Người nói là bác, Cố Hồng Vũ.
“Hai người các người đến đây làm gì?”
Giọng của Cố Hồng Vũ vừa mới hạ xuống, con trai của ông là Cố Bất Phàm từ phòng khách đi vào: “Bình thường đều không quay về, sao biết ông nội Cố muốn chia gia sản thì chạy về nhanh thế?”
“Chia gia sản?”
Mộ Thiển nhăn mặt, không nhịn được mà nhìn Cố Khinh Nhiễm, ánh mắt đó như đang chất vấn Cố Khinh Nhiễm.
Cố Khinh Nhiễm nhún vai, chìa tay ra tỏ ý không biết gì cả.
Anh ta chỉ là nhận cuộc gọi của ông nội Cố qua bên này một chuyến, thế nhưng trong điện thoại thật sự không nhắc đến chuyện muốn chia gia sản.
“Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, có thể không vui sao?”
“Đúng vậy.
Hai anh em bọn họ không phải là đồ ngốc.”
“Thôi đi, ít nhất thì hai người bọn họ cũng có đóng góp cho nhà họ Cố.”
“Điều đó không giả rồi.”
…
Nhắc đến chuyện chính, mấy người chú bác đều châm chọc.
“Cái này…”
Mặc Vân Kính cũng vừa mới qua có chuyện muốn tìm ông nội Cố, ai biết được vừa mới vào phát hiện tất cả mọi người đều tụ lại với nhau trong phòng khách.
Sắc mặt từng người một trông rất nghiêm túc, dường như có chuyện gì đó đang xảy ra.
Vẻ mặt Mặc Vân Kính mông lung cũng không biết thế nào, lại vì sự xuất hiện của Mộ Thiển với Cố Khinh Nhiễm mới khiến Mặc Vân Kính hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ngài Cố, xem ra hôm nay tôi đến thật không đúng lúc, vậy tôi cũng không làm phiền nữa.”
Mặc Vân Kính đứng dậy cười nói.
“Không sao, anh không cần để ý tới bọn họ.”
Ông nội Cố xua tay: “Ha ha ha, ngược lại khiến cho anh chê cười rồi.”
Ông đứng dậy, nói: “Cậu Mặc có chuyện không được tiện nói, đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi.” Vừa nói, ông đi về cái cầu thang bên cạnh.
Đi được vài bước, thì quay đầu nhìn Mộ Thiển với Cố Khinh Nhiễm, mặt lạnh lùng nói: “Hai người các con đứng đực ra đó làm gì? Không thấy nhà có khách sao, Mộ Thiển đi lấy trà, đứa nhóc Cố Khinh Nhiễm con nói chuyện với ngài Mặc.”
Nghĩ đến lệnh để ba người cùng nhau đi về phòng làm việc, hiển nhiên là có chuyện muốn nói với bọn họ.
Trong lòng ba người cũng ngấm ngầm làm theo.
“Ông nội, ông có ý gì vậy ạ? Ba của con với mấy chú bác bọn họ đều ở đây, ông định làm gì ạ? Không phải muốn chia gia sản đó chứ?”
Bộ cổ phục đang mặc trên người Cố Bất Phàm, trang điểm hay hóa trang yêu khí trong yêu quái.
Mặc dù rất đẹp trai, nhưng lộ ra mấy phần nữ tính.
Trước đây, khi gặp Cố Bất Phàm, anh đã mặc cổ phục, nhưng vào mùa đông, anh vẫn cứ mặc cái áo gấm bó sát màu đen với dây thắt lưng có viền vàng và những chiếc tua vàng được treo ở bên hông, thật sự rất đẹp.
Chỉ là… không lạnh hả?
“Chia gia sản? Chia gia sản? Ngày ngày trong đầu con chỉ là chút chuyện gia sản kia.
Nhìn xem bộ dạng của con bây giờ đi, về mà tự mình soi gương đi, mỗi ngày làm ra những chuyện đáng xấu hổ, mặt mũi nhà họ Cố đều bị con làm cho mất hết rồi, còn không biết tốt xấu nói chuyện gia sản với ông!”
Ông nội Cố nổi giận đùng đùng lên tiếng mắng nhiếc Cố Bất Phàm.
“Ai xấu hổ? Con không chỉ mặc cổ phục thôi sao? Ông nội Cố, con nói cho ông biết, ông chỉ là đang thiên vị Cố Kinh Nhiễm với Mộ Thiển thôi.
Nhưng gia sản này của nhà họ Cố, hai người bọn họ một xu tiền cũng đừng mơ mà cầm đi được!”
Cố Bất Phàm cũng bị ông nội Cố chọc giận rồi, nói những lời không nể mặt mũi như vậy.
“Anh im mồm cho tôi!”
Bác Cố Hồng Vũ thấy con mình hỗn như vậy, không khỏi phát cáu theo.
Đứng trước mặt nó, trách mắng nói: “Đó là ông nội của anh, sao lại nói những lời như thế với ông của con, hả?
Mặc dù muốn chia của cải, nhưng bây giờ ông nội Cố đang nắm giữ toàn quyền trong nhà họ Cố, bây giờ chọc tức ông nội Cố tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt.
“Dựa vào cái gì mà con phải im miệng? Đừng cho rằng con không biết Mộ Thiển với Cố Khinh Nhiễm là ai.
Hai người bọn họ vốn không phải là người của nhà họ Cố, có tư cách gì tranh gia sản với con?”
Trong lúc nóng giận, anh vô tình nói ra những bí mật chưa ai biết.
“Không phải là người của nhà họ Cố?”
“Bất Phàm, con đang nói cái gì vậy?”
“Tức giận thì tức giận, con không thể nói những lời nói xằng.”
“Nhưng không phải sao.”
…
Chú bác ngồi trong phòng khách không quan tâm, chỉ cho là trong lúc tức giận Cố Bất Phàm nói bậy bạ.
Nhưng ngược lại đứng bên này Mộ Vân Kính trở nên căng thẳng, anh nghiêng mắt nhìn về Mộ Thiển với Cố Khinh Nhiễm, nhưng phát hiện hai người anh em đang đối mặt nhìn nhau, không biết đang nghĩ cái gì.
Hai người này là con của anh, hiện tại đều đã lớn như vậy rồi.
Anh rất yên lòng.
“Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng!”
Ông nội Cố nhíu mày, run lên vì tức giận, chỉ về Cố Bất Phàm: “Cút, cút đi cho tôi, cút đi!”
Nheo mắt gầm lên một tiếng, sắc mặt mọi người đều đỏ bừng.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải cút? Đây là nhà họ Cố, ông bảo tôi cút thì tui cút ngay chắc.”
Cố Bất Phàm hay tay chống nạnh nhổ nước bọt xuống đất: “Phụt, ông sống dai nên giờ muốn chết sao? Sớm muộn gì nhà họ Cố này cũng do ba tôi thừa kế.
Ông… á…”
Chỉ nói được nửa câu, sau khi Cố Hồng Vũ lập tức giơ tay tát một cái vào mặt anh: “Ngậm miệng lại cho tao!”
Bị tát một bạt tai lực rất mạnh, gò má của anh bị đánh đến nỗi khóe môi chảy máu.
“Ba, ba đánh con để làm gì?”
Cố Bất Phàm tức đến giậm chân trừng mắt: “Những lời không phải là ba nói con sao, bây giờ lại đánh con.
Ba không phải cũng giống lão ông già sống dai này, ba cũng thiện vị Cố Khinh Nhiễm với Mộ Thiển đó chứ?”
“Mày, mày, mày…”
Cố Hồng Vũ nhất thời không nói nên lời, tức giận vừa chỉ Cố Bất Phàm, vừa trừng mắt anh, chốc chốc lại liếc về phía ông nội Cố đang đứng ở bên kia, tim nhảy thình thịch.
Thầm mắng Cố Bất Phàm ngu xuẩn vô tri.
“Mày đúng là đồ ngu, cút ra ngoài cho tao.”
Rốt cuộc, trong lòng cảm thấy có lỗi với Cố Bất Phàm, chỉ đá một cái vào chân, mắng một câu cho có lệ rồi bảo cút đi.
Trong lòng Cố Bất Phàm cảm thấy oan ức, cảm giác mọi người đều đang nhắm vào mình, tức giậm chân, xoay người bỏ đi.
Phòng khách rộng lớn khôi phục lại sự yên tĩnh, tất cả mọi người im lặng không nói lời nào trầm tư suy nghĩ.
“Anh cả, lời nói vừa nãy của Bất Phàm là có ý gì?”
“Đúng vậy, cái gì mà không phải là người của nhà họ Cố? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Anh cả, có phải anh đang giấu anh em chúng ta điều gì đó chứ?”
…
Anh em nhà họ Cố nhìn Cố Hồng Vũ một cách khó hiểu, đợi ông ta trả lời.
Lúc này, Cố Hồng Vũ cảm thấy bối rối mãi không thôi, trở thành mục tiêu công kích của mọi người, khá là căng..