồi đi.
Đã lâu không gặp, em cũng nhớ anh rồi.”
Mộ Thiển chỉ vào sô pha, ý bảo Tư Cận Ngôn ngồi xuống.
Bạc Dạ bước sang một bên, đi pha trà cho hai người, nhường lại không gian riêng cho hai người họ ngồi nói chuyện.
“Thiển, có phải em đang giấu anh chuyện gì không? Tại sao em lại ở cùng Bạc Dạ?”
Khi nói chuyện, anh ta đưa mắt nhìn về phía Bạc Dạ đang pha trà trong bếp, trong lòng cảm thấy hoang mang.
Các câu hỏi cứ chồng chất lên nhau, giống như mười vạn câu hỏi vì sao vậy, nhưng…không có câu trả lời.
Ánh mắt Mộ Thiển chợt loé lên, chậm rãi cúi đầu nói: “Chuyện tình cảm khó mà nói, đàn anh, anh đừng nên hỏi thì hơn.”
Có hỏi cô cũng không trả lời.
Vậy hỏi nhiều thế làm gì.
“Không được, em phải nói cho anh biết!”
Tư Cận Ngôn hơi tức giận: “Lúc trước anh theo đuổi em, em nói với anh là em yêu đại ca.
Bây giờ thì sao, mới hơn nửa năm, em lại ở bên cạnh Bạc Dạ.
Rốt cuộc anh ta tốt chỗ nào?”
Vừa tức giận, Tư Cận Ngôn cũng vừa muốn biết rốt cuộc Mộ thiển thích Bạc Dạ ở điểm nào mà cô có thể buông tay Mặc Cảnh Thâm – một người đối xử tốt với cô như thế mà chọn Bạc Dạ!
Bị anh ta chất vấn liên tục, Mộ Thiển thật sự không phải trả lời như thế nào.
Mọi vấn đề như những mũi dao nhọn, lại thêm một nhát dao nữa vào vết thương vừa mới đóng vảy của cô.
Thế nhưng, điều này chỉ có mình cô biết.
“Đàn anh, em đã nói rồi, chuyện tình cảm khó nói, sao anh cứ muốn làm khó làm dễ em thế?”
Cô hít một hơi thật sau, điều chỉnh lại cảm xúc, khóe môi nở nụ cười: “Nếu hôm nay anh đến đây chỉ để hỏi về vấn đề này, em nghĩ em không cần giải thích gì với anh cả.”
Cạch…
Bạc Dạ pha trà xong, đặt mạnh chén trà xuống trước mặt Tư Cận Ngôn: “Uống trà.”
Hai chữ, giống như cố ý nhấn mạnh, đủ để nhìn ra Bạc Dạ cũng hơi tức giận rồi.
Đôi mắt Tư Cận Ngôn híp lại, đưa mắt nhìn Mộ Thiển, lại nhìn Bạc Dạ, rồi bỗng cười thành tiếng: “Mộ Thiển, em thật sự khiến anh thất vọng.”
Anh giận dữ đứng dậy, xoay người bước đi.
Dù có nhiều khuất mắc trong đầu nhưng Tư Cận Ngôn chỉ muốn im lặng để có được suy nghĩ chu toàn nhất.
Không bao lâu, tiếng xe hơi bên ngoài vang lên ầm ầm, Tư Cận Ngôn tuyệt tình rời đi.
Trong phòng khách mặc dù có mở máy sưởi nhưng vẫn rất lạnh, khiến người ta rét run.
Mộ Thiển ngồi ở trên sô pha, vùi đầu vào ghế sô pha không nói lời nào.
Đau, vô cùng đau, khiến cô đau đớn không chịu được.
Bạc Dạ đứng đó, nhìn xuống Mộ Thiển, bàn tay đặt trong túi hơi nắm thành quyền, đáy mắt phảng phất vẻ đau khổ, nhưng cũng không biết phải nói gì.
Mộ Thiển, em thật sự rất ngốc.
Đến khi nào thì em có thể suy nghĩ cho mình một chút hả?
Anh bước đến, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Có lẽ anh cũng không biết phải nói thế nào để an ủi Mộ Thiển..