Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1173: Không Thể Giữ Con Lại





- -----
Chương 1176: Không thể giữ con lại.

Mặc Cảnh Thâm rất muốn giúp Thích Ngôn Thương một tay, cũng biết Thích Ngôn Thương vô tội, nhưng chuyện này liên quan đến cái chết của con anh ta, mà ba mẹ nuôi của anh ta cũng có liên quan đến việc này, nếu xử lý không tốt thì sợ là danh dự của nhà họ Thích sẽ bị hủy mất.
Cân nhắc thế nào, Thích Ngôn Thương tự sẽ biết.
“Nói cũng có lý.”
Mộ Thiển đứng bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, hít một hơi.
Mặc Cảnh Thâm kéo tay cô, thuận thế để cô ngồi trọn trong lòng mình: “Ngày nào cũng tốn tâm tốn sức lo chuyện của người khác, sao em không tự quan tâm mình đi? Còn con trong bụng thì phải làm sao?”
Người đần ông đặt tay lên bụng Mộ Thiển, quay đầu, ánh mắt cưng chiều rơi trên mặt cô.
“Con thì đương nhiên phải giữ lại rồi.

Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên lớn rồi, em muốn sinh cho hai đứa nó hai đứa em trai hoặc em gái.

Đến khi chúng ta già rồi, hai đứa nó cũng không phải quá cô đơn.”
“A Thiển?”
Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm rất nghiêm túc, nắm tay cô, giọng điệu trầm xuống: “Đứa con này, chúng ta không giữ lại được không?”
Anh thương lượng với cô, anh cảm thấy hai đứa trẻ này ảnh hưởng quá lớn đến sức khỏe của Mộ Thiển.
“Không được.”
Mộ Thiển lắc đầu, thuận thế dựa vào lòng Mặc Cảnh Thâm, duỗi tay ôm lấy cổ anh: “Cảnh Thâm, chúng ta đã trải qua quá nhiều khó khăn rồi, bây giờ hai đứa trẻ này chính là phúc mà ông trời ban cho chúng ta, chúng ta phải biết quý trọng.”

“Nhưng thân thể em không tốt.

Anh biết em rất muốn giữ hai đứa lại, nhưng em có từng nghĩ đến một chuyện không? Trong cơ thể em có cổ độc phát tác, em xác định nó sẽ không di truyền sang con chứ?”
Thật sự không thể thuyết phục được Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm chỉ có thể khuyên cô theo một góc độ khác.
“Sẽ không đâu.”
Mộ Thiển suy nghĩ một lát, nói: “Không phải hai đứa Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên đều rất khỏe mạnh sao?”
“Nhưng lúc đó cổ độc trong người em chưa phát tác, bây giờ không giống ngày xưa, em không thể “ích kỷ” vì một mình mình được.”
Anh cường điệu từ “ích kỷ”, muốn kích thích Mộ Thiển, để cô hiểu được tầm quan trọng của nó.
Quả nhiên, nghe anh nói xong, Mộ Thiển rơi vào im lặng.
Tay cô không kiềm chế được đặt lên bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trầm xuống: “Em thật sự rất muốn giữ chúng lại.

Nhưng mà...!vấn đề mà anh nói...”
Ngần ngừ một lúc, Mộ Thiển đang bối rối bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức nói: “Để em gọi điện hỏi Thượng Quan Uyển Nhi.”
Lúc này cô cầm điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng chưa mở máy lên, điện thoại di động đã bị Mặc Cảnh Thâm cướp lấy: “Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, quấy rầy bọn họ thì không tốt đâu.”
Mộ Thiển nhìn đồng hồ, đúng một giờ rưỡi chiều, là thời gian nghỉ trưa.
“Anh muốn uống trà, em có thể đi pha cho anh một chén trà Long Tỉnh không? Lâu lắm rồi không có ai pha trà cho anh.” Mặc Cảnh Thâm nhéo nhéo mũi Mộ Thiển, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
“Được, em đi ngay bây giờ đây.”
Mộ Thiển mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài.

Đến khi cửa phòng sách được đóng lại, nghe tiếng bước chân của cô ngày càng xa, Mặc Cảnh Thâm mới cầm điện thoại gọi cho Thượng Quan Uyển Nhi.
“Cậu Mặc, gọi điện có chuyện gì vậy?”
Thái độ của đối phương rất lạnh lùng.
Mặc Cảnh Thâm nói thẳng: “A Thiển có thai, là thai song sinh, sức khỏe của cô ấy rất yếu, không thể giữ hai đứa bé lại được.

Lát nữa A Thiển sẽ gọi điện thoại cho các người hỏi chuyện, tôi mong các người có thể thông minh một chút.”
Thái độ của đối phương đối với anh không hề khách khí, Mặc Cảnh Thâm đương nhiên cũng sẽ không khách khí.
Sau khi nói xong, anh lập tức cúp điện thoại.
Một lát sau, Mộ Thiển cầm một hộp trà Long Tỉnh dưới lầu lên, pha trà cho Mặc Cảnh Thâm trong phòng sách.
Pha trà xong, cô mới cầm điện thoại di động gọi cho Thượng Quan Uyển Nhi.
Lúc gọi điện thoại, giọng điệu của cô gần như không có chút tình cảm nào, hỏi thẳng rằng nếu giữ lại đứa trẻ thì có bị ảnh hưởng bởi cổ độc không.
Đáp án, đương nhiên là không thể giữ hai đứa trẻ lại.
Sau khi biết được kết quả, Mộ Thiển vô cùng buồn bực, cả buổi chiều không hề nói một lời nào.
Đến tận khi bóng đêm dần buông xuống, cô mới rầu rĩ không vui nói: “Ngày mai anh trai em sẽ đính hôn ở khách sạn Ngự Cảnh, chúng ta phải qua đó một chuyến.”
“Ừm, được.”
Mặc Cảnh Thâm đáp lời.
Ngày hôm nay, chuyện về tập đoàn Như Anh vẫn đang nổi lên, trở thành tin tức nóng nhất, được rất nhiều người quan tâm.
Thậm chí đám phóng viên còn tìm được chỗ ở của Thích Ngôn Thương.


Có không ít người đứng chờ ngoài biệt thự nhà họ Thích, chỉ vì muốn chớp được cơ hội chụp hình Thích Ngôn Thương, lấy được tin tức.
Ngày hôm sau.
Có người vui có người buồn.
Khách sạn Ngự Cảnh.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Lễ đính hôn của Mộ Ngạn Minh và Cố Nhụy được cử hành ở khách sạn Ngự Cảnh.
Người đến khách sạn đều là người thân của hai nhà, khoảng sáu bảy bàn tiệc.
Hội trường được trang trí vô cùng sang trọng, cho nhà họ Cố đủ thể diện.
Nếu so sánh Mộ Ngạn Minh với các nhà khác thì cũng coi là kẻ có tiền, tài sản mấy trăm tỷ, nhưng nếu so với đại gia tộc như nhà họ Thích hay nhà họ Mặc thì kém khá xa.
Mười giờ sáng, Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm mang theo hai đứa trẻ cùng đến bữa tiệc.
Hai người Mộ Ngạn Minh và Cố Nhụy đứng ở cửa tiếp đón người thân bạn bè.
“Thiển Thiển, Cảnh Thâm, hai người tới rồi à?”
Mộ Ngạn Minh đi giày tây, vẫn đeo chiếc kính gọng vàng như trước, hào hoa phong nhã.

Tuy rằng mỉm cười chào hỏi với Mộ Thiển, nhưng nụ cười trên mặt anh ta có vẻ hơi cứng nhắc.
“Oa, đây không phải là Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên sao?” Anh ta nhìn thấy hai đứa bé liền đi lên phía trước, sờ đầu hai bé, chào hỏi.
Cố Nhụy mặc lễ phục đơn giản, trang điểm vô cùng xinh đẹp, mặc dù không đẹp bằng Thích Ngữ Anh nhưng cũng là một cô gái rất xinh.
Tính cách có vẻ hơi ngại ngùng khép kín.
Nhìn thấy hai người Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm liền lấy hết dũng khí chào hỏi hai người.

“Nghe danh đã lâu nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, xin tự giới thiệu, chị là Cố Nhụy.”
Cô ấy bắt tay Mộ Thiển, cười dịu dàng.
“Chị cứ gọi em là Thiển Thiển là được, đều là người một nhà, không cần phải khách khí vậy đâu.” Mộ Thiển mỉm cười, sau đó liếc mắt ra hiệu với Mặc Cảnh Thâm, ý bảo anh đừng có giữ khư khư bộ mặt lạnh băng đó nữa, sẽ khiến người ta cảm thấy khó gần.
Mặc Cảnh Thâm “nhận lệnh”, lúc này mới mỉm cười.
Người đàn ông mặc áo vest kẻ caro, đeo khăn quàng cổ màu xám tro, gương mặt tuyệt đẹp và khí chất siêu mẫu bẩm sinh, dù chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta có cảm giác áp bức.
Bây giờ anh mỉm cười, lại mang theo vài phần quyến rũ.
Đối mặt với người đàn ông còn đẹp trai hơn cả Mộ Ngạn Minh, Cố Nhụy có chút ngượng ngùng, không dám nói gì với Mặc Cảnh Thâm.
“Chúc mừng hai người.”
Quả nhiên là tích trữ như vàng.
“Cảm ơn.”
Cố Nhụy gật đầu.
“Ha ha ha, chúc mừng hai bác ạ.”
“Bác, bác gái, Tiểu Bảo mang quà mừng cho hai người nè.”
Hai đứa trẻ đưa quà mà Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đã chuẩn bị cho Cố Nhụy.
“Còn mang cả quà hả? Bác cảm ơn nha, hai cục cưng đáng yêu quá.” Cố Nhụy nhận quà, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Quà bác đã nhận rồi, cảm ơn hai đứa.

Mau vào trong ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Bác gái thật tốt, lại còn xinh nữa.”
“Chúc hai bác sớm ngày kết hôn, đầu bạc răng long nha.”
Hai đứa trẻ đều chúc phúc, sau đó đi vào khách sạn, Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển nói chuyện với Mộ Ngạn Minh vài câu, sau đó cũng đi vào khách sạn.
Cùng lúc đó, Thích Ngữ Anh ở nhà cũ nhà họ Thích nhận được tin tức, biết được hai người Mộ Ngạn Minh và Cố Nhụy đang chuẩn bị đính hôn ở khách sạn Ngự Cảnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.