“Ừm… không sao, em không sao… uệ…”
Mộ Thiển vừa nói xong thì khi cô vừa nằm xuống giường lại bắt đầu nôn tiếp vào thùng rác.
“Uệ…”
Liên tục nôn mửa, bộ dạng của cô trông rất đau đớn.
Mặc Cảnh Thâm xoa lưng cho cô rồi đứng dậy rót cho cô một ly nước: “Tốt hơn chút nào chưa? Có muốn súc miệng chút không?”
“Em… uệ…”
Vừa nhổm dậy thì Mộ thiển lại nôn tiếp.
Lần này cô nôn mửa dữ dội, những thứ ô uế đó trực tiếp phun thẳng vào người của Mặc Cảnh Thâm.
“Ôiii…”
Mộ Thiển nôn một hồi sau đó vươn tay lấy nước trong tay Mặc Cảnh Thâm để súc miệng nhưng lúc này mắt cô tối sầm lại và lại ngất đi.
“Thiển à, Thiển? Em sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ ơi.”
Căng thẳng, hoảng hốt và sợ hãi!
Từng trải qua sự mất tích của Mộ Thiển, cũng từng trải qua vô số khó khăn và thăng trầm nhưng Mặc Cảnh Thâm đều không cảm thấy căng thẳng và hoang mang lo sợ giống như bây giờ.
Cả người anh trở nên hoảng loạn vì chuyện của Mộ Thiển.
“Thiển à, em đừng dọa anh, đừng dọa anh!”
Mặc Cảnh Thâm ôm lấy Mộ Thiển, người đàn ông yêu trước đây thích sạch sẽ và cũng mắc chứng rối loạn vệ sinh, bây giờ lại không ghét vết bẩn trên miệng của Mộ Thiển, anh ấy phủi tay áo và lau cho cô sau đó đặt cô nằm lại trên giường.
Sau đó anh ấy lao ra khỏi phòng bệnh và hét lên với bên ngoài: “Bác sĩ đâu?”
Sự tức giận và vội vàng trước nay chưa từng có.
Mặc Cảnh Thâm muốn bác sĩ đến trước mặt anh ngay lập tức.
Một lúc sau Tống Mễ Tuyết mặc áo blouse chạy tới, nhìn thấy ánh mắt đầy căng thẳng của Mặc Cảnh Thâm đỏ lên liền lập tức hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Thiển vừa tỉnh lại thì bắt đầu nôn, bây giờ cô ấy lại hôn mê rồi.”
Mặc Cảnh Thâm nói.
“Như vậy là bị làm sao?”
Tống Mễ Tuyết cau mày, lập tức nói với Hàn Triết: “Lập tức đi tìm Cẩm Dung, anh ấy là người biết rõ nhất tình hình của Mộ Thiển.”
“Cẩm Dung đang trên đường rồi nhưng có lẽ phải mất một lúc nữa thì mới đến được.”
Hàn Triết thành thật trả lời.
Mặc Cảnh Thâm lo lắng, lập tức nói với Hàn Triết: “Mau để Cẩm Dung tới.
Nếu trong vòng hai mươi phút nữa không xuất hiện, tôi sẽ giết anh ta!”
“Vâng.”
Lúc này Hàn Triết biết rằng Mặc Cảnh Thâm sẽ nhất định nói được làm được.
Suy cho cùng…
Anh ta nhìn Mộ Thiển đang nằm trên giường bệnh cũng thấy đau lòng.
Rốt cuộc thì giấy cũng không bọc được lửa, sự việc đã xảy ra rồi.
Anh ta quay người đi và gọi điện cho Cẩm Dung.
Trong phòng bệnh Tống Mễ Tuyết đang kiểm tra tình hình của Mộ Thiển bằng ống nghe, Mặc Cảnh Thâm đứng bên cạnh không dám nói vì sợ ảnh hưởng đến chẩn đoán của Tống Mễ Tuyết.
Sau một hồi chẩn đoán Tống Mễ Tuyết lắc đầu: “Xin lỗi vì năng lực còn nông cạn của tôi, căn bản là không thể phát hiện ra tình hình bệnh của cô ấy.”
“Không thể tra ra sao?”
Mặc Cảnh Thâm sửng sốt một chút rồi nhìn nghiêng về phía Mộ Thiển, ánh mắt anh hơi nhíu lại, trong lòng dường như đã có phán đoán.
“Tôi biết rồi, anh mau cho người dọn vệ sinh đến đây đi.”
Nói xong Mặc Cảnh Thâm liền bước ra ngoài.
Lúc anh ấy vừa nước ra khỏi phòng thì Hàn Triết cũng đã gọi điện xong cho Cẩm Dung, nói: “Cẩm Dung nói trong vòng mười ba phút nữa sẽ tới.”
Nhưng anh ta chưa kịp nói xong thì Mặc Cảnh Thâm đã rời đi.
“Boss?”.
Ngôn Tình Ngược
Hàn Triết có chút khó hiểu nên đi theo và thấy anh lấy di động ra để gọi điện thoại.
Điện thoại đã được bấm số, không lâu sau liền được gọi đi.
“James, tôi muốn anh cử tất cả mọi người đến ngay lập tức, tìm cho tôi Thượng Quan Uyển Nhi bằng mọi giá.”
“Boss, anh…”
Hàn Triết hơi kinh ngạc, không hiểu boss gọi điện thoại cho James để làm gì.
James mà anh ấy nói phải là bậc thầy hệ thống bảo vệ số một thế giới.
Nhưng…
Người mà anh ấy tìm thì có liên quan gì chứ?
Khi đó James được Mặc Cảnh Thâm gọi đến để bảo vệ biệt thự Ngự Cảnh.
Tất cả mọi người đều biết rằng anh ta là bậc thầy trong hệ thống an ninh nhưng lại không biết rằng James chính là cấp dưới của Mặc Cảnh Thâm.
Tất cả những tổ chức liên quan bí mật này khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
“Trong vòng ba ngày.
Tôi muốn anh bằng mọi giá trong vòng ba ngày phải tìm được Thượng Quan Uyển Nhi.
Bằng không… hãy mang đầu của anh đến gặp tôi!”
Nói xong anh ấy liền cúp điện thoại.
Hàn Triết đứng ở một bên không dám nói lời nào, thậm chí cúi đầu nhìn xuống lầu không dám nhìn thẳng Mặc Cảnh Thâm.
Anh ta giữ khoảng cách một mét với Mặc Cảnh Thâm nhưng bây giờ anh ta có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo và giết chóc trên cơ thể của Mặc Cảnh Thâm.
Luồng khí sát khí nặng nề cùng luồng khí mạnh mẽ khiến anh ta thấy khó thở.
Mặc Cảnh Thâm quay người lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Triết: “Từ hôm nay trở đi đừng để tôi gặp lại anh lần nào nữa.”
“Boss!”
Hàn Triết đột nhiên quỳ trên mặt đất: “Xin lỗi boss, tôi biết là không nên giấu anh chuyện này, nhưng… nhưng… đây là ý của cô Mộ Thiển.”
Anh ta chỉ có thể đổ lỗi cho Mộ Thiển vì anh ta biết rằng Mặc Cảnh Thâm sẽ không so đo tính toán với Mộ Thiển.
“Tôi đã biết lỗi rồi, vẫn mong Boss có thể cho tôi một cơ hội để có thể chuộc lỗi.”
Hàn Triết xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm chỉ liếc nhìn anh ta rồi vòng qua anh ta và đi thẳng.
Trong đầu Mặc Cảnh Thâm chỉ nghĩ đến Mộ Thiển nhưng bây giờ cô lại hôn mê làm cho anh rất lo lắng.
Nếu không phải lần này Mộ Thiển hôn mê bất tỉnh thì anh không biết mình sẽ bị cô che giấu trong bao lâu nữa.
Có trời mới biết anh muốn tự đánh mình đến mức nào khi nhìn thấy những lỗ kim dày đặc trên cổ tay của Mộ Thiển.
Hơn nửa năm ở cùng với Mộ Thiển, cô luôn mặc đồ ngủ dài tay và áo khoác dài tay, khi trời lạnh thì đều mặc áo dài tay nên anh không nhìn thấy cánh tay của Mộ Thiển.
Thậm chí đã lâu như vậy nhưng Mộ Thiển luôn từ chối quan hệ với anh vì lí do “cơ thể không được khỏe” vì vậy mà anh ấy đã bỏ lỡ tất cả cơ hội để nhìn thấy cánh tay của cô ấy cho đến hôm nay.
Anh cũng hiểu được tại sao mỗi lần anh uống thuốc đều có mùi máu tanh nồng.
Mặc Cảnh Thâm tức giận.
Nghĩ tới Mộ Thiển đau đớn nhiều như vậy anh ấy càng thương xót cho cô, càng thương xót cô thì anh lại càng tự trách bản thân nhiều hơn.
Anh tự cảm thấy hổ thẹn với Mộ Thiển.
Hóa ra người phụ nữ ngốc nghếch này đã một mình chịu đựng nhiều như vậy.
Nghĩ đến đây anh ấy lập tức xoay người lại đi tới trước mặt Hàn Triết và chất vấn: “Nói đi, còn điều gì mà anh chưa nói với tôi nữa không?”
Vốn tưởng rằng Mặc Cảnh Thâm đi xem Mộ Thiển ở phòng bệnh, ai ngờ anh lại đột nhiên xoay người đứng ở trước mặt làm cho Hàn Triết sửng sốt.
Mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt lóe lên và lắc đầu: “Không, không còn điều gì nữa, tất cả tôi đều nói hết rồi.”
“Nói hết rồi?”
Cảnh Mặc Thâm vẫn không tin.
Bởi vì Hàn Triết mới chỉ nói rằng Mộ Thiển cung cấp máu cho anh để có thể kìm hãm độc trong người anh.
Bây giờ xem ra không đơn giản là như vậy.
“Không nói đúng không.”
Mặc Cảnh Thâm liền lấy ra khẩu súng lục từ sau thắt lưng, chuẩn bị bóp cò súng hướng thẳng vào giữa lông mày của anh ta: “Có nói hay không hả?”
Chết tiệt, người anh ấy tin tưởng nhất lại giấu anh ấy bí mật như vậy.
“Boss, tôi…”
“Ba!”
“Tôi thật sự không biết điều gì nữa.”
“Hai!”
“Những gì tôi biết tôi đều nói với anh rồi…”
“Một!”
Hàn Triết chưa kịp nói xong Mặc Cảnh Thâm đã chuẩn bị bóp cò, dọa cho anh ta sợ đến hồn bay phách tán, làm anh ta nhắm chặt hai mắt vào nói: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói!”
Hàn Triết chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại kinh sợ như vậy ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm..