Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1053: Sự Giam Lỏng Của Thích Ngôn Thương





“Được rồi, nghe lời em.

Giúp anh lấy một bộ đồ đi.”
Thích Ngôn Thương không quan tâm đến việc cô gái nhỏ kia có chút cổ hủ, anh ta chỉ muốn cô ấy từ từ hòa nhập vào cuộc sống của anh ta mà thôi.
Mối quan hệ của hai người trước đây có thể nói là không hợp nhau, nhưng sau lần trải qua sự việc đó ngược lại giúp hai người từ từ xích lại gần nhau hơn.
Loại cảm giác đó khiến Thích Ngôn Thương cảm thấy rất dễ chịu và thích thú, thậm chí còn… dễ chịu hơn cả khi ký thành công những hợp đồng hàng chục tỷ.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao Mặc Cảnh Thâm lại từ bỏ mọi thứ và chỉ muốn ở bên Mộ Thiển.
Hóa ra tình yêu đúng là… đẹp đến không tưởng tượng nỗi.
Tình yêu ư?
Từ này bỗng nhiên hiện lên trong suy nghĩ của mình khiến anh ta cảm thấy kỳ diệu.
Anh ta chưa bao giờ tưởng tượng có ngày mình sẽ “nói chuyện yêu đương”!
“Anh thấy bộ này như thế nào?”
Trong lúc anh ta chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Phương Nhu mở tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo sọc dọc màu xám bạc và hỏi ý kiến ​​của anh ta.
“Được.”
Thích Ngôn Thương gật đầu đồng ý.
Phương Nhu đem quần áo từ trên móc xuống, giúp anh ta chọn một bộ quần áo xong, sau đó đi tới đưa cho anh ta: “Vậy liền bộ này, anh mặc đi.”
“Hả?”
Anh ta nhướng mày tinh nghịch nhìn cô chằm chằm: “Em quên anh vừa nói gì với em rồi sao?”

Vừa rồi?
Vừa rồi Thích Ngôn Thương nhờ cô giúp anh ta mặc quần áo.
Lúc đầu Phương Nhu rất bài xích nhưng không hiểu vì sao khi cô ấy nghe Thích Ngôn Thương nói tuy trong đầu không muốn nhưng miệng cô ấy vẫn đồng ý
“Được rồi.”
Cô ấy để quần áo xuống giường đi đến trước mặt Thích Ngôn Thương vươn tay cởi cúc áo sơ mi của anh ta.
Hai tay để lên cổ áo sơ mi giúp anh ta cởi nút nhưng bởi vì nút áo rất nhỏ, đây là lần đầu tiên cô ấy cởi nút áo cho Thích Ngôn Thương, cô ấy muốn cởi nút áo nhanh một chút thì cô ấy càng lo lắng.
Càng hồi hộp thì động tác càng chậm.
Qua một phút rồi mà cô ấy vẫn chưa mở được một nút nữa.
“Từ từ, không gấp.”
Thích Ngôn Thương phát hiện trên trán cô ấy hiện lên những hạt mồ hôi nhỏ, thấp thoáng có thể cảm nhận được hơi thở căng thẳng của cô ấy.
Lòng bàn tay lớn nhẹ nhàng nắm lấy tay Phương Nhu và dạy cô ấy cách mở nút áo.
Lúc này cô ấy mới phát hiện anh ta nhìn cũng không cần nhìn, ngón tay nhanh nhẹn làm một động tác thế là nút áo dễ dàng bị mở ra.
Phương Nhu xấu hổ, má đỏ bừng như lửa.
“Em… Em vừa mới nói, em chưa từng giúp người khác thay quần áo.”
Trong lòng cô ấy thầm mắng mình ngu ngốc, rõ ràng không biết thay quần áo cho người ta vậy mà vẫn cậy mạnh đồng ý giúp anh ta.
“Trên đời này không có chuyện gì tự nhiên mà có.

Chỉ cần em thích nghi và làm quen với nó thì không có gì là không thể.”

Thích Ngôn Thương giữ lấy tay của cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay của cô ấy, bốn mắt nhìn nhau.
“Từ nay về sau anh đều nhờ em thay quần áo, nhất định sẽ học được.”
Từ nay về sau?
Đôi mắt to trong veo của Phương Nhu lóe lên, một lúc sau cô ấy cũng không nói gì.
“Thế nào, em muốn rời khỏi anh sao?”
Anh ta nhướng mày, lạnh lùng hỏi.
Phương Nhu im lặng nhìn anh ta không nói gì.
Thật ra cô ấy có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi vừa đến môi, cô ấy cũng không biết phải nói như thế nào, cũng không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.
Có lẽ là sự dịu dàng đột ngột của Thích Ngôn Thương ngày hôm nay khiến cô ấy hơi khó thích ứng.
Không biết khi Mặc Cảnh Thâm và Mặc Viên chiến đầu người sống kẻ chết, thì Thích Ngôn Thương cũng dẫn theo anh em của mình chạy đến giúp.
Sau đó anh ta cơ bản hiểu được tình hình giữa Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm, cuối cùng cũng hiểu được tình hình hiện tại của Mộ Thiển và tại sao Mặc Cảnh Thâm lại tức giận với Mặc Viên đến như vậy!
Khi nhìn thấy đại ca của mình đối với tình yêu khao khát và quan tâm thì Thích Ngôn Thương đột nhiên nhận ra rằng mình phải trân trọng hiện tại.
Nếu không, một ngày nào đó đánh mất cơ hội hiện tại thì sau này anh ta có muốn cũng không có cơ hội.
“Em…”
Phương Nhu sững người, không biết phải nói thế nào.
Nói cách khác, phản ứng hôm nay của Thích Ngôn Thương khiến cô ấy không cách nào đáp lại.
Anh ta bỗng trở nên dịu dàng và cưng chìu cô ấy, ngay cả ánh mắt anh ta nhìn cô cũng tràn đầy tình yêu.
Nếu không có sự lạnh lùng và thờ ơ trước đây, cô ấy thực sự không thể quen được.

“Em là mẹ của Tiểu Thang Viên và là người phụ nữ của Thích Ngôn Thương.

Em nên biết rằng nhà họ Thích của anh là người có máu mặt ở Hà Thành.

Nếu em rời đi, thì mặt mũi của Thích Ngôn Thương biết để ở đâu?”
Anh ta dùng sức nắm chặt tay cô ấy, giọng nói mang theo thái độ cảnh cáo: “Vì vậy em hãy bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu đi và thành thật ở lại đây đi.

Em không được phép đi bất cứ đâu.”
“Em không được phép đi đâu sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Nhu trở nên trắng bệch, cô ấy nghĩ đến lần đầu tiên quen biết anh, sự độc ác và tàn nhẫn của anh ta không khỏi làm thân thể cô ấy run lên, cô ấy có chút sợ hãi.
Những ngày đó, anh ta giam lỏng và sỉ nhục cô ấy không thương tiếc khiến cô ấy chìm trong ác mộng không cách nào thoát ra.
Bây giờ lời nói của Thích Ngôn Thương khiến cô ấy không khống chế được mà nghĩ đến những chuyện trước kia.
Hai người đang đứng gần nhau nên Thích Ngôn Thương dễ dàng nhận ra những cảm xúc của cô ấy, biết rằng cô ấy đã hiểu lầm mình.
Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cô ấy run rẩy, trong lòng anh ta lại có chút nhói đau.
Anh ta khẽ nhếch đôi mày rậm, ôm cô ấy vào lòng: “Ý anh muốn nói là em hãy ở lại bên cạnh anh và Tiểu Thang Viên.

Chúng ta là một gia đình.”
Nói xong anh ta sợ Phương Nhu từ chối, còn nói thêm: “Cho dù là giả bộ trước mặt con, chúng ta cũng phải giả vờ đến cuối cùng!”
Phương Nhu đang cảm động với câu nói vừa rồi của anh, đang rơi vào vòng xoáy của tình yêu.
Nhưng câu nói tiếp theo đã trực tiếp đẩy cô từ trên thiên đàng xuống vực sâu không đáy.
Quả nhiên, cô ấy biết rằng Thích Ngôn Thương sẽ không có bất kỳ tình cảm nào đối với cô ấy, cô chỉ là mẹ quý nhờ con và Thích Ngôn Thương yêu con của mình nên anh sẽ bao dung hơn với cô ấy mà thôi.

“Em biết.”
Phương Nhu khẽ mở miệng trả lời, khóe môi cô ấy nở một nụ cười nhưng nụ cười đó của cô ấy trông rất miễn cưỡng.
“Em giúp anh thay quần áo, sắp muộn rồi.”
Cô ấy đẩy anh ta ra và rời khỏi vòng tay anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lấy lại vẻ thờ ơ.
Định đưa tay lên cởi nút áo sơ mi cho anh ta, lúc này cô ấy mới nhận ra rằng cởi nút áo thì ra là dễ như vậy, như là nhìn qua là đã học được.
Hàng nút áo sơ mi được cởi ra, cơ ngực cường tráng của anh ta hiện ra trước mắt.

Làn da màu lúa mì, đường vân rõ ràng, bên phải có một vết sẹo nhưng không khiến người ta cảm thấy xấu xí dữ tợn, càng giống như một dấu vết đánh dấu cho những năm tháng tuổi trẻ.
Nhìn thấy vết sẹo, Phương Nhu nhíu mày, vô thức đưa tay lên muốn sờ vết sẹo và cảm nhận được sự đau đớn của vết sẹo trên người anh ta.
Kết quả là đầu ngón tay lạnh lẽo của cô ấy vừa chạm vào làn da ấm nóng của anh ta, suy nghĩ và cảm xúc của cô ấy lập tức bị chấn động.
Phương Nhu dời ánh mắt đi chỗ khác, nhặt một chiếc áo sơ mi khác từ trên giường mặc cho anh và tự nhủ: Phương Nhu, đừng dại dột.

Có một số người và một số việc, cơ bản là mày không thể nghĩ đến.
Cô ấy không xứng!
Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ mồ côi, làm sao có thể xứng với thiếu gia nhà họ Thích?
Bây giờ Thích Ngôn Thương cho cô ấy chỗ ở cũng coi như cho cô một món quà rồi, cô ấy không nên quá suy tâm và vọng tưởng.
Lòng tham luôn khiến con người đánh mất chính mình.
Phương Nhu, cô nên tỉnh lại đi.
Cô ấy nhắc đi nhắc lại trong lòng.
Cảm xúc của con người rất mạnh mẽ, giống như Thích Ngôn Thương hiện tại, rõ ràng rất thích Phương Nhu giúp anh ta thay quần áo, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng tỏa ra từ cô ấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.