“Bây giờ ông nội Cố gọi điện đến kêu anh trở về à?”
Mộ Thiển luôn cảm thấy sự việc không có đơn giản như vậy, nhưng rốt cuộc là tình huống gì, cô cũng không biết.
“Trước tiên bây giờ anh tránh mặt một chút, em có chút chuyện muốn nói với Bạc Dạ.”
Cô đuổi Cố Khinh Nhiễm một cách không khách khí.
“Anh là anh trai em, em có chuyện gì đáng xấu hổ không thể để anh biết phải không?” Anh ta bĩu môi, liếc mắt nhìn Mộ Thiển.
“Anh đừng nhiều lời, bảo anh tránh một chút thì anh tránh đi.”
“Phải phải phải, em tài năng, em lợi hại, em nói cái gì chính là cái đó.”
Bị em gái mình cho ăn tức giận, Cố Khinh Nhiễm cũng không nói được gì.
Dù sao cũng là em gái anh ta, cưng chìu không được sao?
Anh ta đứng dậy, giữ cổ áo khoác, liếc mắt khinh thường Bạc Dạ, xoay người bước ra phía ngoài phòng khách.
Phòng khách trở lại yên tĩnh, Mộ thiển nhìn về phía Bạc Dạ hỏi: “Năm mới sắp đến rồi.
Anh trai và ba của anh đều ở Hải Thành.
Anh cũng sẽ ở lại nơi này phải không?”
“Tôi không biết.”
Đối với chủ đề mà Mộ Thiển nhắc đến, Bạc Dạ không có hứng thú.
“Nếu không thì năm nay đón năm mới cũng chúng tôi được không?”
Mộ Thiển biết mối quan hệ giữa Bạc Dạ, Bạc Diệc Châu và ba ruột anh ta không được tốt lắm, cô có chút lo lắng rằng anh ta sẽ đón năm mới một mình.
“Không cần.”
Anh ta rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc lá ra châm, bĩu môi, khói thuốc nhàn nhạt dâng lên trong khoang mũi, anh ta thở dài một hơi: “Tôi không thích Tết, có cũng được mà không có cũng không sao, không cần già mồm như vậy.”
Trong mắt người dân trong nước họ đặc bị chú trọng Tết.
Nếu như Bạc Dạ nói anh ta không thèm để ý Tết, điều đó chỉ có nghĩa là không còn ai để nhớ đến nữa, hoặc gia đình anh ta không êm ấm.
Truyện Trinh Thám
“Chờ cuộc gọi của tôi, ngày đầu năm mới tôi đến đón anh.”
Mộ Thiển không để cho Bạc Dạ có cơ hội suy nghĩ.
Anh ta tốt với cô, cô cũng muốn tốt với anh ta.
“Không cần, Tống Mễ Tuyết sẽ làm.”
Bạc Dạ từ chối.
“Tống Mễ Tuyết?”
Mộ Thiển suy nghĩ một chút, biết Mộ Dạ nói Tống Mễ Tuyết chính là người của Mặc Cảnh Thâm.
Mộ Thiển đã từng gặp qua người phụ nữ đó, là một người phụ nữ khí chất, vừa cool ngầu vừa dễ thương mà lại đẹp trai, thực sự là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
“Tôi cảm thấy người tên Tống Mễ Tuyết cũng không tệ lắm, ngoại hình cũng dễ nhìn.
Anh phải nắm chắc một chút, đừng để đến lúc đánh mất lại tiếc.”
Mộ Thiển trêu chọc một câu, định nhắc nhở và tác hợp cho Bạc Dạ và Tống Mễ Tuyết.
Người đàn ông không có trả lời, nhàn nhạt ngước mắt lên, liếc cô một cái: “Sao vậy, ý tứ của tôi đối với em còn chưa đủ rõ ràng?”
“Chính vì ý tứ của anh đối với tôi vô cùng rõ ràng, nên tôi mới cảm thấy rằng anh cần tìm một người phụ nữ luôn bên anh hết mình.
Bởi vì giữa anh với tôi không có khả năng, anh cũng không cần ôm bất kỳ ý nghĩ nào với tôi.”
Cô đứng trước mặt của Bạc Dạ, đưa tay vỗ vỗ vai anh ta: “Tôi đi nha.”
Sau khi nói xong, cô xoay người rời đi.
Bạc Dạ ngồi ở đó, tay kẹt đuối thuốc lá đưa lên, hai chân bắt chéo trên đầu gối, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào khói thuốc vấn vít bốc lên với ánh mắt sâu sắc.
Nghe tiếng giày cao gót của Mộ Thiển càng lúc càng xa, anh ta cũng không có một chút phản ứng.
Nhưng trong lòng lại dấy lên một tia mất mát.
Cảm giác đó cuối cùng mạnh mẽ hơn.
Một lúc sau, tiếng xe ô tô gầm vang lên trong biệt thự, anh ta biết rằng Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm đã lên xe rời đi, mặc dù muốn ra ngoài đưa tiễn nhưng anh ta vẫn ngồi im bất động.
Có những thứ cuối cùng không thuộc về anh ta nên cũng không cần cưỡng cầu.
Biết đâu im lặng làm bạn mới là tốt nhất.
…
Khi Cố khinh Nhiễm chở Mộ Thiển trên đường trở về, anh ta vừa lái xe cẩn thận một chút vừa xúc động nói: ‘Tuy là anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng em đối xử với Bạc Dạ như vậy là không công bằng.”
Anh ta tận mắt chứng kiến Bạc Dạ đối xử với Mộ Thiển rất tốt.
Cùng là đàn ông, Cố Khinh Nhiễm tán thưởng cách làm của Bạc Dạ, đồng thời anh ta cũng cảm thấy Bạc Dạ thực sự đáng thương.
“Em và Bạc Dạ là bạn bè, anh nghĩ nhiều rồi.”
“Đúng là vậy.
Em xem anh ta là bạn nhưng anh ta có xem em là bạn bè không?”
Mộ Thiển không biết trả lời câu hỏi trí mạng này như thế nào.
Khuỷu tay chống bên cửa sổ, cô ngẩng đầu nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài: “Đương nhiên anh ta xem em là bạn bè.”
“Haiz, em muốn nói như vậy, anh còn có thể nói cái gì đây.”
Cố Khinh Nhiễm lắc đầu, không muốn tiếp tục chủ đề này với Mộ Thiển: “Em chắc chắn không đi được biệt thự Ngự Cảnh, không bằng qua nhà anh đi.
Tối nay chúng ta ở lại nhà ông nội, thấy sao?”
“Không thành vấn đề.”
Mộ Thiển gật đầu.
Dựa lưng vào ghế phụ, Mộ Thiển lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Hàn Triết: [Thâm thế nào rồi? Sao anh không nói cho tôi biết tình hình của anh ấy?]
Thái độ chất vấn.
Không khó để nhận ra sự tức giận của cô trong từng câu chữ.
Có trời mới biết, khi Mộ Thiển biết chuyện Mặc Cảnh Thâm nôn ra máu, cô đã lo lắng đến mức nào.
Cô nóng lòng muốn lập tức bay đến bên người Mặc Cảnh Thâm, nhưng cô không thể và cũng không dám.
Nếu như phát sinh vấn đề ngoài ý muốn thì tất cả mọi cố gắng đều đổ sông đổ biển.
“Đúng rồi, tại sao anh không nghe em nhắc đến Nghê San San? Anh cũng không thấy động tĩnh của cô ta.”
“Cô ta à? Bị hủy dung sau đó cũng bị dạy dỗ, tiễn cô ta ra nước ngoài, đoán chừng về sau sẽ không trở về nữa.”
Lần đó Nghê San San cầm tiền của Mặc Viên, nhưng không có giúp Mặc Viên làm việc, đắc tội anh ta.
Nếu như cô ta còn dám trở về, thực sự là không sợ chết.
“Chó không thể không ăn cứt, không phải là loại người tốt gì.
Muốn em nói, anh vẫn là quá tốt bụng, loại phụ nữ này nên tống vào tù ngồi phòng giam.”
“Cô ta không tính là tội ác chồng chất.
Chuyện lần trước xem như là một lần dạy dỗ, nếu như có thể cải tà quy chính chẳng phải là rất tốt sao? Hà tất phải đuổi cùng giết tận.”
“Đúng rồi ha, không đuổi cùng giết tận, để đợi đến lúc cô ta nghỉ ngơi dưỡng sức, anh đợi gặp họa đi.
Còn nữa, em nghe nói Kiều Vi ở nước ngoài chữa trị mặt rất tốt, bây giờ…thông đồng với một người của tổ chức rất thần bí ở nước C.”
Cố Khinh Nhiễm lo lắng: “Loại người như vậy nên bị bóp chết từ trong nôi, còn hơn là thả hổ về rừng.
Tính tình của em lại phá hủy đại sự.”
Có thể nói Mộ Thiển hòa nhã và tốt bụng, nhưng đôi khi lương thiện chính là một con dao hai lưỡi sẽ làm hại cô.
“Tổ chức thần bí? Ai?”
“Em không rõ lắm.
Nghe đâu hình như là lão đại FE.
“FE?”
Đôi mắt của Mộ Thiển nheo lại, rơi vào trầm tư.
Cô còn nhớ, Mặc Cảnh Thâm có liên quan đến FE, nếu như cô đoán không sai thì Mặc Cảnh Thâm có địa vị quan trọng trong FE.
Như vậy thì nếu như Kiều Vi có dây dưa với lão đại FE, đó không phải là dụ dỗ ông chủ của Mặc Cảnh Thâm sao?
Cái này…
Mối quan hệ này hơi rối loạn.
“Mấy năm nay Kiều Vi ở sau lưng dở trò không ít, tuy là em nhiều lần nhường nhịn, nhưng cô ta lại không biết quý trọng.
Bây giờ cô ta ở nước ngoài, em lại dùng thời gian nửa năm ngắn ngủi trực tiếp thu mua tập đoàn Kiều thị.
Chỉ cần dựa vào chuyện này, Kiều Vi sẽ không buông tha cho em.”
Khi đó, bởi vì trong đám cưới của Kiều vi và Đông Côn, Kiều Vi là những chuyện kia khiến Đông Côn mất hết thể diện.
Bởi vì một sai lầm này dẫn đến sự việc Kiều Vi bị hủy dung.
Mối quan hệ giữa nhà họ Kiều và Đông Côn chấm dứt, Kiều Vi đi nước ngoài, Đông Côn và Mặc thị hủy bỏ quan hệ hợp tác với Kiều thị.
Tập đoàn Kiều thị trên đà tụt dốc, cuối cùng công ty bị phá sản do kinh doanh không tốt nên bị Mộ Thiển thu mua với giá thấp..