Phòng khách.
Luật sư của ông cụ Mặc đã tới cùng công chứng viên, lúc này cầm văn kiện cùng đợi mọi người đến đông đủ.
Họ trở lại vị trí của mình ngồi xuống, cùng đợi luật sư đọc di chúc mà ông cụ Mặc để lại.
Nghe nói như thế, Trầm Thu Lan mắt sáng lên, tai vểnh lên chăm chú chờ thông báo của luật sư.
“… Số tài sản mà ông Mặc Nghị Phong có là XXX tỷ đồng.
Theo nguyện vọng cá nhân của ông Mặc Nghị Phong, sau khi ông ấy qua đời, sẽ chia đều cho đời thứ ba anh em của Mặc Cảnh Thâm.
Theo thống kê, có tổng cộng 398 bất động sản ở các khu vực khác nhau thuộc khu chung cư do ông Mặc Nghị Phong đứng tên.
Bây giờ… ”
Mặc Nghị Phong là người cầm quyền nhà họ Mặc nhiều năm, tài sản cá nhân nhiều vô kể, việc phân chia công ty và cổ phần đã được quyết định từ trước.
Lúc này, toàn bộ tài sản riêng của Mặc Nghị Phong, càng thêm rắc rồi, cũng là phần lớn nội dung di chúc của ngày hôm nay.
Lúc này sắc mặc Trầm Thu Lan trở nên vô cùng khó coi.
Nghe luật sư đọc hơn nửa tiếng đồng hồ mới xong.
“Di chúc có vấn đề? Tại sao quỹ gia tộc chỉ giao cho nam giới? Mặc Khanh Vân cùng Mặc Tiêu Tiêu không phải người nhà họ Mặc sao?”
Trầm Thu Lan tức giận hỏi.
“Di chúc đều do ông Mặc lập, tôi chịu trách nhiệm đăng ký, trải qua công chứng, nếu như có nghi vấn có thể tự kiểm chứng.”
Luật sư lịch sự đáp lại.
Luật sư là người mà ông cụ Mặc cực kỳ tín nhiệm, đối mặt với Trầm Thu Lan cũng không hề lúng túng.
Trầm Thu Lan bị một câu nói như vậy, mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Không, không công bằng, quỹ gia đình, cái gọi là quỹ gia đình, nên được chia cho cả gia đình mới đúng.
Tại sao nó chỉ được trao cho nam giới? Nếu nói như vậy chỉ có hai đứa con của đại phòng, không phải chỉ đại phòng được thôi sao?”
Trầm Thu Lan càng nói càng phẫn nộ.
“Khanh Vân nhà chúng tôi cũng không phải người vô dụng, con bé cũng có thể xem như nam đinh, quỹ gia đình cũng phải chia cho chúng tôi một phần.”
Trầm Thu Lan mắng luật sư, ánh mắt không ngừng liếc nhìn những người xung quanh, nhưng phát hiện không ai thèm để ý đến những lời của bà ta, tất cả đều im lặng.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, bà ta liền hiểu rằng mình có treo trên cao cũng không thành vấn đề.
Trong di chúc này, Mặc Cảnh Thâm và những người khác đều có lợi thế, bọn họ còn có cái gì để mà tranh nữa?
Về phần Mặc Vân Kính, ông ta nổi tiếng là vô dụng, nào có lá gan xuất đầu?
Nghĩ đến điều này, Trầm Thu Lan chỉ cảm thấy vô cùng buồn bã, đá Mặc Văn Trác một cái.
truyện xuyên nhanh
“Ông là người chết à? Di chúc không công bằng như vậy ông cũng không để ý tới?”
Mặc Văn Trác cau mày, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Luật sư Tề, quỹ gia tộc nói chính là nam giới đời thứ ba thích hợp đúng không? Chỉ cần là nam đinh đời thứ ba nhà họ Mặc đều có quyền lợi được nhận đúng không?”
Lời này của Mặc Văn Trác vừa nói ra, Mộ Thiển cau chặt mày, có dự cảm không lành.
“Cảnh Thâm…”
Cô khẽ gọi một tiếng, Mặc Cảnh Thâm hiểu ý, nắm lấy tay cô vỗ về để cô không phải lo lắng.
“Đúng vậy, dựa theo quy định trên di chúc, là như vậy.”
Luật sư Tề thật sự còn cúi đầu nhìn thoáng qua một cái sau đó mới gật đầu.
“Hiện tại, thế hệ thứ ba của nhà họ Mặc gồm hai người đàn ông, nhưng chúng tôi còn có một đứa nhỏ đời thứ ba, nhưng tuổi còn quá nhỏ, vẫn chưa có nhận thức về tổ về tông, nó cũng là có quyền lợi được phân chia tài sản này mới đúng.”
Mặc Văn Trác vừa rồi còn thật sự nhìn một chút, quỹ gia tộc có thể nói dưới tay ông cụ là tồn tại đáng giá nhất.
Có thể do họ thực sự kỳ vọng lớn vào thế hệ con cái thứ ba nên giá trị của quỹ này cao hơn tổng giá trị của tất cả các tài sản trừ cổ phiếu công ty.
Mặc Văn Trác cũng không có tâm tư nghĩ tới những tài sản khác, biết không tranh được, nhưng quỹ gia tộc này, điều kiện đơn giản, hoàn toàn có thể đáp ứng, nếu như ông ta không tranh thì thật là quá ngu ngốc.
Nghe những gì ông ta nói, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đời thứ ba của nhà họ Mặc, ngoại trừ Mặc Cảnh Thâm cùng Mặc Quân Dư, làm sao có thể có ai khác?
Chẳng lẽ nói…
Trần Thu Lan liếc mắt, nghi ngờ nhìn về phía Mặc Văn Trác, ánh mắt phức tạp.
“Chú năm, cháu biết chú không cam lòng, nhưng tùy tiện đưa một đứa nhỏ tiến vào là vô ích, y học hiện đại có thể dễ dàng kiểm tra hết thảy vấn đề.”
Mộ Thiển hiện giờ đã xác định được, Mặc Văn Trác chính là muốn đem Mặc Tử Hàng đến đây, vội vàng mở miệng nói.
Mộ Điềm Tư mang theo đứa nhỏ thật vất vả mới yên ổn, có cuộc sống yên bình.
Nếu như để Mặc Văn Trác lôi kéo họ vào hố sâu không đáy của nhà họ Mặc, chắc chắn thứ chờ đợi bọn họ là phiền toái vô tận.
Khi Mặc Văn Trác nghe những lời của Mộ Thiển, ánh mắt thoáng chần chừ, nhưng khi nghĩ đến bản thân mình uất ức cả đời, trước kia còn chưa có đứa nhỏ, ông ta có thể không thèm để ý.
Nhưng hiện tại có một đứa con ruột, vì cài gì không thể nhận, hơn nữa ông ta còn có thể giúp đứa nhỏ nhận được một chút tài sản, đây là một chuyện tốt.
Ông ta tin rằng nếu như Mộ Điềm Tư biết, cũng sẽ đồng ý với cách giải quyết này của ông ta, thậm chí có thể sẽ nguyện ý đi theo ông ta?
Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp và dáng người yêu kiều của Mộ Điềm Tư, lòng Mặc Văn Trác đã cỏ dại mọc um tùm.
Bởi vì sự tồn tại của Mặc Viên, ông ta có tâm cũng không có ý nghĩ muốn làm loạn, ngay cả con ruột của mình cũng không dám nhận.
Nhưng mà, trong trận đấu súng mấy ngày trước, Mặc Viên không có tin tức, phỏng chừng lành ít dữ nhiều cho nên ông ta sẽ không có gì kiêng kị.
“Tôi chắc chắn rằng đó là con ruột của tôi, là hai năm trước sinh cùng một người phụ nữ.
Tên nó là…”
“Chú năm.”
Mặc Cảnh Thâm trầm giọng quát: “Nói phải có bằng chứng.”
Mặc Quân Dư ở bên cạnh có chút bối rối, sửng sốt, lập tức hiểu được ý của Mặc Cảnh Thâm, đây là không muốn để Mặc Văn Trác tiếp tục.
“Chú năm, hôm nay luật sư Tề tới để đọc di chúc, nhưng chú ấy không nói rằng các thủ tục có thể hoàn thành trong ngày hôm nay.
Nếu có nghi vấn gì về di chúc, chú có thể chuẩn bị, nếu như chúng cháu có một đứa em trai như chú nói, chú có thể mang theo thằng bé cùng báo cáo xét nghiệm DNA, vài ngày là có thể hoàn thành, chúng cháu đều có thể chờ.
”
Hiện tại cái gì đều không có, nói cũng vô dụng.
Mộ Thiển siết chặt tay của Mặc Cảnh Thâm, lúc này mới có chút thả lỏng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể bỏ xuống.
Mặc Văn Trác sửng sốt, cảm thấy lời nói của Mặc Quân Dư có lý, liền gật đầu.
“Có thể, luật sư Tề, thủ tục liên quan này không thể làm được.”
Luật sư Tề gật đầu đồng ý.
“Không được.”
Trầm Thu Lan đã lấy lại tinh thần sau cú sốc vừa rồi, bi thương cùng phẫn nộ tràn ngập trong lòng bà ta.
“Mặc Văn Trác, ông cư nhiên có con riêng bên ngoài?”
Trầm Thu Lan chỉ vào mặt Mặc Văn Trác, trừng lớn ánh mắt không dám tin mà quát.
Điều mà cho tới này bà ta kiêu ngạo nhất chính là, Mặc Văn Trác tuy rằng không phải người có ích lợi gì, tính cách yếu đuối, ở trong nhà họ Mặc cho đến bây giờ vẫn không được coi trọng.
Nhưng ông ta nghe lời lại thành thật, không dám xằng bậy, mặc dù thân thể của ông ta có vấn đề, không có biện pháp có đứa con của chính mình, nhưng ông ta cũng chấp nhận nhận nuôi một đứa con gái, coi như con gái ruột của mình mà đối đãi.
Điểm này, chính là điều mà Trầm Thu Lan thường xuyên khoe trước mặt người khác.
Kết quả thì sao? Sự thật hiện tại liền hung hăng mà giáng cho bà ta một cái bạt tai.
Mặc Văn Trác thực sự có một đứa con ngoài giá thú? Chuyện đó xảy ra khi nào? Đứa nhỏ là do con tiện nhân nào sinh cho ông ta?
Tất cả những điều này đang tràn ngập tâm trí bà ta, khiến Trầm Thu Lan gần như phát điên, hận không thể lập tức tìm được đứa con ngoài giá thú cùng con tiện nhân kia, khiến bọn họ phải trả giá đắt..