Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1011: Cùng Em Gái Đón Năm Mới





Trước đây anh ta và Bạc Dạ quen biết nhau, quan hệ của hai người tuy rằng không đặc biệt nhưng cũng không tệ.
“Những gì Thiển nói đều là sự thật.”
Khuỷu tay của Bạc Dạ chống trên đầu gối, vô cùng lạnh nhạt nói: “Nếu làm bạn bè với tôi, anh nên hiểu tính cách của tôi.”
“Anh…”
Cố Khinh Nhiễm không biết nói gì cho phải.
Bởi vì với tính cách của Bạc Dạ, anh ta thực sự sẽ không làm gì bất lợi cho Mộ Thiển.
Như vậy, mấu chốt chắc chắn nằm trên người Mộ Thiển.
Anh ta hết sức khó hiểu, thở dài một cái: “Tôi không hiểu Mộ Thiển giấu tôi chuyện gì.”
Trực giác cho anh ta biết, Bạc Dạ chắc chắn nắm rõ tình hình, nhưng vẫn cùng với Mộ Thiển giấu anh ta.
Bạc Dạ không lên tiếng, dường như không biết nên nói gì với Cố Khinh Nhiễm.
Dù sao mọi chuyện của Mộ Thiển phải được giữ bí mật, và tất nhiên anh ta sẽ không bán đứng Mộ Thiển trước mặt Cố Khinh Nhiễm.
Ba người cứ giằng co như vậy.
Buổi trưa, người giúp việc của biệt thự chuẩn bị bữa trưa, Mộ Thiển cũng vừa mới xuống lầu.
Sau khi ba người ngồi ở trước bàn ăn, Cố Khinh Nhiễm lại phát hiện không có rượu.
“Rượu đâu?”
Cố Khinh Nhiễm nhíu mày, có vài phần không hài lòng: “Tôi hiếm khi mới trở về một chuyến, chẳng lẽ ngay cả một chai rượu cũng keo kiệt à?”
“Tôi không uống rượu.”
Bạc Dạ biết Mộ Thiển không thể uống rượu.
Bây giờ Cố Khinh Nhiễm trở lại, nếu đem rượu ra, anh ta sợ Cố Khinh Nhiễm sẽ lôi kéo Mộ Thiển uống rượu, nếu như Mộ Thiển uống.

Sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, nhưng nếu cô ấy không uống sẽ dẫn đến nghi ngờ.
Tổng hợp lại tất cả tình huống cần cân nhắc, rốt cuộc anh ta cũng không mang rượu ra.
“Cái này cũng không nhìn ra được? Khác gì Bạc Dạ mở miệng trực tiếp đuổi người.”
Mộ Thiển ngồi ở đối diện cầm đôi đũa, gắp một đũa cải thìa, vừa nhai kỹ vừa giễu cợt.
“Em cứ như vậy hại anh trai mình sao?”
Cố Khinh Nhiễm không xấu hổ một chút nào, trái lại cười giễu cợt: “Dựa và mối quan hệ giữa em và Bạc Dạ, anh ta chỉ biết xem anh là bạn bè, anh ta làm sao có thể từ chối anh được? Trừ phi em có bí mật không cho ai biết nên yêu cầu Bạc Dạ phối hợp với em để đuổi anh đi.”
Không có ai đang ngồi đây là ngu ngốc.
Chỉ cần động não phân tích sơ sơ là có thể biết được tình huống gì.
Anh ta bỏ đũa xuống, khuỷu tay chống trên mặt bàn, đôi mắt nheo lại đánh giá Mộ Thiển như đang suy nghĩ gì đó: “Em không nói cũng chẳng sao, anh sẽ đi hỏi trực tiếp Mặc Cảnh Thâm.”
Mộ Thiển đang ăn cơm, chân mày lá liễu cau lại, ánh mắt trầm xuống, chậm rãi ngước mắt lên: “Nếu anh dám đi tìm Th… Mặc Cảnh Thâm, anh với em cắt đứt quan hệ anh em.”
Khi đang nói chuyện, đôi môi đỏ thắm của cô cong lên: “Anh hiểu rõ tính cách của em, chắc chắn nói được là làm được.”
Cô không muốn vì chuyện này dây dưa không rõ với Cố Khinh Nhiễm, nói thẳng: “Chuyện của em không cần anh can thiệp vào, chỉ cần anh tự lo cho bản thân là được rồi.

Nếu bây giờ đại cam thấy thời gian trôi qua khó chịu, em sẽ nói với ông nội Cố có đảm nhiệm chuyện gì đều giao cho anh giải quyết.”
Có trời mới biết, lúc Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương đằm thắm và hạnh phúc, cô phải chịu đau đớn thế nào.
“Nhưng anh muốn tốt cho em!”
“Tốt với em? Vậy anh biết em muốn cái gì sao?”
Cố Khinh Nhiễm: “…”
Đối diện với sự chất vấn của Mộ Thiển, anh ta á khẩu không trả lời được.
Tiếp theo, Mộ Thiển lại nói: “Em có thể tự làm những gì em muốn, và em không cần người khác can thiệp.


Nếu anh không muốn em trở mặt, thì anh nên giả vờ không biết chuyện của em.”
“Vậy em…”
“Câm miệng!”
Gò má trắng nõn và đẹp đẽ của Mộ Thiển nhuộm vài phần tức giận: “Em nhắc lại lần nữa, nếu như anh tiếp tục lải nhải cằn nhằn ở trước mặt em thì hôm nay trở đi, cũng không cần gặp lại.”
“Chết tiệt!”
Cố Khinh Nhiễm không thể kìm được tức giận, anh ta đứng dậy ngay lập tức, xoay người rời đi.
Anh ta dứt khoát bước đi, không quay đầu lại.
Cho đến khi bóng lưng ở ngoài phòng khách biến mất, Bạc Dạ mới hỏi: “Đó là anh trai em, anh ta chỉ lo lắng cho em thôi.

Em làm như vậy có thích hợp không?”
“Vậy còn anh, quan hệ giữa anh và anh trai anh cũng không tốt lắm, tại sao anh không cảm thấy không thích hợp?”
Mộ Thiển có tâm trạng không tốt nên cô không một chút khách khí oán trách Bạc Dạ một câu.
Sau khi nói xong, đột nhiên cô cảm thấy lời nói có chút cay nghiệt, hối hận nói: “Tôi không có ý đó, tôi… không nên nói như vậy.

Chỉ là có chút bứt rứt mà thôi.”
Cô cầm đũa chọc vào chén cơm, sự cáu kỉnh không cần nói cũng biết.
Bạc Dạ liếc nhìn chén cơm trước mặt cô, mi mắt chậm rãi rũ xuống, tức giận nói với người giúp việc bên cạnh: “Giúp tôi…”

Nào ngờ một câu chưa nói dứt lời, anh ta liền thấy một bóng dáng đang từ cửa phòng khách đi tới.
Người đó không phải Cố Khinh Nhiễm còn có thể là ai nữa?
Cố Khinh Nhiễm đi tới, kéo ghế tựa ra lại ngồi đối diện Mộ Thiển.
“Vậy em là em gái của anh, em còn có thể tranh cãi với anh sao?”
Anh ta khẽ xuy một tiếng, gắp cơm bắt đầu ngấu nghiến: “Vì đến đây tìm em.

Anh còn chưa ăn gì.

Em là con nhỏ không có lương tâm.”
Cố Khinh Nhiễm vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm.
Liên tục oán trách Mộ Thiển rằng cô không biết hiểu cho người anh trai này, không biết sự lo lắng của anh ta và vân vân.
Bala bala nói không ngừng.
Mộ Thiển dở khóc dở cười, nhưng cô biết rằng Cố Khinh Nhiễm có ý quan tâm và đối xử tốt với cô, nên cô cũng không nói gì.
Sau khi cả ba giải quyết xong bữa trưa, Mộ Thiển hỏi: “Năm mới sắp đến rồi, bây giờ anh trở về ngay đi, những ngày cuối năm là để trở về, không phải sao?”
“Anh đi rồi em đón năm mới cùng ai?”
Cố Khinh Nhiễm nhìn cô: “Bây giờ hai đứa nhỏ còn tưởng là em đang ở nước ngoài, em và Mặc Cảnh Thâm không biết là xảy ra chuyện gì.

Anh làm sao có thể bỏ lại em được?”
Rõ ràng là giọng điệu tuy có chút ghét bỏ, nhưng trong câu chữ đều là quan tâm cô.
Trong lòng Mộ Thiển cảm động vô cùng.
Cô không khỏi nở nụ cười: “Không hổ là anh trai em, xem ra còn có chút lương tâm.

Nhưng không sao, những năm này em đã quen rồi.


Về phần anh, đã kết hôn với Trần Tương, năm nay hai người nhất định phải đón tết cùng nhau.”
Chẳng biết vì sao, Mộ Thiển thực sự hâm mộ mối quan hệ giữa Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương, trong sáng và đẹp đẽ.
Cô từng nghĩ rằng Cố Khinh Nhiễm là một người đàn ông không đứng đắn, nhưng bây giờ có vẻ tốt.
Chỉ có thể nói Trần Tương có mắt nhìn người.
Cô tin rằng họ chắc chắn sẽ hạnh phúc đến hết quãng đời còn lại.
“Đương nhiên vợ quan trọng, nhưng em không quan trọng sao? Theo anh biết, bây giờ Phương Nhu đã có con với Thích Ngôn Thương, cô ấy còn có thời gian đi cùng em sao? Vì vậy, anh đã gọi cho chị dâu em đến, năm nay chúng ta ăn tết cùng nhau.”
“Anh điên rồi sao, không phải anh nói chị dâu đang mai thai à?”
“Không có sao, mới hơn ba tháng, thời kỳ an toàn.”
Cố Khinh Nhiễm nhướng mày cười, rất cưng chìu Mộ Thiển.
Mộ Thiển dở khóc dở cười, lắc đầu lia lịa: “Em không sao, em rất tốt.

Anh làm phiền chị dâu tới đây làm gì chứ? Em gọi cho chị dâu, hay là để chị ấy không đến thì tốt hơn.”
Cô lấy điện thoại di động ra, làm bộ gọi điện thoại cho Trần Tương.
Kết quả là cuộc gọi còn chưa được gọi đi, Cố Khinh Nhiễm đã cướp điện thoại di động đi rồi.
“Em có gọi điện thoại hay không thì cô ấy vẫn qua đây.

Hai ngày trước ông nội có gọi điện thoại cho anh, để cho anh cùng em trở về nhà họ Cố cùng nhau đón năm mới.”
Anh ta nhướng mày về phía Mộ Thiển, ánh mắt đầy ẩn ý.
Bất luận như thế nào, Cố Khinh Nhiễm cũng là đứa trẻ lớn lên ở nhà họ Cố.
Sau khi kết hôn với Trần Tương, năm nay là năm đầu tiên, việc phải đón năm mới ở nhà họ Cố cũng là điều dễ hiểu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.