Lạch cạch, súng rơi xuống đất, bị một màn trước mắt dọa sốc, cần cổ cứng ngắc từ từ xoay lại, nhìn Mặc Viên, òa khóc.
Vừa khóc vừa lao đến ôm lấy cơ thể anh ta: “Không được, anh không được chết, oaoaa… Viên, em xin lỗi, em xin lỗi…”
Ngay lúc cô lấy súng nhắm vào Mặc Cảnh Thâm, Mặc Cảnh Thâm cũng nhắm lại Cẩm Điềm Điềm, Mặc Viên không biết rằng trong tay cô có cầm súng, chỉ nghe cô la lên một câu: “Mặc Cảnh Thâm, tôi muốn giết anh.” Một khắc đó, Mặc Viên biết Mặc Cảnh Thâm nhất định sẽ bắn chết Cẩm Điềm Điềm, vì vậy không tiếc dùng toàn bộ sức lực lao về phía cô, muốn che chắn cho Cẩm Điềm Điềm, bảo vệ cô và đứa bé trong bụng.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến, hành động này của anh ta không chỉ giúp Cẩm Điềm Điềm chắn đạn mà cũng giúp Mặc Cảnh Thâm cản một đòn, cho là viên đạn kia bắn trúng Mặc Cảnh Thâm tỷ lệ không lớn lắm, nhưng khoảng cách giữa Mặc Viên và Cẩm Điềm Điềm quá gần, gần đến mức chỉ có khoảng 30cm.
Cho nên dù khả năng bắn súng của Cẩm Điềm Điềm có kém đến đâu, chắc chắn sẽ trúng anh ta.
Thế nên kết quả cuối cùng là, hai viên đạn một trước một sau đều xuyên qua người Mặc Viên.
Tiếng súng quyết đấu dần dần yếu đi nhưng tiếng khóc của Cẩm Điềm Điềm nhuốm đầy thê lương, đau đớn.
Mặc Cảnh Thâm yên lặng đánh giá bọn họ một lúc, sau đó đỡ lấy người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
“Thiển, sao em lại đến đây?”
Vừa rồi đúng là cô ấy đột nhiên xuất hiện cản anh bắn ra phát súng đó, nhưng vẫn chậm một bước.
Mộ Thiển nhìn một màn trước mặt, nhìn người bạn tốt đã cùng cô sớm chiều ở chung mấy năm trời, đau lòng đến mức hô hấp khó khăn.
Khi bị Kiều Vi phản bội, cô cũng không thấy có gì quá buồn bã, ít nhất vẫn còn người bạn tốt Cẩm Điềm Điềm này.
Cho đến hai tiếng đồng hồ trước, có người đến tìm cô, đưa cho cô hai bức thư, trong thư nói Cẩm Điềm Điềm đã về nước nhưng bị Mặc Cảnh Thâm bắt đi, hơn nữa Cẩm Điềm Điềm đã mang thai sinh đôi.
Đồng thời, bức thư còn lại là Cẩm Điềm Điềm tự tay viết cho cô, nói, không phải là cô ấy không có đối tượng, mà vì đối tượng từ xưa đến nay chỉ có duy nhất Mặc Viên.
Cô ấy nói: “Thiển, mình đã chết rồi.
Cho dù chết cũng không hết tội, nhưng hai đứa trẻ trong bụng mình là người vô tội, mình quỳ xuống cầu xin cậu tha cho hai đứa nó.”
Bởi vì Mặc Cảnh Thâm đang cùng các anh em chiến đấu kịch liệt, để không bại lộ vị trí, tất cả di động đều phải chỉnh về chế độ yên lặng, cho nên anh không thể nghe thấy điện thoại của Mộ Thiển.
Trong bệnh viện, Mộ Thiển đang suy nhược phải chìm đắm trong cú sốc quá lớn này, thật lâu sau cũng không bình tĩnh lại được.
Cô vừa hận vừa đau, nhưng cuối cùng cũng chịu thua hai chữ “lương thiện”!
Cẩm Điềm Điềm rất hiểu cô, biết cô thích con nít liền nắm chặt lấy điểm này uy hiếp cô.
Mộ Thiển không đành lòng nhìn đứa bé trong bụng chết cùng cô ấy, cuối cùng đành chạy lại đây.
“Thâm!”
Trước mặt là một màn đẫm máu thê thảm, Mộ Thiển cảm thấy tim mình nhói đau: “Tại sao, tại sao lại thế này chứ? Huhu…”
Từ trước đến giờ, Mộ Thiển đã trải qua rất nhiều phản bội, lợi dụng, tính kế, sống chết…
Có thể nói là vận mệnh trêu ngươi, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình lại thảm đến mức này.
Một đứa bạn thân tính kế, hai đứa vẫn tính kế, thậm chí xung quanh cũng còn rất nhiều người mang các loại mặt nạ giả dối khác nhau.
Trừ Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển thật sự không biết mình nên tin tưởng ai nữa.
Liên tục bị phản bội, bị Cẩm Điềm Điềm bán đứng đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cô rồi, cô tức tới cực điểm, trước mắt tối sầm lại, ngất xỉu.
“Thiển? Thiển? Đáng chết!”
Mặc Cảnh Thâm đỡ lấy Mộ Thiển, cúi người ôm cô vào lòng, sau đó phân phó với người bên cạnh: “Giải quyết tốt hậu quả.”
“Vâng, boss.”
Mặc Cảnh Thâm bất chấp mọi chuyện ôm Mộ Thiển lên xe trở lại bệnh viện.
Ở bệnh viện làm hàng loạt kiểm tra, bác sĩ cũng không thể kết luận rõ ràng nguyên nhân từ đâu, cuối cùng đành nói với Mặc Cảnh Thâm, có thể Mộ Thiển bị thiếu máu và suy dinh dưỡng mãn tính nên mới ngất.
Trong lòng người đàn ông tràn đầy phẫn nộ, muốn mắng bọn họ là một đám lang băm nhưng đành kiềm chế lửa giận, không nói gì cả: “Ra ngoài đi.”
Phất phất tay, ý bảo bác sĩ mau ra ngoài đi.
Mặc Cảnh Thâm ngồi ở ghế nhỏ cạnh giường, nắm tay Mộ Thiển yên lặng làm bạn cùng cô.
Một hồi lâu sau, cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, Cố Khinh Nhiễm xông vào: “Mộ Thiển? Mộ Thiển, con bé làm sao vậy, sao lại thế này?”
Buổi chiều Cố Khinh Nhiễm không liên lạc được với Mộ Thiển, nghĩ bụng chắc cô có việc bận, nên không để ý lắm, vẫn ở nhà với Trần Tương.
Mãi đến đêm có người gọi điện cho anh ta, nói tại vùng duyên hải có bắn nhau hỗn loạn, Cố Khinh Nhiễm mới nhận ra không ôn, điều tra một lúc thì biết được Mộ Thiển đang ở bệnh viện.
Mặc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn cô: “Anh có biết Thượng Quan Uyển Nhi ở đâu không? Hoặc là có cách nào tìm được bà ấy không?”
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Cố Khinh Nhiễm lòng nóng như lửa đốt nhìn thoáng qua Mộ Thiển đang ngủ sâu trên giường bệnh, sau đó nhìn Mặc Cảnh Thâm, mi tâm hơi nhíu, hiểu ý anh muốn nói.
Ý tứ của anh rất rõ ràng, Mộ Thiển ngất đi chắc chắn có liên quan đến cổ độc trong cơ thể, nếu là vấn đề về cổ độc tất nhiên phải tìm Thượng Quan Uyển Nhi.
“Ôi chao~”
Cố Khinh Nhiễm ngồi ở cạnh giường, tay đặt lên thành giường, lời nói thấm thía: “Tới bây giờ tôi còn chưa gặp lại Thượng Quan Uyển Nhi, làm sao mà biết bà ta ở đâu chứ?”
Chỉ một buổi chiều không thấy mặt, không thể ngờ được lại xảy ra chuyện này.
Nhìn lướt qua vết máu loang lổ trên người Mặc Cảnh Thâm là đủ hiểu trận chiến hôm nay nghiêm trọng và mãnh liệt như thế nào.
Anh ta lo lắng hỏi: “Cô ấy không bị gì chứ?”
Mặc Cảnh Thâm lắc đầu, không nói gì.
Hai người hình như không có tiếng nói chung, cũng có thể bởi vì ai cũng nặng một bầu tâm sự, không ai muốn nói chuyện, cứ như vậy im lặng một lúc lâu.
Knock knock knock—
Lại qua thêm một lát, phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Mặc Cảnh Thâm quay đầu lại, thấy Tống Mễ Tuyết đang ở bên ngoài ngoắc tay với anh.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa lại.
“Tình hình bên kia thế nào rồi?”
“Có một anh em bị thương nặng.
Nhưng đối phương rất thảm, sau khi Mặc Viên rời đi, cả đám đều tan đàn xẻ nghé, chết có chết, bị thương có bị thương còn trốn thì cứ trốn.
Người của Mặc Viên trốn đi, người cả Đông Côn đến tiếp viện cũng rời đi.
Nhưng Tống Đình người của Mặc Viên đã làm Bạc Dạ bị thương.”
Tống Mễ Tuyết báo cáo chi tiết tình hình cho Mặc Cảnh Thâm.
Nghe vậy, Mặc Cảnh Thâm hơi nhíu mày: “Sao tên đó có thể làm Bạc Dạ bị thương được?”
Tống Mễ Tuyết đưa tay sờ sờ mũi, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên: “Cậu ta cứu tôi.”
Nói xong, hoàn toàn không cho Mặc Cảnh Thâm cơ hội chen lời, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, Mặc Viên… còn chưa chết, anh ta được cứu rồi.
Còn cái vị Cẩm Điềm Điềm kia, khiến tôi vô cùng bất ngờ là vì muốn bảo vệ đứa bé trong bụng mà không chịu gây mê để phẫu thuật, thật sự là… đủ tàn nhẫn.”
“Là một người kiên cường.”
Mặc Cảnh Thâm nhíu mày: “Không chết thì tốt, giữ lại mạng của ông ta, đưa đến căn cứ đi.”
Tống Mễ Tuyết hơi há hốc mồm.
“Sau khi xong việc thì cậu cũng về đi… Đi thăm Bạc Dạ đi, thay tôi nói một tiếng “cảm ơn”, nói là tôi nợ cậu ta.”
Hiện tại nhớ lại những chuyện lúc trước, Mặc Cảnh Thâm chỉ có thể nói ngắn gọn là thật xin lỗi Bạc Dạ..