Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1119: Tinh Thần Bất Thường





- -----
Chương 1122: Tinh thần bất thường.

Lúc đó Phương Nhu còn có chút tuyệt vọng lập tức nâng mắt lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chăm anh: “Ngôn Thương, anh có ý gì, có phải anh vừa nói nhầm rồi không?”
Cô rất lo lắng.
Trong mắt lộ ra sự đau lòng và tuyệt vọng, giống như trái tim thủy tinh nháy mắt đã vỡ vụn vậy.
“Em nghe cho rõ đây!”
Thích Ngôn Thương đứng trước mặt Phương Nhu, anh kéo lấy cổ áo của cô, giọng nói lạnh băng cảnh cáo: “Anh căn bản không có ý định sinh con với em, đừng hy vọng hão huyền nữa! Quên nói với em, bác sĩ đã nói bây giờ em hoàn toàn không sinh nổi con, chẳng bằng nghỉ ngơi cho tốt, đỡ phải dày vò.”
Một khi đã thay đổi sự dịu dàng, anh liền trở nên lạnh lùng và hung ác.
Thực ra là bất lực nhiều hơn.
Bởi vì đồng ý với Phương Nhu, muốn cùng cô snh một đứa con, nên cô mới bắt đầu ăn uống quá độ.
Đây mới chỉ là một bữa ăn đã ăn nhiều như vậy, anh không thể tưởng tượng nổi sau này Phương Nhu sẽ ép bản thân thành dạng gì nữa.
Nếu như vì muốn có đứa con, mà để cô ăn đến hỏng người, Thích Ngôn Thương cảm thấy không bằng lạnh lùng một chút, trực tiếp cắt đút ý định của cô, sau đó không cẩn thận lại mang thai một đứa trẻ, có lẽ như vậy mới là cách tốt nhất.
Anh không biết dỗ phụ nữ, đối diện với tình huống này anh vô cùng bó tay.
Đánh cũng không được, mắng cũng không xong, đến giáo huấn một trận cũng sợ Phương Nhu đau lòng, nhưng nếu không nói ra, càng sợ Phương Nhu cứ liên tục ăn, sau đó dày vò đến hại cơ thể.
Vô cùng khó xử.
“Anh có ý gì? Ngôn Thương, anh lừa em có phải không, sao em không hiểu anh đang nói gì?”
Ánh mắt Phương Nhu lấp lánh, không hề sợ hãi, ngược lại câu nói "em không thể sinh con" khiến cô nơm nớp lo sợ.

“Em...”
Cô cẩn thận hỏi anh, câu nói tuyệt tình của Thích Ngôn thương đến miệng rồi vẫn chàn chừ không nói ra.
Anh tức giận vung Phương Nhu ra.
Nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, buồn bực đến tận xương cốt.
Hai tay anh chống hông, đi đi lại lại trong phòng bệnh, cuối cùng đứng tại chỗ nhìn Phương Nhu, nói: “Tiểu Nhu, chúng ta nhận nuôi một đưa bé, có được không?”
Bây giờ Phương Nhu muốn tìm một nơi để gửi gắm tinh thần.
Nếu đã như vậy, không bằng trực tiếp nhận nuôi một đứa bé, di dời lực chú ý của cô đi, ít nhất khiến cô không đau lòng tuyệt vọng mỗi ngày nữa.
“Nhận nuôi?”
Phương Nhu có chút im lặng, nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Còn đang do dự.
Một khi cô do dự, nói lên rằng cô cũng không hề bài xích.
Thích Ngôn Thương lập tức bắt đầu khuyên nhủ: “Mặc dù Thang Viên không còn nữa, nhưng cũng có rất nhiều đứa trẻ trên đời này không có mẹ, bọn họ cũng rất đáng thương.

Chúng ta nhận nuôi một đứa, cũng coi như làm một điều thiện, càng có thể cho đứa trẻ đó một ngôi nhà.

Em nói có đúng không?”
Trước giờ chưa bao giờ tốn não đi dỗ phụ nữ như bây giờ.
Phương Nhu gần như vắt kiệt hết tất cả sức kiên nhẫn của Thích Ngôn Thương, cũng với tâm tư đi dỗ phụ nữ.
Cho dù mệt lòng, nhưng người phụ nữ của bản thân nhất định phải bảo vệ.

Từ lúc Thang Viên mất tích đến khi mất, tất cả đều bởi vì sự vô năng và sơ ý của anh tạo nên.
Anh buộc phải bỏ ra cái giá tương tự.
“Đúng, đúng rồi, nhận nuôi, nhận nuôi...”
Phương Nhu như tỉnh táo lại, sự suy sụp cô đơn trên mặt đã tản ra ý cười, vươn tay đẩy bàn trên giường ra, ngồi dậy xuống giường: “Ngôn Thương, chúng ta đi xem mấy đứa trẻ đi, đi trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa có được không? Hai đứa cũng được.”
Gần như Phương Nhu bị "tẩu hỏa nhập ma" mà dày vò Thích Ngôn Thương.
Anh nhấc tay bóp bóp mi tâm, nhắm mắt lại than một hơi sau đó áp xuống ngọn lửa trong lòng, bình tĩnh nói: “Tiểu Nhu, em đừng ồn ào nữa có được không.

Bây giờ trời đã tối rồi, mặc dù trại trẻ mồ côi không cần tan làm, nhưng bọn trẻ cũng cần nghỉ ngơi, em có hiểu không?”
Có dù không thể trăm phần trăm hiểu được tâm tình lúc này của Phương Nhu, nhưng anh cũng là ba đứa bé, mất đi đứa con anh cũng rất đau lòng.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Có lẽ là Phương Nhu không đủ kiên cường.
“Ồ, đúng vậy.”
Vừa rồi Phương Nhu còn có chút vui mừng ngồi bên mép giường, bây giờ hơi ủ rũ thở dài một hơi: “Bọn trẻ đều ngủ cả rồi.”
Cô bĩu bĩu môi: “Vậy ngày mai, ngày mai...”
Nâng mắt, cô cười cười nhìn Thích Ngôn Thương nói: “Ngày mai chúng ta đi trại trẻ mồ côi có được không?”
Thấy sắc mặt trắng bệch của cô có chút ý cười, liền có cảm giác mây tan nắng lên vậy.

Cuối cùng Thích Ngôn Thương cũng thở dài nhẹ nhõm.
Bước đến trước mặt cô, ôm lấy cô, để cô dựa vào người mình, anh trầm giọng nói: “Tiểu Nhu, anh biết chuyện của con khiến em đau lòng, Nhưng anh là chồng của em, em có biết em đau khổ như vậy anh cũng sẽ đau lòng theo không? Em có thể đánh anh mắng anh, nhưng đừng dày vò bản thân nữa, có được không?”
“Đúng rồi, Ngôn Thương, anh nói ngày mai chúng ta nhận nuôi một đứa, hay là hai đứa trẻ đây? Ừm...!con trái hay là con gái đây?”
Những lời nồng nàn vừa rồi của Thích Ngôn Thương, là những lời mà thường ngày khó mà khiến anh mở miệng.
Phải biết anh là người đàn ông có tính cách lạnh lùng, sao có thể biết nói lời dịu dàng chứ?
Nhưng vẫn cứ nói ra mà Phương Nhu lại như hoàn toàn không nghe thấy.
Lại làm cho anh như đang tự nói tự trả lời vậy.
“Ngôn Thương, sao anh không nói gì?”
Phương Nhu ngồi bên mép giường, dựa vào bụng của Thích Ngôn Thương, ngẩng đầu nhìn anh, lo lắng chờ đợi anh trả lời.
Thích Ngôn Thương nhíu mày, nhạy cảm quan sát ra sự khác thường của Phương Nhu.
“Nghe theo Tiểu Nhu của chúng ta, em muốn nhận nuôi bao nhiều cũng được, con trai hay con gái đều tốt, chỉ cần em thích là được.”
Cho dù bây giờ có bị đuổi ra khỏi nhà họ Thích, nhưng nhận nuôi mấy đứa con vẫn không thành vấn đề.
Chỉ là tâm tình của Phương Nhu...
Có phần quá bất bình thường.
“Ừm ừm, Ngôn Thương anh thật tốt.”
Phương Nhu hiểu ý cười cười, rất vui vẻ.
Cô lộ ra nụ cười sáng lạn, vui tươi như một đứa trẻ.
Thích Ngôn thương đã không biết bao nhiêu lâu không thấy Phương Nhu cười như vậy rồi.
Nhưng bây giờ thấy cô cười, lại có một cảm giác lo lắng bất an khó hiểu.
“Vậy bây giờ em nằm xuống nghỉ ngơi chút đi, dưỡng tinh thần cho tốt, ngày mai chúng ta đi trại trẻ mồ côi, có được không?”
Thích Ngôn Thương dỗ Phương Nhu như dỗ trẻ con.

“Vâng vâng vâng, được rồi, em nghe anh.”
“Ngoan.”
Thích Ngôn Thương đỡ cô nằm lên giường nghỉ ngơi, sau đó dọn dẹp chút cơm thừa trên bàn, quét tước lại sàn nhà, rồi xách cái túi rác đi ra ngoài phòng bệnh.
Trước khi đi còn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, anh có chút chuyện phải làm, đợi anh quay lại.”
“Ừm, vâng.”
Phương Nhu rất yên tĩnh, cũng rất phối hợp gật gật đầu.
Thích Ngôn Thương mím mím môi, cười trừ một cái, rồi đóng cửa phòng bệnh lại.
Nhưng khoảnh khắc anh vừa đóng cửa, trên mặt anh cũng không còn chút ý cười nào?
Vứt túi rác vào thùng rác, anh trực tiếp đi đến khoa thần kinh.
May là bệnh viện tư nhân cao cấp, bất luận lúc nào cũng có bác sĩ trực ban.
Cốc cốc cốc...
Thích Ngôn Thương gõ cửa rồi bước và trong.
Bác sĩ đang rảnh rỗi ngồi chơi điện thoại ngẩng đầu, nhìn nhìn anh, lập tức hỏi: “Sao vậy?”
“Bác sĩ, là như thế này, vợ tôi...”
Thích Ngôn Thương bước đến bên cạnh bác sĩ, nói lại đơn giản một lượt tình hình của Phương Nhu, để bác sĩ phân tích một chút.
Nói xong hết, anh hỏi: “Tình hình vợ tôi như vậy là bình thường sao?”
Trực giác nói với anh, không bình thường, nhưng anh không chắc chắn.
Bác sĩ lắc lắc đầu: “Rất rõ ràng là có biểu hiện xuất thần mất tập trung, dễ bị kích động, thậm chí vui vẻ thất thường.

Có lẽ chuyện của con hai người đã gây ra cho cô ấy bị chấn động tâm lí và tổn thương rất lớn, nên tinh thần có chút không bình thường.”
- -----.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.