Ngược lại, chính mình trông có vẻ bụng dạ hẹp hòi.
Hiểu lầm quá lớn, mặc dù bây giờ đã gỡ bỏ rồi nhưng cuộc đời Mặc Cảnh Thâm ngoại trừ Mộ Thiển, người khiến anh áy náy nhất cũng chỉ có Bạc Dạ.
“Thêm nữa, đi xem thử tình huống của Cẩm Dung, Hàn Triết và Mộ Điềm Tư đi.”
“Không thành vấn đề.”
Tống Mễ Tuyết đưa tay OK, sau đó xoay người rời đi.
Mặc Cảnh Thâm đứng ngoài một chút rồi trở lại phòng bệnh.
“Tình huống thế nào rồi, Mặc Viên đã chết chưa?”
Trong lòng Cố Khinh Nhiễm nóng như lửa đốt, rất muốn biết tình trạng hiện tại của Mặc Viên.
Dám ăn hiếp em gái anh, anh muốn anh ta phải trả giá thật đắt.
“Chết? Chết chẳng phải quá lời cho anh ta sao?”
Anh xê dịch ghế ngồi xuống, theo bản năng vươn tay nắm tay Mộ Thiển, nhẹ nhàng vuốt ve như đang nâng niu một món trân bảo quý hiếm nào đó, đáy mắt lóe lên sát ý: “Những gì Thiển phải chịu hôm nay, tôi sẽ khiến anh ta phải hoàn trả gấp bội.”
Thời điểm quyết đấu với Mặc Viên, mỗi viên đạn của Mặc Cảnh Thâm đều không chạm đến tử huyệt, không phải bởi vì kỹ năng bắn súng của anh quá kém mà là vì anh vốn không muốn để Mặc Viên chết dễ dàng như vậy.
Nếu chết thì đối với Mặc Viên chính là một loại giải thoát, quá hời cho anh ta.
Cố Khinh Nhiễm ngẩng đầu nhìn Mộ Thiển, bất lực cất tiếng: “Tôi chỉ biết giữa hai người có hiểu lầm gì đó, tôi muốn biết mấy hôm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc anh ta trở về từ trên núi, giữa Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đã xảy ra hiểu lầm rồi, chỉ là khi anh hỏi thì Mộ Thiển không chịu nói cho anh biết.
Mà hiện tại, sự tình bỗng thay đổi đột ngột, Mộ Thiển lại về bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, hai người lại tái hợp vui vẻ.
Cho nên anh rất tò mò lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
“Lúc trước sao?”
Ánh mắt thâm tình của Mặc Cảnh Thâm nhìn chăm chú vào thế giới của mình đang nằm trên giường bệnh, tràn đầy đau lòng: “Tôi trước đây là một tên khốn nạn, hiểu lầm cô ấy, không tin tưởng cô ấy.”
Mỗi khi nghĩ đến điều này, trong lòng Mặc Cảnh Thâm tràn ngập áy náy.
Cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi với Mộ Thiển.
“Tôi mặc kệ hai người mấy người xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều tôi rất rõ ràng.
Cố Khinh Nhiễm tôi chỉ có một cô em gái này, nếu anh dám phụ lòng em ấy, tôi là người đầu tiên không tha cho anh.”
Nghe thấy lời cảnh cáo, Mặc Cảnh Thâm cũng không nổi giận, sắc mặt bình thản nhưng cũng có phần lo lắng.
“Hiện tại Thiển phải nằm ở đây nhưng tôi lại không biết vấn đề nằm ở đâu.”
Cho tới bây giờ, anh chưa từng cảm thấy lực bất tòng tâm đến như vậy.
Đối mặt với người phụ nữ mình yêu thương, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy rõ rệt sự vô dụng của bản thân, ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ được, thì bản thân có thể làm được cái gì chứ?
“Haiz~”
Cố Khinh Nhiễm thở dài: “Em ấy rốt cuộc là bị cái gì vậy? Tại sao nhất định phải tìm được Thượng Quan Uyển Nhi?”
Cố Khinh Nhiễm không biết chuyện của Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm.
Thấy anh ta nói như vậy, Mặc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn anh liền hiểu anh ta muốn hỏi gì.
Anh hơi lắc đầu, có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
“Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra hả? Cậu nói cho tôi nghe xem nào.”
Anh ta vô cùng sốt ruột gặng hỏi.
“Tôi chỉ biết, đồ ngốc Thiển này sẽ không nói mọi thứ cho anh biết.”
Mặc Cảnh Thâm cúi đầu, nhìn bàn tay của Mộ Thiển, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng chuyện của ẩn tộc anh không biết quá nhiều nhưng chắc là anh biết chuyện cổ độc nhỉ?”
“Cổ độc? Thiển không phải đã nói anh bị trúng cổ sao?”
“Đúng vậy.”
Mặc Cảnh Thâm gật đầu: “Đúng vậy, tôi trúng cổ độc, hơn nữa suýt chút không sống nổi.
Là Thiển đã cứu tôi.”
“Có ý gì?”
Lời của Mặc Cảnh Thâm làm Cố Khinh Nhiễm càng nghe càng mù mờ, thậm chí có chút không hiểu cậu ta muốn nói cái gì.
Anh nhịn không được hối thúc: “Rốt cuộc là chuyện gì, anh mau nói đi.”
Lằng nhằng dài dòng quả thực khiến anh lo lắng không thôi.
“Có một lần phải chiến đấu rất kịch liệt tại Lâm hồ Biệt Uyển, tôi bị trọng thương, thiếu chút nữa đã chết.
Lúc đó Uyển Nhi xuất hiện, sau đó…”
Mặc Cảnh Thâm đem những chuyện đã phát sinh lúc đó giữa anh và Mộ Thiển nói hết cho Cố Khinh Nhiễm nghe, không có một chút giấu giếm nào.
Dù sao anh ta cũng là anh trai của Mộ Thiển, không cần thiết phải giấu diếm.
Cho dù bị quở trách hoặc ăn vài cây thì đều là anh đáng bị.
Nói một hồi lâu, sắc mặt Cố Khinh Nhiễm càng nghe càng khó coi, hai tay siết chặt, túm lấy cổ Mặc Cảnh Thâm: “Anh nói cái gì hả? Abg có thể sống đều là nhờ Thiển cung cấp máu để nuôi dưỡng, anh… anh có phải là đàn ông hay không hả?”
Vô cùng đáng giận.
Mặc Cảnh Thâm nhìn Cố Khinh Nhiễm, hành động này cũng không ngoài dự liệu, nhưng anh cũng không tức giận, chỉ bình thản nói: “Nếu lúc trước tôi biết chuyện này sẽ xảy ra thì đánh chết tôi cũng không đồng ý làm như vậy.
Anh thấy Mặc Cảnh Thâm tôi là người cần máu của một cô gái để sống sót sao?”
Nếu sớm biết sẽ thế này, anh tuyệt đối sẽ không kéo dài hơi tàn mà sống.
“Chao ôi, tức chết tôi rồi.”
Cố Khinh Nhiễm đá một phát lên bàn, tức trừng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm, chỉ thẳng vào anh, ngón tay run rẩy: “Tự anh nói một chút xem, hơn nửa năm mới phát hiện ra, anh có xứng làm chồng của Thiển không hả?”
“Anh nói đúng, chỉ trách tôi quá ngu xuẩn.”
“Quên đi, Thiển cũng không phải là cô gái ngốc, nếu thật sự muốn giấu cậu thì con bé sẽ có một trăm phương pháp để cậu không biết.
Chỉ là đáng thương cho nó, chịu bao nhiêu khổ cực như vậy còn bị cậu hiểu lầm.”
Chuyện tình cảm Cố Khinh Nhiễm không hiểu được nhưng cũng có một chút cảm thông.
Tự hỏi nếu đổi vị trí cho nhau, anh ta cũng không thể đưa ra lựa chọn như Mộ Thiển.
Huống chi Trần Tương cũng đã cùng anh trải qua nhiều thứ như vậy, đều là nhờ anh kiên trì không đổi mới có thể đi được đến hôm nay.
Mà Mộ Thiển cũng có sự kiên trì của riêng mình, kiên định ở cùng Mặc Cảnh Thâm đến hôm nay, chẳng qua hiện tại người nằm trên giường bệnh lại là cô.
“Lúc trước tôi cũng có nghe nói qua chứng mất ngủ của em ấy, chỉ là không ngờ đến nó lại nghiêm trọng như vậy.
Thật ra Thiển lựa chọn cũng không sai.
Nếu anh chết chỉ sợ bản thân em ấy cũng không sống nổi nữa.
Hai đứa đã định sẽ dây dưa cả đời rồi.
Nhưng mà… Hiện tại chuyện quan trọng nhất là chúng ta không hiểu rõ tình huống của nó.
Thượng Quan Uyển Nhi thì càng… không biết tung tích.
Anh tính toán làm gì đây?”
Cố Khinh Nhiễm vô cùng lo lắng cho an toàn của Mộ Thiển.
Nhưng dù lo lắng cũng không thể làm gì được bởi vì thân thể Mộ Thiển hiện tại đang trong tình huống nào, không một ai biết được, nên không thể ra tay.
“Nếu hai ngày nữa vẫn không dò ra được tin tức của Thượng Quan Uyển Nhi, tôi sẽ mang Thiển đi ẩn tộc.
Tôi định sẽ liên hệ với người đưa tin của ẩn tộc để lấy giấy thông hành.
Chắc sẽ không lâu lắm đâu.”
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không đưa người đến ẩn tộc, đây là hạ sách cuối cùng.
Nhưng mà Mộ Thiển hiện tại đang rất nguy cấp, anh không dám trì hoãn thêm nữa.
“Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ, thật là…”
Cố Khinh Nhiễm cáu kỉnh đưa tay vò tóc, hai tay chắp sau lưng đi tới đi lui trong phòng bệnh, rất phiền não.
Anh ta lo lắng như vậy làm Mặc Cảnh Thâm cũng bất an theo.
Quay đầu nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Đừng có đi đi lại lại nữa, thật phiền.”
“Cậu còn dám nói phiền? Trong lòng tôi bây giờ đang rất phiền.
Trước khi em tôi gặp cậu đều bình yên vô sợ, hiện tại biến thành cả người có chuyện, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đấy!”.