Cô ấy rất lo lắng Thích Ngôn Thương sẽ từ chối yêu cầu của cô ấy, căng thẳng tới mức ngay cả động tác mát xa đang làm cũng dừng lại.
Chăm chú nhìn anh ta, yên lặng chờ đợi kết quả.
Một giây…
Nửa phút…
Một phút…
Tuy thời gian trôi qua ngắn ngủi, nhưng đối với Phương Nhu mà nói lại là một phút dày vò.
Trong lòng cô ấy tràn đầy mong đợi.
Cứ chậm chạp như vậy, cô ấy không đợi được câu trả lời, mi mắt rũ xuống hơi có vài phần thất vọng.
“Nếu đã không thể…”
“Tôi đi cùng em, mang theo Tiểu Thang Viên nữa.”
Phương Nhu còn chưa nói xong, Thích Ngôn Thương đã cắt ngang lời cô ấy.
Phương Nhu mở mắt, có hơi khó tin.
“Anh nói gì cơ?”
“Tôi nói là, tôi với em cùng nhau về, dắt theo Tiểu Thang Viên nữa.”
Thích Ngôn Thương lặp lại lần nữa, di chuyển người nằm nghiêng trên giường nhìn Phương Nhu.
“Sao? Không muốn để tôi đi với em hả?”
“Hả? Không, không phải, làm gì có.”
Miệng thì nói không, nhưng ánh mắt lóe lên sự không chắc chắn đã bán đứng nội tâm Phương Nhu từ lâu.
Không phải cô ấy không muốn, mà là không dám muốn.
Thích Ngôn Thương là người thông minh nên chắc là biết bây giờ cô ấy trở về là muốn làm gì.
Ngày kia là ngày giỗ của mẹ cô ấy.
Cô ấy muốn về cúng tế người mẹ đã mất.
“Được rồi, ăn cơm thôi, anh đói rồi.”
Thích Ngôn Thương ngồi dậy, đi vòng qua từ bên cạnh Phương Nhu, xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.
Tuy là buổi trưa, nhưng buổi sáng hôm nay anh ta mới về, còn chưa kịp tắm rửa.
Khi Phương Nhu ngồi trên giường nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm mới hoàn hồn lại, vô thức nhìn về phía phòng tắm.
Rất khó tin.
Thích Ngôn Thương… thế mà lại muốn về cùng cô ấy?
Anh ta luôn không buông xuống được chuyện đó, và đó cũng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô ấy.
Cho dù bây giờ cô ấy biết cái chết của mẹ không liên quan tới Thích Ngôn Thương, nhưng giờ phút nào cô cũng đều khó có thể tiếp nhận được.
…
Biệt thự của Bạc Dạ.
Bởi vì lúc Mộ Thiển vội vàng tới đã là mười giờ sáng, vì vậy cũng chưa gấp rời đi mà ăn ké bữa cơm ở nhà Bạc Dạ.
“Bạc Dạ, anh nấu ăn rất giỏi đấy.”
Trên bàn ăn, nhìn thấy một bàn toàn đồ ăn ngon, Mộ Thiển rất kinh ngạc.
“Hai người nấu ăn đều rất giỏi, còn tôi…”
Hai người…
Từ “hai người” khiến Mộ Thiển đột nhiên nhớ ai đó, nụ cười trên mặt bỗng biến mất.
Người cô nói là Mặc Cảnh Thâm với Bạc Dạ.
Chỉ là nhắc tới Mặc Cảnh Thâm thì cô rất lo lắng cho tình hình của anh.
Thế nhưng bây giờ lại không dám đi thăm Mặc Cảnh Thâm, chỉ có thể yên lặng ngồi đây, không giúp được gì.
Bạc Dạ đang một mình thử rượu vang trước mặt, ánh mắt liếc nhìn Mộ Thiển.
Chỉ nhìn thoáng qua đã biết suy nghĩ trong lòng cô.
“Dựa vào bản lĩnh của em, muốn đi thăm anh ta còn khó sao?”
Bạc Dạ nói: “Muốn đi thì đi, lẩm bà lẩm bẩm làm gì.”
“Hả, muốn đi thì đi?”
Mộ Thiển cười, sau đó cầm cái bát sứ trắng tinh xảo trên bản lên, cầm đũa gắp cơm nhét vào mồm, chậm rãi nhai.
“Sao tôi đi gặp anh ấy đây? Sợ là bây giờ Mặc Cảnh Thâm hận chết tôi rồi.”
Vốn cô nghĩ những ngày tháng lúc nhỏ sẽ là quãng thời gian khó khăn đau khổ nhất trong cuộc đời, nhưng lại không ngờ được cuộc sống sau khi trưởng thành mới là sống một ngày như một năm khiến cô càng thêm đau khổ tột cùng hơn.
Không ai có thể hiểu được cảm nhận của cô lúc này.
Sự cho đi âm thầm, tình yêu sâu sắc, lại chỉ có thể khiến đối phương chìm đắm trong hiểu lầm, giày vò lẫn nhau.
“Không phải Cẩm Dung đã đưa những thiết bị mới nhất vào rồi sao? Nếu máu trong người anh ta có thể dung hợp cổ cổ mẫu, vậy em có thể ngả bài với Mặc Cảnh Thầm.
Đến lúc đó, tất cả hiểu lầm sẽ được giải quyết dễ dàng.”
“Hy vọng là vậy đi.”
Mộ Thiển không dám ôm quá nhiều hy vọng.
Cô buồn bã thở dài, buồn không lên tiếng cúi đầu ăn cơm.
“Năm mới sắp đến rồi, năm nay em định đón tết thế nào?”
Bạc Dạ chuyển chủ đề.
Nhưng sau khi nói xong thì phát hiện chủ đề nhắc tới đối với Mộ Thiển mà nói lại càng khiến cô đau lòng hơn.
Cô lắc đầu: “Không biết.”
Đang nói người phụ nữ nhỏ đặt bát đũa xuống, một tay cầm rượu vang của Bạc Dạ muốn uống một hớp, kết quả rượu vang vừa tới bên miệng đã bị Bạc Dạ đoạt lấy: “Bây giờ sức khỏe em đang yếu, không thể uống rượu.”
Mộ Thiển bĩu môi, nhìn ly rượu vang kia, thở dài rồi dựa vào ghế, hai mắt vô hồn nhìn chăm chăm phía trước.
“Anh biết không, tôi quen biết Mặc Cảnh Thâm đã nhiều năm.
Cứ cho là quen biết sau khi đứa trẻ lên bốn thì tới giờ thời gian cũng sáu năm rồi.
Nhưng lần duy nhất bọn tôi ăn bữa cơm giao thừa lại là trong tù.”
Đó là chuyện xảy ra năm ngoái.
Lúc đó Mặc Viên đã nhắm tới Mặc Cảnh Thâm ở khắp nơi.
Hai người Mặc Viên với ông cụ nhà họ Mặc bắt tay nhau tống Mặc Cảnh Thâm vào tù.
Cho nên vì để đi thăm anh, cô dùng thân phận nữ giả nam xuất hiện trong tù.
Sau đó đã cùng với Tư Cận Ngôn, Cẩm Dung, Thích Ngôn Thương, và hai đứa trẻ đón năm mới với anh.
Bây giờ nhìn lại ký ức, tất cả đều đẹp đẽ mà lại khiến người ta mộng tưởng như vậy.
Mộ Thiển đắm chìm trong ký ức, không khỏi mỉm cười.
“Cuộc sống của người khác đơn giản giản đơn, thậm chí là bình đạm khiến con người ta cảm thấy nhàm chán.
Còn cuộc đời của em thì sao? Rối tinh rối mù hỏng bét.
Thậm chí trong phim truyền hình cũng không dám diễn như thế.”
Cô nhìn Bạc Dạ, hỏi: “Có điếu thuốc không, tôi muốn hút.”
“Không có!” Người đàn ông thẳng thừng từ chối.
Tuy anh ta không thể cảm nhận được tâm trạng bi thương của Mộ Thiển, nhưng lại thật sự đau lòng cho cô.
Một người phụ nữ nhỏ bé sống vốn đã khó khăn, nhưng lại trải qua nhiều chuyện như vậy, sao anh ta có thể không đau lòng?
“Nếu… nếu mọi thứ chưa từng xảy ra.
Để em gặp Mặc Cảnh Thâm vẫn sẽ xảy ra những chuyện này, và không gặp anh ta thì cuộc sống sẽ bình thường đơn giản.
Em sẽ chọn cái nào?”
Bạc Dạ sẽ không bao giờ hỏi những vấn đề ngây thơ này, nhưng bây giờ thật sự rất muốn biết.
Mộ Thiển dường như đắm chìm vào cái gì đó, nhìn thẳng phía trước, hai mắt trống rỗng vô hồn.
Sau vài giây, cô lắc đầu.
“Không đâu.”
Không đâu?
Kết quả này khiến Bạc Dạ ngạc nhiên.
Vốn anh ta nghĩ rằng dựa vào tính cách Mộ Thiển, chắc chắn sẽ không nghĩ ngợi gì mà nói “Sẽ chọn gặp Mặc Cảnh Thâm”.
“Tôi không kiên cường như anh nghĩ.
Có điều là một phụ nữ thì cũng chịu thôi.
Tôi chỉ muốn sống cuộc sống đơn giản, cho dù một tháng chỉ kiếm được hai nghìn, cho dù vẫn ở bên cạnh mẹ nuôi, bị bà dạy bảo đủ điều, tôi đều cảm thấy không là gì, thậm chí còn cảm thấy chỉ cần liều mạng kiếm tiền là được.
Nhìn cuộc sống bây giờ xem, tồi tệ khiến tôi không ngờ được.
Tình yêu? Cũng trở nên phức tạp.
Tôi không có lý do sẽ tiếp tục chọn cuộc sống hiện tại.”
Tình yêu đương nhiên quan trọng, Mặc Cảnh Thâm tất nhiên là tốt.
Nhưng yêu thì quá đau khổ.
Bạc Dạ không nói gì.
“Hôm nay có một bộ phim điện ảnh khá hay đang chiếu, hay là buổi tối đi xem đi?”
Anh ta thử hỏi cô.
Đương nhiên không nhận được câu trả lời của Mộ Thiển.
“Cho dù bây giờ em nghĩ cách sữa chữa chuyện này thì cũng không thể có cách giải quyết.
Chi bằng buông tha cho mình, để bản thân sống vui vẻ một chút, không tốt sao?”
Bạc Dạ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của bất cứ ai, Mộ Thiển được coi là người đầu tiên anh ta muốn can thiệp.
Anh ta chỉ hy vọng Mộ Thiển có thể sống hạnh phúc, sống thật tốt.
“Tối nói sau đi.
Hôm nay chị dâu em tới, có thể tối không có thời gian.”
Mộ Thiển ngước mắt lên nhìn Bạc Dạ, hai người đối mặt nhau, trong giây lát, khóe môi cô thoáng hiện nụ cười nhẹ..