Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1018: Phân Chia Tài Sản Phần 2





Cố Khinh Nhiễm liếc nhìn Mộ Thiển, đưa mắt ra hiệu, rồi cả hai đi qua ngồi trên ghế sô pha.
“Ba, có phải ba già hóa hồ đồ rồi không, sao ba lại chia tài sản cho hai người họ chứ?
Khi vừa mới nhìn thấy hai người họ đến ngồi, thì bác cả Cố Hồng Vũ với gương mặt buồn rầu chỉ tay vào hai người họ, dùng thái độ bất mãn nói chuyện với ông cụ nhà họ Cố.
Muốn biết sự việc năm đó thì chỉ có Cố Hồng Vũ là người hiểu rõ nhất.

Dù cho ông ta nhận nuôi con ruột của chú ba thì suy cho cùng cả Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm đều không phải là người của nhà họ Cố.
Lúc đầu, nếu không phải vì sự uy nghiêm của ông cụ nhà họ Cố thì thì ông ta cũng không dễ mà im lặng như vậy.
Chỉ là ông ta không ngờ tới hiện tại phải phân chia tài sản cho hai người này.

Ông cụ nhà họ Cố lại muốn đứa con hoang nhận về nuôi này thừa kế tài sản.
“Chú im lặng cho tôi.

Hai người họ cũng là người của nhà họ Cố, đặc biệt là Khinh Nhiễm cũng một tay ông già tôi nuôi dưỡng đến lớn.

Chú đừng quên nó cũng mang họ Cố!”
“Thế còn cô ta thì sao? Mộ Thiển đang mang họ Mộ đấy, cô ta còn kết hôn với Mặc Cảnh Thâm.

Chẳng lẽ ông không biết nhà họ Cố với nhà họ Mặc không đội trời chung sao.

Sao lại còn chia tải sản cho cô ta nữa sao?” Cố Hồng Vũ nói chuyện với vẻ đầy tức giận.
Khi ông ta vừa dứt lời thì các chú bác cũng ồn ào hùa theo.
“Đúng rồi đó! Ba, cô ta là người ngoài mà.”
“Đã nói rồi, Mộ Thiển đã có tất cả tài sản của Mặc Cảnh Thâm, cô ta sẽ không cần chút tiền nhỏ này của chúng ta đâu.”

“Như thế đấy”
……
Một khi đề cập đến lợi ích, họ lại hòa thuận một cách kỳ lạ.
Cả Mộ Thiển Và Cố Khinh Nhiễm đều không lên tiếng, vì họ biết hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để mở miệng.
Ông cụ nhà họ Cố im lặng ngồi xuống, cũng không nói bất cứ điều gì, thong dong nghe họ nói chuyện luyên thuyên không ngừng.
“Các bác nói chuyện xong chưa? Nếu xong rồi thì im lặng cho tôi.”
Tách trà trong tay của ông cụ nhà họ Cố để xuống bàn gây ra tiếng ầm vang lại.

Điều này thể hiện rõ sự khó chịu với mấy người này.
Thấy sự tức giận của ông cụ, mọi người mới cúi rụp đầu im lặng.
“Nhà họ Cố chính là một mình tôi cố gắng gây dựng nên, để có được như ngày hôm nay đều do tôi tạo dựng.

Vì vậy, tài sản của tôi muốn phân chia cho ai thì tôi có cần hỏi các bác không? Hả?”
Ầm…
Ông cụ đập mạnh bàn tay lên bàn, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc nhẹ, nhưng ngay sau đó đã thấy chiếc bàn nứt ra vài vết.
Mấy người đều biết sức mạnh không tầm thường của ông cụ nhà họ Cố.

Ông học võ từ nhỏ nhưng chưa thật sự tận mắt thấy ông cụ ra tay bao giờ, vậy mà hôm nay chỉ vì sự tức giận mà ông đã dễ dàng đánh gãy cái bàn.
Có thể thấy sức mạnh của ông cụ thật thâm hậu.
Mọi người nhìn qua lẫn nhau, sắc mặt có chút tái nhợt, cúi thấp đầu, không ai dám nói câu nào.
“Vấn đề tài sản tôi đã nói xong rồi, nhưng nếu như các chú không đồng ý thì ngay bây giờ tôi sẽ lập di chúc quyên góp toàn bộ tài sản cho tổ chức công ích, để cho các bác một đồng cũng không có được.”
Bộ dạng rất tức giận của ông cụ giống như sư tử hung mãnh, khiến cho mọi người sắc mặt run sợ không dám nói lời nào.
Mộ Thiển thầm ngưỡng mộ ông cụ, từ đáy lòng cảm thấy đầy ấm và hạnh phúc.
Ít nhất trong lúc này cụ ông nhà họ Cố thật sự đối xử tốt với cô và Cố Khinh Nhiễm.

“Ông ơi.”
Mộ Thiển to giọng nói: “Con và anh con đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng con không…”
“Không cái gì mà không, im mồm cho ông.”
Ông cụ hoàn toàn không để cho Mộ Thiển có cơ hội nói hết lời.

Ông ấy đã hiểu ý của cô ấy muốn nói là gì, vì vậy đã chặn giọng cô ấy.
“Ông ơi, con và Mộ Thiển…”
“Ông bảo con câm miệng lại, con có nghe không?”
Ông cụ nhà họ Cố đối xử với Cố Khinh Nhiễm thật sự rất ‘tàn bạo’.

Khi thấy anh ta nói nhiều ông ta lập tức cầm tách trà trên bàn ném về phía Cố Khinh Nhiễm.
Cố Khinh Nhiễm nhanh tay nhanh mắt liền né sang một bên nên đã tránh được tách trà ném trúng người.
Tách trà rơi ngay chỗ ngồi của Cố Khinh Nhiễm, rồi sau đó rớt xuất đất vỡ nát.
“Ngạc nhiên thật!”
Cố Khinh Nhiễm cười toét với bộ mặt khó chịu, cau mày nói: “Ông ơi, ông định giết người sao? Không phải là con không muốn kế thừa tài sản? Con đã nói rồi, hiện tại ông còn có thể tung tăng bay nhảy, tinh thần vẫn khỏe mạnh, ông làm gì phải làm di chúc phân chia tài sản chứ? Con nói rõ với ông ở đây.

Một khi ông phân chia tài sản xong thì sẽ không biết bao nhiêu người muốn ông chết sớm.

Vì vậy, tốt hơn hết ông nên cố gắng mà sống khỏe mạnh, đợi đến ngày đi không nổi nữa thì sẽ tính đến việc phân chia tài sản.”
Trước đây, Cố Khinh Nhiễm không biết ông cụ lại đối xử tốt với anh ta như vậy.

Bây giờ anh ấy mới hiểu ra mọi sự nghiêm khắc trước đây đều là vì anh ấy.
Trong lòng anh ấy bây giờ đột nhiên xúc động trào dâng.

Mặc dù anh ấy biết nói những lời không may mắn trong ngày tết sẽ không thích hợp,nhưng anh ta nhất định phải nói ra.
“Cậu nói ai mong chờ ba tôi chết sớm?”
“Tại sao cậu lại nói như thế.”
“Thật quá đáng.”
……
Mấy ông chú bác trừng mắt nhìn Cố Khinh Nhiễm, ồn ào cãi nhau với anh ấy.
“Con chỉ buột miệng nói vậy, các chú đâu phải loại người mà con nói gì cũng nghe theo.
Cố Khinh Nhiễm nheo mắt đá lông mày rồi nhún vai nói: “Thật sự không biết là các chú suy nghĩ như vậy.”
Câu nói này đã khiến cho sắc mặt của nhiều người tức giận, không nói nên lời, trông thật khó nhìn.
“Phải rồi đó, ông ơi, sức khỏe của ông vẫn còn khỏe như vậy, nếu bây giờ mà lập di chúc thì không đúng khuôn phép, sẽ không được may mắn.”
Mộ Thiển bước tới ngồi xuống bên cạnh ông Cố, nhẹ giọng ôm lấy cánh tay của ông, rồi nói:
“Sự nghiệp gia đình nhà họ Cố là một mình tay ông cố gắng gây dựng mà thành.

Mặc dù ông nói muốn phân chia cho ai là quyền của ông, nhưng hiện tại chưa cần thiết lập di chúc sớm như vậy.Ông nên biết rằng, khi ông còn nắm quyền lực thì người khác sẽ nịnh nọt.

Một khi di chúc được lập ra thì ông sẽ không còn quyền lực nữa rồi.

Đến khi ông bệnh tật nằm trên giường thì sẽ không còn mấy ai mong ngóng ông khỏe mạnh.”
Cô ấy có cùng suy nghĩ với Cố Khinh Nhiễm.
Mặc dù nói ra lời này thật sự rất khó nghe, nhưng vì tương lai sau này của ông cụ nhà họ Cố thì bắt buộc phải nói ra.
“Hừm, để ông xem có ai dám!”
Ông cụ nhà họ Cố gừ lên một tiếng đầy lạnh nhạt, bộ dạng đầy kiêu ngạo đó thật sự giống đứa trẻ.
“Phải rồi, không có ai nghĩ như vậy đâu.”
“Đúng rồi ba, ba đừng nghe lời của hai đứa đó nói bậy.”
“Ai nói không phải đó.”
“Tôi cũng có cùng suy nghĩ như họ.”
……
Mọi người cùng tán thành đồng ý.

Ông cụ nhà họ Cố đưa tay ra hiệu cho một người nói: “Đi lấy tập tài liệu trong ngăn tủ bên trái, trong phòng sách đem xuống đây.”
“Được rồi.”
Người hầu khẽ gật đầu rồi quay người lên lầu.
Mộ Thiển bất lực lắc đầu thở dài, hướng về Cố Khinh Nhiễm ra hiệu đi qua thuyết phục ông cụ.
Cố Khinh Nhiễm ngay lập tức đến ngồi bên cạnh ông cụ rồi mở miệng nói: “Ông ơi, ông quá lười rồi, tuổi còn trẻ sao ông lại muốn nghỉ hưu sớm vậy.”
“Hừm, có chuyện gì! Để người trẻ như con làm chủ.

Chẳng lẽ không được cho ông nghĩ ngơi tận hưởng sao?”
“Tất nhiên là không phải rồi.

Ông xem lại ông đi, cả một đời bận rộn, nếu như ông không đi làm thì thật sự rất chán, đúng không?”
“Đúng rồi đó.

Anh trai nói rất đúng.

Ông bận rộn thì làm cho cuộc sống thêm thú vị, nếu như nhàn rỗi quá thì ông sẽ buồn chán đấy.”
Hai người họ nhìn nhau bất lực, không biết phải nên khuyên răn ông cụ như thế nào.
Suy cho cùng thì đây cũng là một việc trọng đại.

Mặc dù ông cụ nhà họ Cố coi họ là người thân thì cuối cùng thì cả hai họ cũng không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.

Không thể thay họ làm bất cứ việc gì.
Một lúc sau, người mà ông cụ bảo lên lấy tài liệu cuối cùng đã xuống.
“Mau đi gọi luật sư lớn Quý Phạn Lễ qua đây.

Còn nữa, người của văn phòng chứng thực đã đến chưa?” Ông cụ nhà họ Cố hỏi người hầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.